😈 (r18)
Sanemi sải bước qua khu rừng rậm, hơi thở của hắn sâu và đều đặn. Ánh trăng chiếu qua tán lá, tạo nên một trò chơi ánh sáng và bóng tối trên mặt đất. Đôi mắt sắc bén và như muốn xé rách mọi thứ của hắn tìm kiếm xung quanh, dò xét mọi dấu hiệu của rắc rối.
Nhiệm vụ ban đầu rất đơn giản: xác định và tiêu diệt con quỷ đang đe dọa ngôi làng. Nhưng Sanemi không chắc liệu hắn đã thực hiện điều đó hay chưa. Hắn tỉnh dậy trong rừng, máu thấm qua quần áo, nhưng lại không tìm thấy vết thương nào trên cơ thể mình.
Có một cơn đói sâu trong cốt lõi của hắn, nhưng ý nghĩ ăn những quả mọng trong rừng khiến hắn ghê tởm. Hắn cần thứ gì đó khác.
Khi trời bắt đầu rạng đông, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng. Ý nghĩ ở ngoài trời dưới ánh mặt trời khiến hắn sợ hãi. Khi lang thang trong rừng, hắn tìm thấy một căn nhà gỗ cũ kỹ bị bỏ hoang.
Cánh cửa kêu cót két khi hắn đẩy nó bằng vai. Bên trong, mùi bụi và mục nát tràn ngập. Căn phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc futon nằm ở giữa phòng. Hắn cảm thấy bị cuốn hút bởi nó, đôi chân hắn tự dẫn hắn bước qua những tấm ván sàn với một sự dễ dàng kỳ lạ.
Hắn tuyệt vọng cố gắng nhớ lại cách mình đã rơi vào tình cảnh này. Hắn nhớ nhiệm vụ, một trận chiến và sau đó là không gì cả.
Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng bước chân đến gần căn nhà gỗ. Hắn có thể ngửi thấy họ trước khi nhìn thấy họ, mùi hương của con người lan tỏa dày đặc trong không khí.
Giyuu xông vào qua cánh cửa, đôi mắt hắn nhíu lại trong một cái nhìn sắc bén. Anh mặc bộ đồng phục đen và xanh thường ngày, thanh kiếm rút ra sẵn sàng cho trận chiến. "Sanemi!" anh gọi, giọng nói vang vọng trong sự trống rỗng.
Bản năng của Sanemi trỗi dậy. Hắn biết rõ mùi hương của đồng đội mình và âm thanh của những bước chân. Nhưng có điều gì đó không đúng. Cơ thể hắn cảm thấy... khác biệt. Hắn liếc xuống và nhìn thấy đôi tay của mình, giờ đây đã có móng vuốt sắc nhọn, và răng của hắn, giờ đã biến thành nanh dài.
Giyuu mắt mở to ngạc nhiên khi nhìn thấy Sanemi. "Cậu đã bị gì vậy?" anh hỏi, mặc dù giọng nói của anh có chút sợ hãi.
Tim Sanemi đập thình thịch trong lồng ngực, sự hoang mang và cơn đói nguyên thủy hòa quyện với nhau.
"Tomioka," Sanemi khàn khàn, giọng nói của hắn lạ lẫm ngay cả với chính mình.
Giyuu lùi lại một bước, tay nắm chặt chuôi kiếm. "Cậu là quỷ," anh lẩm bẩm, vẻ mặt hiện rõ sự hoài nghi và kinh hãi.
Sanemi bước tới, di chuyển vụng về trong hình dạng mới của mình. "Không, tôi vẫn là tôi," hắn chống chế, giọng nói của hắn thì thầm khàn khàn. Hắn đưa tay ra, nhưng Giyuu lùi thêm một bước nữa, kiếm giờ đã chĩa vào ngực Sanemi.
"Cậu không thể như vậy," Giyuu nói, giọng anh run rẩy. "Tôi phải làm điều này." Anh nâng kiếm lên, ánh trăng phản chiếu trên lưỡi thép.
Đôi mắt Sanemi đầy sự buồn bã và tuyệt vọng. Anh không có ý định trở thành con quái vật này, nhưng anh biết rõ quy tắc của thế giới của họ. "Cậu không cần phải làm vậy," hắn khàn khàn. "Tôi không tấn công cậu."
Giyuu nhìn vào mắt Sanemi, tìm kiếm dấu vết của người bạn cũ anh từng biết. Con quỷ trước mặt anh nhìn lại với ánh mắt cầu xin, và Giyuu cảm thấy sự quyết tâm của mình lung lay. Liệu có thể nào đây thật sự là Sanemi vẫn ở bên trong hình dạng quái dị này?
Anh từ từ thu kiếm lại, ánh mắt không rời khỏi Sanemi. "Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra," anh nói, giọng nói thấp và vững chắc. "Giải thích cho tôi hiểu."
Sanemi kể lại những gì đã xảy ra, giọng nói vẫn lạ lẫm với chính mình. Cuộc chiến, cơn đau, bóng tối. Cơn đói đã ám ảnh hắn khi hắn tỉnh dậy. Việc hắn không nhận ra mình không còn là người cho đến khi Giyuu đến. Giyuu lắng nghe, ánh mắt không rời khỏi Sanemi, tâm trí anh rối bời với các câu hỏi và lo sợ.
"Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra," Sanemi kết thúc, giọng nói hắn pha lẫn tuyệt vọng và hy vọng. "Nhưng tôi không định làm hại cậu."
Giyuu tìm kiếm trong ánh mắt của con quỷ, tìm dấu hiệu của sự ác độc hoặc ý định gây hại. Anh không thấy điều gì như vậy. Thay vào đó, anh thấy cùng một tinh thần mãnh liệt đã thúc đẩy Sanemi bảo vệ con người. "Tôi tin cậu," anh lẩm bẩm, bước lại gần một cách thận trọng.
Sanemi thở phào nhẹ nhõm, vai hắn buông lỏng một chút. "Cảm ơn cậu," hắn thì thầm, tay rơi xuống bên cạnh.
Căn phòng tràn ngập sự căng thẳng. Họ chưa bao giờ hòa hợp tốt. Họ là đồng đội, đúng, nhưng tính cách của họ như sấm sét và sét đánh. Nhưng giờ đây, ở căn phòng hoang vắng này, một người là quỷ và người còn lại là thợ săn quỷ, và không ai tấn công.
Giyuu tiếp cận Sanemi một cách thận trọng, tay vẫn lơ lửng gần chuôi kiếm. "Chúng ta phải làm gì bây giờ?" anh hỏi, giọng nói pha lẫn lo sợ và lo lắng.
Ánh mắt Sanemi vẫn nhìn Giyuu, đôi mắt hắn tràn ngập cảm xúc. "Tôi không biết," hắn thừa nhận. "Nhưng tôi cần... điều gì đó."
Giyuu gật đầu chậm rãi, hiểu ra. "Cậu cần máu," anh nói, giọng nói trầm lặng.
Sanemi nuốt nước bọt khó khăn, ánh mắt không rời khỏi Giyuu. "Đúng," hắn xác nhận, cơn đói gặm nhấm bên trong.
Giyuu cân nhắc, suy nghĩ của anh chạy nhanh. Anh hít một hơi sâu và đưa ra quyết định đi ngược lại tất cả những gì anh đã được dạy.
"Hãy lấy nó đi," anh nói, tay vẫn lơ lửng trên cổ. "Nhưng chỉ đủ để cậu kiểm soát bản thân thôi."
Ánh mắt Sanemi sáng lên với sự kết hợp của sự nhẹ nhõm và cơn đói. Hắn đưa tay Giyuu đến miệng, những chiếc răng nanh của hắn chạm vào da. Giyuu cảm thấy một cơn đau nhói khi Sanemi cắn xuống, và máu ấm tràn vào miệng hắn. Sanemi uống một cách tham lam, đôi mắt hắn nhắm lại trong sự hưng phấn.
Khi máu chảy, Sanemi cảm thấy con quái vật trong mình lùi lại, tâm trí hắn trở nên rõ ràng hơn. Hắn rút lui, thở hổn hển, và nhìn thấy sự sợ hãi và hoang mang trong mắt Giyuu. "Cảm ơn cậu," hắn thì thầm, giọng nói vẫn khàn nhưng gần gũi hơn.
Sanemi nhìn Giyuu, liếm môi. "Cậu ngon quá." Giọng hắn giờ là một tiếng thì thầm quyến rũ, trái ngược hoàn toàn với con người tuyệt vọng mà hắn vừa mới trở thành.
Trái tim Giyuu đập mạnh trong lồng ngực, làn da anh nổi da gà với sự kích thích mà anh chưa từng cảm thấy trước đây. "Cậu muốn nói gì?" anh hỏi, giọng nói gần như thì thầm.
Sanemi bước lại gần hơn, đôi mắt hắn đỏ rực và quyến rũ. "Máu của cậu," hắn nói, giọng nói thấp như tiếng gầm. "Nó... làm người khác cảm thấy say đắm."
Giyuu hít một hơi, cơ thể anh phản ứng theo cách vừa sợ hãi vừa kích thích. Anh cảm nhận được hơi thở nóng của Sanemi trên làn da, sự đụng chạm của những ngón tay có móng vuốt của hắn trên tay mình. Anh không rút lui.
"Tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này," Giyuu thừa nhận, giọng nói của anh run rẩy. Đôi mắt Sanemi tìm kiếm dấu hiệu từ chối trong ánh mắt Giyuu. Hắn không thấy gì cả.
Sanemi cúi xuống, động tác của hắn có chủ đích và giống như một con mồi săn. "Cậu có tin tôi không?" hắn thì thầm, hơi thở nóng bỏng của hắn chạm vào cổ Giyuu. Giyuu gật đầu, tim đập nhanh.
Bàn tay có móng vuốt của Sanemi nâng lên và vẽ theo đường hàm của Giyuu, ngón tay cái lướt qua làn da nhạy cảm trên môi dưới của anh. Giyuu hít một hơi, mắt nhắm lại khi một cảm giác mới về khao khát tràn đầy cơ thể anh. Anh cảm nhận được bàn tay của quái vật còn lại trên hông mình, kéo anh lại gần cho đến khi cơ thể họ sát lại với nhau.
Không khí trong phòng trở nên dày đặc hơn khi bàn tay Sanemi trượt xuống ngực Giyuu, móng vuốt của hắn nhẹ nhàng xé qua vải áo của anh. Trái tim Giyuu đập mạnh, cơ thể anh phản ứng với sự chạm vào theo cách vừa sợ hãi vừa phấn khích. Anh biết rằng mình nên sợ hãi, nhưng cơn đói trong ánh mắt Sanemi cũng phản chiếu trong chính ánh mắt của anh.
"Tôi cần nhiều hơn," Sanemi thì thầm, giọng nói quyến rũ làm rùng mình dọc sống lưng Giyuu.
"Để tôi có được em."
Giyuu mở mắt, đồng tử anh giãn nở với sự kết hợp giữa sợ hãi và khao khát. Anh nhìn vào mắt Sanemi, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu của ác ý nào, nhưng chỉ thấy nhu cầu nguyên thủy và mạnh mẽ. Anh nuốt nước bọt, tâm trí anh rối bời với những cảm xúc mâu thuẫn.
Sanemi nắm chặt áo của Giyuu, và với một động tác nhanh chóng, hanw xé rách nó, để lộ ngực của Giyuu trước luồng không khí mát lạnh của cabin. Giyuu thở hổn hển, cơ thể anh run rẩy khi móng vuốt của con quái vật vẽ những đường lửa trên ngực anh.
"Em đẹp quá," Sanemi thì thầm, đôi mắt hắn quét qua hình dáng của Giyuu. Bàn tay hắn lang thang, để lại một đường nhiệt và rùng mình ở bất kỳ chỗ nào chúng lướt qua. Cơ thể Giyuu phản ứng theo bản năng, hơi thở của anh trở nên nông và nhịp tim thì loạn nhịp.
Con quái vật nghiêng người, những chiếc răng của hắn lướt qua cổ Giyuu. Hắn có thể cảm nhận được nhịp đập của Giyuu dưới lớp da, như một tiếng gọi của siren đến cơn đói mới mẻ của hắn. Với một cú cắn nhẹ, hắn làm rách da, và một giọt máu đỏ tươi xuất hiện. Giyuu hít một hơi, cơ thể anh cong lên về phía cảm giác đó.
Lưỡi Sanemi ló ra, liếm máu. Hương vị của nó là điều hắn chưa từng trải qua, một sự kết hợp say mê của sức mạnh và sự sống, khiến đầu óc hắn quay cuồng. Cơn đói của hắn gia tăng, không chỉ là sự khao khát máu, mà còn là với Giyuu.
Hơi thở của Giyuu gấp gáp bên tai, trái tim anh đập nhanh dưới sự chạm của Sanemi. Anh cảm nhận được sự cương cứng của quái vật ép sát vào mình, một sự cứng rắn không thể bỏ qua. Anh nên cảm thấy ghê tởm, nhưng thay vào đó, anh cảm thấy một sự kích thích kỳ lạ, cơ thể mình phản ứng với sự gần gũi.
Bàn tay Sanemi trượt xuống bụng Giyuu, tháo dây lưng và mở cúc quần của anh. Mắt Giyuu khép lại khi bàn tay của quái vật bao quanh anh, kích thích nó đến sự sống. Anh cắn môi để giữ im lặng, giữ cơ thể mình phản bội lại sự sợ hãi.
Suy nghĩ của Giyuu xoay vần trong cơn lốc sự nhầm lẫn và khao khát khi những bàn tay có móng vuốt của Sanemi tháo bỏ phần còn lại của quần áo anh. Anh cảm thấy mình dễ bị tổn thương và lộ liễu, nhưng sức nóng từ sự chạm của Sanemi quá mạnh để kháng cự. Anh nghiêng người về phía quái vật, tay anh vươn lên nắm lấy vai của Sanemi.
Răng của Sanemi lại lướt qua cổ Giyuu, ánh mắt hắn bừng cháy với một đam mê mãnh liệt.
"Của tôi," hắn thì thầm, giọng nói dày đặc với nhu cầu.
Giyuu cảm nhận được hơi ấm của hơi thở quái vật trên da mình, những chiếc răng sắc nhọn như một lời hứa về đau đớn và khoái cảm.
Với một bàn tay run rẩy, Giyuu chạm vào mặt Sanemi, ngón cái của anh vẽ qua sống mũi sắc nhọn.
"Tôi sợ," anh thừa nhận, giọng nói run rẩy.
Biểu cảm của Sanemi dịu lại, ánh mắt hắn nhìn Giyuu. "Em không cần phải sợ," hắn an ủi, giọng nói nhẹ nhàng. "Tôi sẽ không làm em đau."
Giyuu gật đầu, ánh mắt anh chứa đựng sự tin tưởng và lo lắng. Anh cảm thấy bàn tay của quái vật dẫn anh đến futon, vải thô dưới da trần của anh. Những móng vuốt của Sanemi vẽ một đường dọc theo lưng Giyuu, khiến anh rùng mình khi nằm xuống.
Sanemi nằm trên người anh, những chiếc răng của hắn lấp lánh trong ánh sáng của mặt trăng. Hơi thở của Giyuu nghẹn lại trong cổ họng khi con quái vật nghiêng về phía anh, miệng của hắn khẽ lướt quanh anh. Cảm giác thật tuyệt vời, một sự kết hợp giữa đau đớn và khoái cảm khiến các ngón chân anh cuộn lại. Anh chưa bao giờ cảm thấy điều gì mạnh mẽ và áp đảo đến thế.
Sanemi mút và liếm, những động tác của hắn chính xác và đầy khao khát. Hông Giyuu đẩy lên một cách vô thức, cơ thể anh phản ứng với những động tác của Sanemi. Anh cảm thấy cơn căng thẳng tích tụ trong cơ thể, một áp lực đe dọa nuốt chửng anh.
Bàn tay của quái vật trượt giữa hai chân Giyuu, móng vuốt của hắn nhẹ nhàng cắt qua làn da nhạy cảm của đùi trong. Mắt Giyuu mở to, nhưng thay vì đau đớn, anh cảm thấy một cơn khoái cảm dâng trào khiến anh rên rỉ. Ánh mắt Sanemi lóe lên sự chiến thắng, và hắn tiếp tục nỗ lực, lưỡi hắn xoáy và trêu đùa những phần nhạy cảm của Giyuu.
Giyuu nắm chặt futon, khớp ngón tay trắng bệch với nỗ lực giữ lại. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình dễ bị tổn thương và lộ liễu như vậy, nhưng những cảm giác tràn ngập khiến anh không thể cưỡng lại. Anh cảm thấy cực khoái đang đến gần, một đỉnh điểm của khoái cảm vừa đáng sợ vừa không thể cưỡng lại.
Sanemi đặt tay có móng vuốt lên đùi Giyuu, đầu ngón tay của hắn lướt qua lối vào của Thủy Trụ. Giyuu căng thẳng, mắt anh mở to gặp ánh mắt của Sanemi. Đôi mắt của con quái vật có màu tím sâu thẳm, đầy khao khát không chỉ dành cho thịt xác.
"Thư giãn đi," Sanemi thì thầm, giọng hắn thấp và êm ái. "Hãy để tôi vào."
Giyuu tìm kiếm trong ánh mắt Sanemi, tìm thấy điều gì đó làm trái tim anh bình tĩnh lại. Anh hít một hơi sâu, cơ thể anh mềm nhũn dưới tay của quái vật. Bàn tay có móng vuốt của Sanemi di chuyển một cách bất ngờ nhẹ nhàng, một ngón tay xuyên qua lối vào của Giyuu. Mắt Giyuu nhắm lại, một tiếng rên rỉ bật ra từ cổ họng khi con quái vật ấy làm anh mở ra với sự kiên nhẫn trái ngược với hình dạng quái dị của mình.
Âm thanh trong phòng đầy những tiếng thở gấp hòa lẫn vào tiếng sột soạt của futon dưới họ. Động tác của Sanemi trở nên khẩn thiết hơn, ngón tay của hắn cuộn tròn bên trong Giyuu, chạm vào một điểm khiến anh cong người khỏi giường. Ánh mắt của con quái vật sáng lên với sự hài lòng, sự kích thích của chính hắn càng rõ ràng khi dương vật hắn đang cương cứng chống lại chiếc quần.
Với một tiếng gầm, Sanemi cởi bỏ quần áo của mình, hình dáng quái vật của hắn hoàn toàn lộ ra trong ánh trăng của cabin. Mắt Giyuu mở to khi nhìn thấy hắn, dương vật hắn dày và có gân, đầu của nó bóng loáng với chất nhờn.
Sanemi nghiêng người về phía anh, những chiếc răng của hắn cắn vào dái tai của Giyuu. "Sẵn sàng chưa?" hắn gầm gừ.
Giyuu chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu, hơi thở của anh thở dốc. Ngón tay của Sanemi được thay thế bằng một thứ lớn hơn nhiều, dương vật của hắn từ từ đẩy vào anh. Giyuu cắn môi để giữ lại tiếng thét, cơ thể anh căng ra quanh sự xâm nhập không thể nhượng bộ. Cơn đau rất dữ dội, nhưng nhanh chóng bị lấp đầy bởi cảm giác được lấp đầy, được chiếm hữu.
Động tác của Sanemi trở nên ổn định hơn, hông của hắn chuyển động theo nhịp điệu chậm và sâu. Giyuu móng tay cào vào futon, mắt nhắm chặt khi cố gắng thích nghi với cảm giác mới. Móng vuốt của con quái vật bám vào hông anh, hướng dẫn anh, thúc giục anh di chuyển theo nhịp điệu. Dần dần, Giyuu làm theo, cơ thể phản ứng với mệnh lệnh vô hình.
Sanemi nghiêng người, những chiếc răng của hắn đánh dấu lên ngực Giyuu, để lại dấu vết máu đỏ. Mỗi lần cắn mang lại một tiếng thở khoan khoái từ Giyuu, cơ thể anh căng thẳng và cong lên dưới sự chạm của con quái vật. Tay Giyuu đi lang thang trên bờ lưng rộng của Sanemi, móng tay cào vào các cơ bắp cứng, thúc đẩy hắn vào sâu hơn. Động tác của quái vật trở nên mạnh mẽ hơn, hông của hắn dập vào mông Giyuu, âm thanh vọng trong cabin.
Mắt Giyuu nhắm lại, miệng mở ra trong một tiếng thét không thành lời khi dương vật của Sanemi chạm vào điểm G bên trong anh, tạo ra những cơn sóng khoái cảm trong cơ thể. Anh chưa bao giờ cảm thấy điều gì mãnh liệt và nguyên thủy đến vậy. Những chiếc răng của con quái vật dũng mãnh ấy lướt qua vai của Giyuu, và anh cảm thấy cơn đói trong từng cái chạm của hắn, nhưng không sợ hãi. Thay vào đó, anh khao khát điều đó, cảm giác đau đớn hòa quyện với khoái cảm tuyệt vời làm anh say mê.
Động tác của Sanemi trở nên thất thường hơn, hơi thở của hắn trở nên gấp gáp. Hắn cảm nhận cơ thể Giyuu thắt chặt quanh mình, các cơ bắp của anh co lại và thả lỏng. Tiếng rên rỉ của Giyuu lớn hơn, cơ thể anh là một bức tranh của các dấu vết được vẽ dưới ánh trăng. Đôi mắt của con quái vật cháy bỏng với khao khát, những chiếc răng của hắn lấp lánh khi hắn nhìn vào người con trai bên dưới mình.
Mùi máu kích thích và tràn ngập trong cabin, một sự kết hợp khiến các giác quan của Sanemi xoay vần. Hắn cần nhiều hơn, cần hoàn toàn chiếm hữu Giyuu, để sở hữu anh theo cách mà không có trận chiến nào có thể đạt được. Hắn nghiêng người xuống, những chiếc răng của hắn lại cắm vào cổ Giyuu.
Cơ thể Giyuu nảy lên với khoái cảm, một tiếng rên cao vút thoát ra từ môi. Cơn đau là một sự đau đớn ngọt ngào, mỗi lần cắn và thúc đẩy đưa anh lên cao hơn. Anh cảm nhận được những chiếc răng của quái vật trong cổ, dòng máu ấm của chính mình trượt xuống da.
Bàn tay có móng vuốt của Sanemi giữ Giyuu tại chỗ, những động tác của hắn không ngừng khi hắn uống cạn sức sống của Thủy Trụ. Hương vị của máu Giyuu là điều mà hắn chưa từng trải qua, một loại tinh chất mạnh mẽ, đầy sức mạnh và khao khát.
Cơ thể Giyuu quằn quại dưới hắn, tay anh bám vào futon khi dương vật của quái vật thúc vào. Cơn đau là một ký ức xa xôi, được thay thế bởi một nhu cầu nóng bỏng làm anh hoàn toàn say mê. Hông anh lăn theo nhịp đẩy của Sanemi, cơ thể anh cầu xin thêm.
Mắt Sanemi khóa chặt vào Giyuu, ánh nhìn của hắn đầy sự mãnh liệt. Hắn cảm nhận được sự cực khoái của anh đang dâng lên, sự căng thẳng trong cơ thể anh giống như một chiếc lò xo sắp bật ra. Với một cú thúc cuối cùng, hắn khiến Giyuu đạt đến đỉnh điểm, dương vật của anh phun tinh dịch nóng hổi giữa hai người.
Cơ thể Giyuu run rẩy với sự giải phóng, mắt anh mờ đi với sự kết hợp của đau đớn và khoái cảm. Sự cực khoái của Sanemi ập đến như một cơn bão, hông của hắn run rẩy khi hắn trút hết vào Giyuu. Hắn uống sâu từ vết thương trên cổ Giyuu, hương vị ngọt ngào, vị sắt của máu tràn đầy khoang miệng hắn.
Khi sương mù của đam mê tan biến, Sanemi rút lui, ánh mắt hắn đầy hối tiếc. Hắn đã lấy đi quá nhiều, để lại quá nhiều dấu vết. Giyuu nằm thở dốc dưới hắn, cổ và ngực của anh đầy máu và dấu cắn. Đôi mắt của Thủy Trụ loạng choạng tìm kiếm ánh mắt của Sanemi, tìm kiếm câu trả lời cho những cảm xúc hỗn loạn đang xoay quanh trong anh.
"Xin lỗi," Sanemi thì thầm, giọng hắn mang sự hối tiếc chân thành khi nhìn vào trạng thái cơ thể Giyuu bị tàn phá. Anh nằm đó, hơi thở của anh gấp gáp, mắt vẫn mơ màng sau cơn kích thích mạnh mẽ.
Giyuu đưa một tay run rẩy lên cổ, cảm nhận sự ấm áp dính dính của máu mình, nhưng thay vì kinh hoàng, anh cảm thấy một cảm giác kỳ lạ của sự... thuộc về riêng mình.
"Không sao đâu mà," anh nói, giọng nói căng thẳng.
Sanemi cẩn thận rút ra, dương vật của hắn vẫn cương cứng, và liếm vết thương trên cổ Giyuu, làm lành nó bằng nước bọt của quỷ. Cơ thể Giyuu run rẩy với những dư chấn của khoái cảm, hơi thở của anh từ từ trở lại gần như bình thường.
"Cậu vẫn cương cứng." Giọng của Giyuu là một âm thanh thì thầm nhẹ nhàng, hoang mang, mắt anh lướt đến dương vật vẫn cương cứng của Sanemi. Con quái vật cười tự chế giễu, một âm thanh kỳ lạ trong sự im lặng nặng nề của cabin.
Sanemi nghiêng người xuống và hôn lên má Giyuu, những chiếc răng của hắn thu lại.
"Là máu của em," hắn nói, giọng hắn như một tiếng gầm nhẹ.
"Nó ảnh hưởng... rất điều với tôi." Hắn liếm môi, nếm lại vị còn lại của máu Giyuu. Anh cảm thấy sự kích thích của chính mình tăng lên một lần nữa, cơ thể anh phản ứng với lời thú nhận của quái vật.
Họ nằm đó một lúc, hơi thở hòa lẫn, âm thanh duy nhất trong cabin. Tay Sanemi vươn lên vẽ dọc theo hàm của Giyuu, ngón cái của hắn vuốt qua điểm mạch ở cổ. "Em có hối hận không?" hắn hỏi, ánh mắt tìm kiếm trong mắt Giyuu.
Ánh mắt Giyuu suy tư khi nhìn vào biểu cảm lo lắng của quái vật. "Không," anh nói, giọng nói vững vàng. "Tôi chỉ... không mong đợi điều này."
Sanemi gật đầu, suy nghĩ của hắn là một cuộc hỗn loạn của sự bối rối và nhu cầu. "Tôi cũng vậy," hắn thừa nhận.
"Nhưng tôi sẽ không xin lỗi vì đã muốn em."
Giyuu nuốt nước bọt, đôi mắt không rời khỏi Sanemi. "Em không muốn anh phải xin lỗi," anh thì thầm. "Nhưng chúng ta cần phải tìm ra cách xử lý bây giờ."
Tay Sanemi dừng lại trên má Giyuu, "Chúng ta sẽ thể thảo luận về điều đó vào ngày mai nhé? Giờ ngủ đi."
_______________________________
Sốp rã đông rồi các bạn ơi 😭, sau 2 tuần thi vất vả vật vả vất vưởng t phải kiếm sếch dịch gấp chảnh lừa.
Cái fic này quá trời rạo rực 😋, anh Phong hoá quỷ mà ảnh dịu hơn hay sao á mấy cưn ơi.
Đọc xong nhớ cmt cảm nhận và vote cho sốppp 🌛❤️.
https://archiveofourown.org/works/57769507/chapters/147032047?show_comments=true&view_full_work=false#comment_807593749
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả (ê bất lực luôn, bà này viết xong bả xóa app nào bả vui bả viết lại thôi hay sao ấy, bả cũng kh để tên X luôn mới khờ)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top