💙 Chương 22 💙

Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Park Ji Hoon căng thẳng hẳn lên, cậu cũng không biết mình có còn thích người này nữa không, có điều tâm tình khi gặp lại người yêu cũ là rất phức tạp, từ từ quay đầu lại, quả nhiên, chính là một người mà mình rất quen thuộc.

"Ha ha, là Jung Han hả." Joo Hae Sang bị mất hết thể diện, sắc mặt cực kỳ khó nhìn. "Có ai không biết cậu và Park Ji Hoon thân nhau, đương nhiên cậu sẽ nói giúp cậu ta, chắc cậu cũng chả biết rõ là chuyện gì đâu."

Jung Han cười nhẹ: "Nói như thể cậu biết rất rõ vậy, cậu tận mắt nhìn thấy, hay tận tai nghe được? Ji Hoon chỉ nói là một người bạn của cậu ấy, cậu lại tự não bổ ra nhiều thứ xấu xa như thế. Dâm giả gặp dâm, đúng là không sai chút nào."

"Cậu!" Bị sỉ nhục ngay trước mặt nhiều người như thế, làm sao mà Joo Hae Sang chịu được, muốn giơ nắm đấm đánh người, có điều không phải đánh Park Ji Hoon mà là Jung Han.

Nhưng nắm đấm của cậu ta vừa mới lao đến, đã bị Jung Han chặn lại, hạ giọng xuống: "Chú ý hoàn cảnh, Eun Sin không mời cậu đến đây để đánh nhau! Mọi người đều đang nhìn đấy!" Nói xong thì hất cằm về phía Hwang Eun Sin, tỏ ý chủ nhân của bữa tiệc này cũng đã nhận ra dị trạng ở đây, ầm ĩ thêm nữa sẽ khiến tất cả đều khó chịu.

Joo Hae Sang nhẫn nhịn cục tức này, chỉ tay về phía Jung Han và Park Ji Hoon: "Nể mặt Eun Sin, chuyện hôm nay coi như xong, các cậu cứ chờ đấy!"

Cậu ta nói vậy thật đúng là đảo lộn trắng đen, chỉ cần là những người có chút khái niệm thị phi đều không cảm thấy cậu ta có lý, quả đúng là cố tình gây sự mà, không khí của buổi tiễn bạn đang tốt đẹp lại trở nên căng thẳng, thật đúng là con chuột chuyên phá hoại.

Có điều, mọi người vẫn đặt những lời Joo Hae Sang vừa nói về Park Ji Hoon trong lòng. Dựa vào hoàn cảnh của Park Ji Hoon, đúng là rất khó để quen biết một người bạn có tiền như vậy, hầu như ai cũng cảm thấy, dù sự thật không xấu xa hoàn toàn như Joo Hae Sang nói, nhưng có lẽ cũng không tốt đẹp hơn là bao. Lúc còn đi học, thật sự Park Ji Hoon rất thật thà hiền lành, tự mình làm thêm để nộp học phí, thế nhưng đã tốt nghiệp hai năm rồi, con người luôn luôn thay đổi, sau khi bước chân vào xã hội, sao có thể còn thật thà hiền lành như hồi đi học.

Mọi người lại bắt đầu quan sát cách ăn mặc của Park Ji Hoon. Nếu đeo được một chiếc đồng hồ đắt tiền như thế, có lẽ quần áo cũng không rẻ, có điều mọi người đều không có nghiên cứu gì nhiều về trang phục. Hôm nay Park Ji Hoon mặc âu phục màu đen, trông chất liệu có vẻ rất tốt, giá trị cụ thể thế nào thì không ai biết, nhưng nhìn qua cũng không rẻ đâu, dù gì trông chất liệu cũng tốt hơn nhiều so với âu phục của Joo Hae Sang.

Park Ji Hoon cũng không quan tâm mọi người đang quan sát cậu, cậu đứng lên chào hỏi Jung Han. Trong mắt bạn bè, cậu và Jung Han là bạn thân của nhau.

"Em ngồi đi, anh đến bàn anh vừa ngồi trước, lát nữa nói chuyện." Jung Han vỗ vào vai Park Ji Hoon rồi rời đi.

Park Ji Hoon ngồi xuống mà tâm tình rối rắm: Không phải anh ta nói không đến sao, sao đột nhiên lại đến? Lát nữa nói chuyện? Nói chuyện gì? Giữa hai người còn có chuyện gì để nói sao?

Lúc này mọi người cũng đã đến đông đủ, đồ ăn được mang lên. Mọi người ăn ăn uống uống kính rượu mời rượu, không khí cũng khá tốt.

Ăn được một lúc, Park Ji Hoon nhận được điện thoại của Kim Samuel. Vì trong phòng quá ồn, cho nên cậu ra ngoài nghe điện thoại.

"Alô, sao vậy, sao lại gọi vào lúc này?"

"Hơi nhớ em." Hiển nhiên, Kim Samuel nói câu này cực kỳ trôi chảy.

"..." Mặt Park Ji Hoon hơi nóng, bất kể đã nghe mấy câu kiểu này bao nhiêu lần, cũng cảm thấy rất xấu hổ.

"Tụ họp sao rồi?"

"Cũng tạm, đều là bạn học cũ, ôn chuyện thôi."

"À... Vậy..." Kim Samuel ấp úng.

"... Anh ta đến đây." Park Ji Hoon biết Kim Samuel muốn hỏi gì.

"..." Đầu điện thoại bên kia trầm mặc.

"Không sao đâu, em vẫn ổn, em cứ tưởng gặp anh ta sẽ khó chịu, thật ra cũng không có gì, ngoại trừ hơi căng thẳng ra, cũng không có gì đặc biệt đâu, mọi chuyện đã qua lâu rồi."

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật." Park Ji Hoon còn nói đùa. "Dù sao em cũng không thể tự thắt cổ ở đây chứ."

...

Hai người lại nói chuyện một lúc lâu nữa Kim Samuel mới cúp điện thoại, không hiểu sao, đột nhiên Park Ji Hoon có cảm giác như bị tra hỏi, cảm thấy hơi buồn cười.

Ấy, quên hỏi chuyện cái đồng hồ rồi!

Park Ji Hoon nhìn thứ đồ xa xỉ trên cổ tay, tâm tình phức tạp.

"Bị tra hỏi à?" Bất chợt, một giọng nói vang lên đằng sau.

Park Ji Hoon giật mình, quay người ra sau, quả nhiên là Jung Han.

"Đừng căng thẳng." Jung Han cười đi tới, đứng tựa vào bức tường bên cạnh Park Ji Hoon hút thuốc. "Anh chỉ muốn nói chuyện với em. Chúng ta đã lâu không gặp nhau, sắp một năm rồi nhỉ?"

"... Ừm." Park Ji Hoon cũng tựa lưng vào tường, tránh phải nhìn thẳng vào Jung Han. "Lúc nãy cám ơn anh."

"Không có gì phải cám ơn cả, em vốn không phải người như vậy, anh chỉ nói thật thôi." Jung Han phả một làn khói ra. "Một năm qua em sống thế nào?"

"... Rất tốt."

"Cũng phải." Jung Han nghiêng đầu nhìn Park Ji Hoon. "Nhìn dáng vẻ của em là biết, chắc là sống rất tốt."

Park Ji Hoon không biết phải nói gì tiếp mới được, bèn vòng vo chuyển đề tài. "Anh hút thuốc từ bao giờ vậy, em nhớ trước đây anh ghét hút thuốc nhất."

"Sắp được một năm rồi."

Một năm, đúng vào khoảng thời gian hai người chia tay...

Có vẻ đây không phải đề tài tốt, trong nhất thời Park Ji Hoon cũng không biết nói gì nữa.

"Sao không nói gì, trước đây chúng ta không phải thế này." Jung Han lại hút một hơi thuốc. "Sao em không hỏi một năm nay anh sống thế nào?"

Park Ji Hoon vẫn không nói gì, cậu có hỏi vậy hay không cũng chẳng để làm gì, bất luận Jung Han sống thế nào cũng không liên quan đến cậu mà, hai người không còn quan hệ gì với nhau hết.

Park Ji Hoon im lặng, Jung Han cũng bắt đầu im lặng, hai ngườ chỉ tựa lưng vào bức tường im lặng không nói. Cứ như vậy được một lúc, Jung Han cũng hút hết điếu thuốc, anh tự trả lời câu hỏi vừa rồi của mình: "Anh cũng sống rất tốt."

"Vậy là tốt rồi." Park Ji Hoon thở dài trong lòng một hơi. Lúc trước vẫn cứ canh cánh trong lòng, hôm nay lại gặp mặt lại nói chuyện, rốt cuộc cũng có thể buông bỏ, cả hai đều sống tốt, vậy là được rồi.

"Vào trong đi." Jung Han hơi hất cằm với Park Ji Hoon.

"Ừ." Park Ji Hoon đi tới cửa thì phát hiện Jung Han không đi cùng. "Anh thì sao?"

"Anh nghiện thuốc lá hơi nặng, muốn hút một điếu nữa, em vào đi." Jung Han mỉm cười.

Park Ji Hoon gật đầu rồi đi vào, để lại một mình Jung Han đứng ngoài hành lang.

Đương nhiên Jung Han không hút thuốc nữa, anh chỉ nhắm mắt tựa lưng vào tường, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Cuối cùng cũng được gặp lại người kia...

*End Chương 22*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #samhoon