💙 Chương 8 💙
Park Han bảonói tìm cửa vào cho Park Jin Hun, là một công ty lớn, nhưng thật ra công ty kia còn lâu mới đạt được đến tiêu chuẩn của một công ty thuộc vào loại lớn.
Nam Gun thực nghiệp chỉ có thể được xem là công ty thuộc loại trung, thuê sáu tầng trong một tòa nhà cao tầng sang trọng, ngoài ra còn có nhà máy riêng, nghiệp vụ của công ty chính là về đại lý xuất nhập khẩu, kiểm nghiệm hàng hóa, bảo quản sản phẩm, in ấn, thiết kế bao bì sản phẩm... Nghiệp vụ rất đa dạng, hiệu quả hay lợi ích đều rất tốt, phúc lợi và đãi ngộ cho nhân viên cũng không tồi, là một công ty đang dần đi lên, có nhiều triển vọng.
Thế nhưng rất ít người biết, Nam Gun là công ty con của tập đoàn KSU. Công ty con khác với công ty chi nhánh, công ty con có được đại diện pháp nhân độc lập của mình, có được tài sản riêng của mình, lỗ lãi thế nào tự chịu trách nhiệm, độc lập gánh vác tất cả hậu quả và trách nhiệm trong công ty. Trên cơ bản công ty mẹ sẽ không can thiệp nhiều vào các sự vụ đó, nhưng những quyết sách quan trọng hoặc sắp xếp nhân sự quan trọng có liên quan đến lợi ích của công ty, vẫn phải do công ty mẹ quyết định, ví dụ như thành phần hội đồng quản trị chẳng hạn.
Tập đoàn KSU có quyền quyết định những hạng mục công việc quan trọng của Nam Gun, có thể quyết định thành phần hội đồng quản trị của Nam Gun, có thể trực tiếp sử dụng quyền hành để bổ nhiệm các thành viên trong hội đồng quản trị. Bởi vì tập đoàn KSU là cổ đông lớn nhất trong Nam Gun, Nam Gun có tham gia thiết kế bao bì cho một phần nhỏ các sản phẩm vào loại trung trở xuống của tập đoàn KSU, không thì cũng không thể phát triển nhanh như vậy.
Công ty con giống Nam Gun thực nghiệp, dưới trướng của tập đoàn KSU có rất nhiều, nhưng công ty con đều có tên riêng của mình, cho nên đa phần người ngoài nghề không biết.
Lúc Kim Samuel nghe thấy Park Ji Hoon nói ra tên công ty, trong lòng đã có tính toán. Park Han là cha ruột của Park Ji Hoon, anh không tiện nói gì, cách duy nhất nghĩ ra được đó là cho tiền để giải quyết vấn đề, nhưng Park Jin Hun chỉ là em cùng cha khác mẹ với Park Ji Hoon, ha ha...
Mọi người của Park gia đang mơ một giấc mơ đẹp là Park Jin Hun vào được công ty lớn có được tiền lương cao, nghe nói lúc thực tập còn được hơn bốn nghìn, vào làm chính thức sẽ được tăng lên bảy nghìn, làm mấy năm có thể lên hàng vạn, thật sự là một công việc không thể lý tưởng hơn được nữa!
...
Vào thứ hai, Park Ji Hoon thấp thỏm đi làm, cậu hơi bất an, lo sợ Park Han sẽ thật sự tìm đến tận công ty, cho dù không vào được công ty, nhưng chỉ cần làm ầm ĩ ngay ngoài cổng thôi cũng đủ mất mặt rồi.
Có điều, Park Ji Hoon lo lắng suốt mấy ngày mà vẫn không thấy Park Han đến. Trong nhà đang bận sửa sang lại, tạm thời Park Han không có thời gian rảnh, hơn nữa đến thứ năm này Park Jin Hun sẽ đến Nam Gun báo danh, Park Han đặc biệt coi trọng chuyện này, công việc của con trai ổn định hẳn ông ta mới thấy yên tâm, còn về phần Park Ji Hoon, chờ ông ta có thời gian rảnh lại quản là được. Ông ta cảm thấy đây không phải là chuyện gì lớn, con trai cả là người thế nào ông ta hiểu rõ nhất, chỉ cần dọa nạt một chút là nghe lời ngay, căn bản không cần hao phí tâm tư gì hết, có lẽ sau khi gọi điện thoại vào mấy hôm trước, chắc đã chuẩn bị tiền rồi cũng nên.
Trong lòng Park Han, dù Park Ji Hoon có thi đỗ được vào trường đại học không tồi, cũng sẽ không có tương lai sáng lạn gì, tốt nghiệp xong tìm được công việc mà tiền lương mới chỉ hai nghìn, ở thành phố A này căn bản chẳng là gì hết, sau này chuyển chỗ làm mới được năm nghìn, cũng hoàn toàn không có gì phải ngạc nhiên. Ông ta cảm thấy trước kia không cho con trai cả học phí để học đại học là vô cùng chính xác, có cho cũng phí tiền, cái loại chậm chạp như đầu gỗ đấy thì có được tiền đồ gì.
Không giống con trai nhỏ, nhanh nhẹn hoạt bát, biết cách làm người ta yêu thích, người như thế thì sau này mới có tiền đồ, bây giờ mình móc nối quan hệ để tìm việc tốt cho nó, sau này kiếm được nhiều tiền, tìm một đối tượng tốt, là bản thân mình đã thấy viên mãn, về già cũng không sợ nó không hiếu thuận mình, dù sao cũng tốt hơn cái hũ nút im lìm kia!
Giữa hai cha con không hề có thù sâu oán nặng, thế nhưng thiên vị đến mức độ như Park Han thì đúng là hiếm thấy.
Trên đời này bệnh gì cũng có hy vọng chữa khỏi, chỉ duy nhất cái bệnh thiên vị này, có lẽ vĩnh viễn cũng không chữa được.
...
Đến thứ năm, Kang Soyoen ăn diện thật cẩn thận cho con trai, sau đó cùng Park Han tiễn cậu ta lên taxi trong niềm vui mừng sung sướng. Park Jin Hun không cần phỏng vấn, có thể trực tiếp đến báo danh luôn, hai người đều vô cùng hài lòng.
Park Jin Hun học trường hạng ba, hơn nữa trong trường hạng ba vốn chả ra sao cả, việc học hành vô cùng lỏng lẻo, từ chiều chủ nhật Park Ji Hye đã phải về trường học mà cậu ta thì vẫn ở nhà để chờ ngày đến Nam Gun báo danh, mặc dù có tiết học, nhưng cậu ta không đến trường cũng chả ai quan tâm, nên cậu ta cũng thấy không hề gì.
Tám rưỡi sáng, Park Jin Hun tới Nam Gun, cậu ta đến trước thời gian hẹn, như vậy là có thể để lại ấn tượng tốt cho công ty. Sau đó thì giống như cậu ta đoán vậy, cậu ta vừa mới nói mình quen chủ nhiệm Song, Song Sung Woo, là nhân viên mới đến báo danh của bộ phận thị trường, quầy tiếp tân của Nam Gun đã ngầm hiểu.
Mọi chuyện kế tiếp cũng thuận lợi y như Park Jin Hun đoán, cậu ta thuận lợi trở thành nhân viên của Nam Gun, được giới thiệu làm quen với rất nhiều đồng nghiệp mới, tuy mới chỉ là thực tập, nhưng cậu ta cảm thấy mình rất có năng lực, hơn nữa còn có hậu đài, làm sao mà không hòa nhập được.
Tiền lương hay các loại đãi ngộ, Song Sung Woo đã nói rõ với cậu ta rồi, tóm lại là sẽ không hề kém, chỉ biết còn cao hơn cả lúc đầu, tuyệt đối không hề thấp. Song Sung Woo mở cửa sau cho người ta đâu phải chỉ một lần hai lần, nhận được lợi ích từ người ta thì làm việc vẫn phải "đáng tin" chứ.
Đến buổi trưa tất cả đều tốt đẹp, vô cùng suôn sẻ.
Buổi chiều, Song Sung Woo bị trưởng bộ phận nhân sự của Nam Gun là Kim Nam Jun gọi đến. Kim Nam Jun là anh rể của Song Sung Woo, trước đây Song Sung Woo vào được công ty chính là do Kim Nam Jun giúp, một người của bộ phận nhân sự như ông ta mà làm chuyện này thì cực kỳ dễ dàng, sau này Song Sung Woo nhận lợi ích của người khác để mở cửa sau cũng là do ông ta hỗ trợ ở giữa.
"Có phải hôm nay cậu cho một người vào công ty, tên là Park Jin Hun gì đó?" Kim Nam Jun cố nhịn cơn tức để hỏi.
"Sao vậy?" Song Sung Woo cảm thấy sắc mặt của anh rể mình không được tốt. "Không phải anh cũng biết cậu ta sao, cậu ta vào được là có sự đồng ý của anh mà, em bố trí cho ai vào mà không được anh đồng ý chứ, em cũng không phải người của bộ phận nhân sự, đâu thể tùy tiện bố trí người."
"Cậu đã cho người như thế nào vào hả?" Kim Nam Jun nhìn xem cửa văn phòng đã đóng chặt chưa, rồi mới hơi cao giọng. "Cậu biết không, cậu gây họa cho anh rồi!"
Song Sung Woo khó hiểu: "Em vừa mới ăn trưa cùng cậu ta xong, còn chưa được nửa tiếng, cậu ta có thể gây ra họa gì được?" Không phải chứ, thằng nhóc kia trông có vẻ thông minh lắm mà, vả lại cậu ta còn chưa quen thuộc lắm với mọi người trong phòng làm việc, có thể gây được họa gì mà làm kinh động đến cả anh rể của mình chứ.
"Anh không biết cậu tìm người này ở đâu ra, cũng không quan tâm cậu nhận được lợi ích gì, nhưng cậu đã bảo cậu ta đến đây thế nào, thì giờ tự cậu bảo cậu ta đi như thế!" Quả thực Kim Nam Jun sợ hãi muốn chết. "Ngay vừa rồi, lão tổng gọi anh đến nói chuyện, chuyên khác thì không nhắc đến, mà lại nhắc ngay tới người mới kia, giọng điệu tỏ vẻ anh coi công ty như nhà mình, muốn cho ai vào là vào được, bằng cấp kém thì cũng thôi, nhưng ngay cả phỏng vấn cũng không cần, con chó con mèo nào cũng cho vào được, hỏi có phải anh không muốn làm trưởng bộ phận nhân sự nữa không."
Song Sung Woo kinh hãi, ông ta làm việc này đã rất thành thạo rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, có điều ông ta biết rõ, so với lợi ích mà Park gia cho mình, tất nhiên trưởng bộ phận nhân sự là anh rể Kim Nam Jun quan trọng hơn nhiều, có anh rể ở đây, mình mới có thể sống vui vẻ trong công ty này.
Cũng không biết Park gia này có lai lịch bất minh gì, đúng là xui xẻo, Song Sung Woo nghĩ ngợi rồi nói: "Anh rể yên tâm, em sẽ bảo cậu ta đi ngay, rất có thể cậu ta đã đắc tội ai đó, để em đuổi đi sớm một chút là được, còn những thứ đã nhận, hôm nào đó em sẽ cho người mang trả lại."
Kim Nam Jun yên tâm gật đầu, cậu em vợ này của mình vẫn luôn linh hoạt mà: "Được rồi, cậu giải quyết việc này nhanh một chút, anh cũng tiện ăn nói với lão tổng, không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào chức vị này của anh đấy, không thể sai một bước."
"Yên tâm đi, anh rể." Nói xong thì mở cửa ra ngoài tìm Park Jin Hun.
...
Park Jin Hun không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, buổi sáng cậu ta còn đi làm quen với các đồng nghiệp mới, đến trưa còn ăn cơm cùng Song Sung Woo, đột nhiên đến chiều lại nhận được tin từ Song Sung Woo, nói là lão tổng bất ngờ kiểm tra nhân viên của bộ phận nhân sự, cậu ta không phỏng vấn nên chắc phải về nhà trước, rồi hôm khác sẽ tiến hành phỏng vấn, qua được vòng phỏng vấn mới có thể đến công ty làm việc một lần nữa.
Để dỗ dành cho người ta đi, Song Sung Woo phải lừa gạt Park Jin Hun, sợ cậu ta làm ầm lên, lừa cậu ta rằng chỉ phỏng vấn qua loa một chút để qua mặt lão tổng, ông ta đã điều động nội bộ, hôm khác vẫn trở về được.
Mặc dù Park Jin Hun hơi nghi ngờ, nhưng vẫn tin tưởng Song Sung Woo, vì cậu ta cảm thấy đối phương không cần thiết phải lừa mình, sáng nay cậu ta đã báo danh xong rồi, còn điền không ít tư liệu, vừa nhìn đã biết không phải lừa gạt, cho nên cái lý do lão tổng bất ngờ kiểm tra này rất có lý.
Sau đó Park Jin Hun ngoan ngoãn về nhà. Tuy Park Han và Kang Soyoen cũng thấy khó hiểu, nhưng vẫn có lòng tin đối với Song Sung Woo, vì thế đành phải kiên nhẫn chờ thông báo đến phỏng vấn.
Bốn ngày sau, bọn họ không nhận được thông báo phỏng vấn của Nam Gun, mà là nhận được "món quà" Song Sung Woo cho người mang đến, chính là quà mà trước đây bọn họ tặng Song Sung Woo.
Ngay lập tức, ba người như bị sấm sét đánh trúng!
*End Chương 8*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top