Chapter 21
*Cốc cốc* - Nayeon thẩn thờ ngồi bệch dưới sàn nhà thì tiếng gõ cửa phòng họp vang lên.
- Sup Im, em là Myoui Mina, em vào nhé!
Mina một cỗ nghẹn đắng, đau lòng khi nhìn gương mặt xinh đẹp của Nayeon đang nhòe đi vì nước mắt, thơ thẩn mãi nhìn vô định về một hướng. Mina cởi áo vest ngoài khoác lên cho chị, ngồi xổm xuống đối diện với Nayeon nhẹ nhàng lau nước mắt.
- Chị à, ngoài Trời mưa rất to, em hiểu cảm giác của Sana-chan. Ô nè, em nghĩ chị sẽ cần đó, em để đây nhé!
- Sana em ấy.... em ấy đang ở đâu?
- Em không rõ, lúc nãy em tình cờ gặp ở dưới sảnh, cậu ấy chạy rất nhanh ra ngoài dù Trời đang mưa, hướng bên phải.
- Cảm ơn em, Mina.
Nayeon cầm lấy ô tức tốc đi tìm Sana, cô không biết mình đang nghĩ gì, cũng không quan tâm mọi người đang nghĩ gì, nhưng cô hiểu rõ Sana cần cô ngay lúc này...
---
"Trời trắng xoá màu mưa...
Mọi thứ đang lu mờ quá nhanh...
Phố vắng ướt nhoà đã khắc sâu hơn những nỗi buồn...."
Chạy được một đoạn, cái lạnh thấu xương khiến Sana như mất cảm giác ở đôi chân, mệt mỏi rã rời cô ngồi thụp xuống giữa vỉa hè, ôm lấy hai đầu gối tiếp tục khóc nức nở. Mặc kệ cơn mưa cứ vô tình trút xuống, mặc kệ cái nhìn thương cảm của người đi đường, Sana cứ để mặc cho bao nhiêu cảm xúc kìm nén bấy lâu vỡ òa dưới làn mưa giá buốt.
Bỗng chợt nhận ra Trời vẫn mưa nhưng bản thân không còn bị ướt nữa, Sana chưa kịp ngước mặt lên thì cái ôm ấm áp đã bao phủ lấy cả thân người cô. Cả hai cùng ôm nhau khóc lớn hơn, dường như mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại nữa. Nayeon khó khăn mở miệng, cố gắng kết nối từng câu từ trong tiếng nấc nghẹn:
- Chị xin lỗi, em đừng khóc nữa, đừng như vậy mà Sana. Mưa sẽ làm em bệnh mất, chị ghét mưa, ước gì chị có thể cầm ô che cho em mãi... Chị cũng không biết mình đang nói gì nữa... Sana ah, ngoan, về nhà thôi em...
Cả quãng đường trên taxi, Sana thiếp đi trên vai chị. Nayeon không một khắc rời mắt khỏi em, gương mặt vốn dĩ có bao nhiêu ưu tú nay lại vì cô mà nhuốm màu buồn đau như vậy, bọng mắt thâm quầng hiện rõ, hai má bánh bao đã không còn mà hốc hác hẳn đi, thử hỏi làm sao mà Nayeon không xót xa cho được.
Cơ thể vốn dĩ mỏng manh yếu ớt, chân trái cứ đau nhức liên miên khi thời tiết chuyển mùa, Sana lại cao hơn Nayeon nên cô không cách nào bế em vào nhà được. Thầm tự trách bản thân vô dụng, Nayeon đành đánh thức Sana rồi dịu dàng nắm tay em xuống xe.
Đặt Sana ngồi ở sopha, Nayeon nhanh chóng đi pha nước tắm cho em rồi mang theo một chiếc khăn bông ra ngoài.
- Chị có pha ít tinh dầu vào bồn tắm, đợi nước ấm tí nữa đã. Ngồi ngoan chị lau mặt lau tóc cho nha.
Không đợi Sana phản ứng, Nayeon bước đến đứng đối diện nơi em đang ngồi, nhẹ nhàng xoa tóc cho em. Vì mưa mà sơ mi trắng của Sana ướt đẫm dính vào người để lộ vài đường nét ẩn hiện khiến tim Nayeon đột nhiên hẫng một nhịp. Sana mỉm cười trước mọi hành động "tự nhiên như người nhà" của Nayeon, choàng tay ôm lấy eo chị thở dài.
- *thình thịch, thình thịch...*
Tim Nayeon đập nhanh đến nỗi cô cảm tưởng như nó đang muốn làm phản nhảy ra khỏi lồng ngực. Sợ Sana nghe thấy, Nayeon bối rối đẩy em ra hướng về phía phòng tắm.
- Chị chuẩn bị sẵn đồ rồi, em tắm nhanh đi kẻo cảm.
- Chỉ khi có chị ở đây, nhà mới đúng là nhà
- Tắm lẹ giùm đi, nói nhiều quá!!!
- Nae nae =))
Tiếng nước chảy bắt đầu vang lên và tim Nayeon lại một lần nữa làm loạn. Lắc đầu cố xua đi cảm xúc kỳ lạ, Nayeon nghĩ mình nên tránh xa phòng tắm thì tốt hơn.
Bước vào phòng ngủ của Sana, Nayeon chợt phì cười. Cha mạ ơi, bình thường tươm tất lắm mà sao nay phòng bừa thế không biết. Nghĩ là do em bận rộn cho kỳ Tốt nghiệp nên Nayeon xắn tay áo dọn dẹp hộ em. Tim Nayeon một phen lại lỗi nhịp, ấm áp như sưởi nắng mùa hè khi thấy thỏ bông Nayeonie được Sana cho choàng khăn len rồi còn đắp chăn ngay ngắn trên giường nữa.
Trên bàn là sấp bản thảo của luận văn, Nayeon tranh thủ xem qua để sửa lỗi chính tả giúp em. Phải công nhận dù là người Nhật nhưng Sana hành văn tiếng Hàn siêu chuẩn, chữ viết lại đẹp đến như vậy.
- Sóc con của mình, đúng là siêu cấp hoàn hảo, thả ra đường chắc bị bắt mất ngay. Không được không được...
Chợt giật mình đã hơn 1 tiếng vẫn không thấy Sana tắm ra. Nayeon lo lắng gõ cửa phòng tắm, lực gõ tăng dần nhưng vẫn không có bất kỳ tiếng động nào từ bên trong khiến Nayeon hoảng loạn tìm cách phá cửa.
- Ottokke ottokke Sana à đừng sợ, chị đây chị đây, có chị ở đây rồi, Sana Sana!!!
Sana đang dựa vào thành bồn tắm có vẻ như đã ngất, vơ lấy chiếc khăn to quấn người em nhanh chóng đỡ dậy. Sana nóng đến nỗi cảm giác như bỏng cả tay Nayeon. Cô dùng hết sức cố gắng dìu em đặt xuống giường, lau khô người em, miệng không ngừng lẩm nhẩm "Sana, Sana à, tỉnh lại đi em, đừng làm chị sợ, huhu Sana à..."
- Chị?! Ơ sao lại khóc?
- Sana!!!!! Em dọa chị sợ sắp xỉu rồi đây này!!! Đồ xấu xa!!! Em thấy sao rồi? Không khỏe chỗ nào không? Chắc do em bị cảm mà ngâm bồn lâu quá nên ngất đi đó - Nayeon ôm chầm lấy Sana không ngừng trách móc cái con người chẳng biết giữ sức khỏe gì cả.
- Ngất ạ? Lúc nãy em.... Ơ...???
Sana lau nước mắt cho chị, chợt cảm thấy có gì đó sai sai, cô từ từ nhìn xuống phát hiện bản thân đang được quấn độc nhất một chiếc khăn tắm.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Nayeon giật cả mình, lúc bấy giờ mới nhận biết được tình hình, cơ thể hoàn hảo của Sana cùng làn da trắng sữa đang đỏ ửng lên khiến Nayeon suýt nữa là chảy máu mũi. Sana xấu hổ ngay lập tức dùng chăn quấn lại, cuộn mấy vòng rồi trốn luôn trong chăn vì ngượng.
- Em không biết đâu, bắt đền chị, chị phải chịu trách nhiệm với em!!!
- Ơ? Chị đã làm gì đâu?
- Chị nhìn thấy hết của người ta rồi còn bảo không làm gì, chị lưu manh ức hiếp gái nhà lành hức hức hức
- Nãy hoảng quá chị có kịp nhìn gì đâu, thề lun!
- Chối bỏ trách nhiệm kìa, huhu
- Chi bằng em cho chị nhìn lại đi chứ nãy chưa kịp làm ăn gì hết - Nayeon lại nổi hứng muốn trêu chọc cái cục bông kia
- Xê raaa
Nayeon mỉm cười yên tâm phần nào khi thấy em đã ổn, ôm lấy cái cuộn chăn Nayeon ôn nhu vỗ về:
- Sana ngoan, nghỉ một tí nha, chị đi pha sữa với lấy thuốc cho em.
Một cổ ấm áp dâng trào trong lồng ngực nhưng Sana vẫn không thể nào vui vẻ được khi hiểu rằng mọi thứ sẽ chẳng dài lâu...
- Chị à, xin chị đừng khiến em rung động nữa, có được không?...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top