Chấm dứt mọi thứ
Cô bị ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt vô hại của anh thì có chút ngây ngẩn. Người này cũng chỉ có lúc ngủ là yên tĩnh, chỉ cần đôi mắt xanh thẳm kia mở ra một cái là giống y như một đứa trẻ con suốt ngày bám lấy cô giả bộ đáng thương để làm nũng. Ồ, sai rồi, gần đây anh còn dành kha khá thời gian để mà suy tính chuyện xấu nữa.
Nghĩ đến tình hình nhà họ Jeon bây giờ, sắc mặt cô có chút phức tạp, nhìn người bên cạnh khe khẽ thở dài một hơi. Dù sao đó cũng là nhà của anh, là nơi anh sinh ra và lớn lên, mặc dù nó không tốt đẹp gì, nhưng chẳng lẽ anh không hề có một chút lưu luyến gì sao? Cô biết Jin chán ghét nơi này thế nào, có thể nói chính cô đã tận mắt chứng kiến nó từng chút phá hủy cuộc sống bình yên của anh ta ra sao. Nhưng còn Jungkook, anh hận nó cũng có lí thôi, nhưng ngoài ra sẽ không còn gì nữa ư?
Cô biết anh làm như vậy là vì cô. Nếu như hôm đó cô không nói những lời kia, anh cũng sẽ không đưa ra quyết định như vậy, có khi mãi mãi anh cũng sẽ không nảy ra suy nghĩ này cũng không chừng. Là do cô, cô biết anh làm tất cả đều là vì cô. Nhưng cô cũng chỉ muốn rời khỏi nơi đáng sợ này mà thôi, chưa từng muốn anh tự tay hủy đi mái nhà của mình. Cô làm sao biết anh sẽ quyết liệt như vậy? Có đôi khi cô thật sự cảm thấy hối hận. Nếu như không phải là cô, anh bây giờ đã ngồi yên ổn trên vị trí cao cao tại thượng đó, có được quyền lực và uy quyền tối cao của nhà họ Jeon. Nhưng vì yêu cô, vì muốn làm cô vui vẻ, mà anh lại...haizzz...
- Mới sáng sớm em đã thở dài cái gì? – Anh vươn tay ôm cô vào trong lòng, thanh âm vẫn còn ngái ngủ.
- Em cảm thấy rất có lỗi với anh. – Cô cắn cắn môi, hiếm khi bày ra bộ dạng yếu ớt như vậy.
- Có lỗi? – Anh ngạc nhiên buông cô ra, chống một tay lên cẩn thận quan sát cô, mỉm cười.
- Mới ngủ một giấc mà em đã làm gì có lỗi với anh rồi hả?
- Vì em nên anh mới làm những việc này. Mới đầu em cảm thấy như vậy cũng tốt, sau này anh sẽ được tự do sống theo cách của mình, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, em lại cảm thấy em quá ích kỷ. Cho dù em không thích nơi này đến thế nào đi nữa thì nó cũng là nhà của anh, bọn họ đều là người thân của anh...
- Bé con, có phải em còn chưa tỉnh ngủ hay không? – Anh cười ha ha cắt ngang lời nói của cô, sau đó hết sức nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.
- Trên đời này người thân của anh chỉ có hai người, một là anh trai, người còn lại chính là em. Trước khi gặp em anh không có nhà, nơi đó chỉ là một cái lồng giam đẹp mã mà thôi. Em không thích nó, anh cũng không thích, phá liền phá thôi, không có vấn đề gì lớn cả. – Nói đến đây, anh trở tay ôm lấy cô, mỉm cười nói tiếp.
- Bé con, đợi mọi chuyện được giải quyết xong, chúng ta sẽ chuyển đến thành phố khác, rồi mở một tiệm bánh bao được không?
- Anh đừng nói với em là anh muốn đi bán bánh bao nhé? – Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
- Ừ, anh sẽ chăm chỉ bán bánh bao kiếm tiền nuôi em, còn có... – Anh gật gật đầu, đôi con người xanh thẳm ánh lên sự chờ mong.
- ...con của chúng ta.
Cô vùi đầu vào lồng ngực của anh nở nụ cười vui vẻ. Cuộc sống như vậy rất tốt. Cô sẽ sinh cho anh vài đứa nhỏ, cho anh nuôi đến phiền luôn ha ha ha. Cô tin tưởng bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc.
Có điều, trước đó phải xử lí hết những phiền phức ở nơi này đã. Nghĩ như vậy, cô hơi nhíu mày, có chút lo lắng hỏi anh.
- Kookie, tiếp theo anh định làm gì?
- Đừng lo, anh sẽ giải quyết tốt. – Anh cúi đầu hôn lên vầng trán trắng mịn của cô, ánh mắt như có điều suy tư. Tuy rằng rối loạn nội bộ có thể làm cho nhà họ Jeon sa sút nhanh chóng, nhưng muốn một gia tộc đã tồn tại hàng trăm năm hoàn toàn gục ngã thì vẫn chưa đủ, trừ khi...
...
Đêm đến, ở sân sau biệt thự rộng lớn của nhà họ Jeon không ngừng vang lên tiếng bước chân, tuy rằng rất khẽ nhưng bởi vì màn đêm rất yên tĩnh nên cũng trở nên rất rõ ràng, nhưng kỳ lạ là lại không có ai chú ý đến. Cô hơi nghi ngờ, rón rén bước tới gần, còn chưa nhìn rõ có chuyện gì xảy ra thì một vài giọng nói có phần quen tai đã truyền tới từ phía bên kia.
- Cẩn thận, đừng có làm đổ, tiền cả đó!
- Nhanh chân lên! Thiếu gia có lệnh trong đên nay phải xử lí xong chỗ này.
Cô nhíu mày nghĩ nghĩ một lúc liền giật mình nhớ ra, đây không phải là giọng của Ken và Jong-min đó sao? Vậy vị thiếu gia trong miệng bọn họ chắc chắn là Jungkook rồi. Cô hơi nghiêng đầu nhìn cái bóng người cao ngất bên cạnh đầy nghi hoặc.
- Kiếm tiền. – Anh cười cười, thẳng thắn trả lời.
- À! – Cô gật gù, trong thoáng chốc liền đứng thẳng người, phủi phủi lại vạt áo rồi nghênh ngang bước tới phía bên kia. Nếu là người mình vậy trốn trốn tránh tránh có ý nghĩ gì chứ? Hôm nay cô phải tìm hiểu rõ ràng, rốt cuộc trong cái đầu đen tối của anh đang chứa âm mưu gì mới được.
Đi thêm vài bước cô liền dừng lại, ngây ngốc nhìn mấy người mặc áo đen đang nối đuôi khiêng từng vò rượu ra ngoài, đầu óc có chút choáng váng. Nhìn biểu tình đắc ý cùng cẩn thận của đám người kia thì có vẻ như đây cũng không phải là hành động quang minh chính đại gì. Vậy...cái mà anh gọi là kiếm tiền chính là trộm rượu nhà mình đó hả?
- Bé con, không phải hôm trước em rất thích những thứ này hay sao? – Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô.
- Anh giúp em lấy về hết rồi, em nên thưởng cái gì cho anh đây?
- Em cũng không phải là thích rượu, em chỉ thích giá trị của chúng nó thôi. – Cô nghiêm túc đính chính.
- Anh biết, cho nên anh sẽ đem chúng nó bán đi rồi lấy tiền về cho em được không? – Anh cười khẽ.
- Còn có những thứ đáng giá của nhà họ Jeon đều đem hết đi, tới lúc đó em tha hồ mà ngồi đếm tiền, có vui không?
Cô ngây người, sau đó hết sức hài lòng cười ha ha. Thì ra mấy ngày hôm nay anh luôn thần thần bí bí là đang đi bòn rút gia sản nhà mình đó hả? Quả nhiên Jungkook của cô rất thông minh, hiểu được lãng phí là không tốt.
Thấy cô vui vẻ, anh cũng nở nụ cười.
...
Nội bộ rối loạn vốn đã khiến mấy vị trưởng bối nhà họ Jeon sứt đầu mẻ trán, mỗi người đều ngày đêm lo lắng sợ bị người ta ám toán lúc nào cũng không biết, lại ráo riết bày mưu tính kế hãm hại kẻ khác, thân ốc còn không lo nổi mình ốc, ai thèm để ý đến tình hình bên ngoài như thế nào.
Rồi bỗng nhiên có một ngày, nhà họ Chou công khai chống lại nhà họ Jeon, tin tức lan truyền nhanh chóng này còn chưa kịp thu về phản hồi gì thì một tin tức động trời đã lại bùng nổ. Toàn bộ tài sản đứng tên nhà họ Jeon đều bị nhà họ Chou thu mua với giá rẻ, nhà họ Jeon chính thức chỉ còn cái vỏ rỗng. Mà một gia tộc không quyền không thế, không tiền không tài thì có khác gì cái giẻ rách mặc người dẫm đạp?
Các gia tộc khác đều bị tin tức này làm cho chấn động, từ nửa tin nửa ngờ nhanh chóng chuyển thành phấn chấn sục sôi. Nói sao thì nhà họ Jeon đứng ở vị trí trên cao kia cũng đã lâu lắm rồi, việc lên mặt chèn ép các gia tộc khác nhiều như cơm bữa, khiến lòng người căm hận đã lâu, nhưng ngại uy quyền của bọn họ mà không dám làm gì. Nhưng bây giờ đã khác rồi, tình thế đã xoay chuyển, nhà họ Jeon bây giờ còn không phải ngoan ngoãn mặc bọn họ bóp tròn bóp méo hay sao? Nghĩ như vậy, không ít gia tộc bắt đầu nhấp nhổm, dù sao cũng không thể để nhà họ Hà một mình nuốt trọn được, như vậy gia tộc của bọn họ sẽ lại phải cúi đầu xưng thần, như vậy làm sao bọn họ có thể cam tâm cho được? Cơ hội ngàn năm có một thế này, bọn họ nhất định phải nắm bắt thật tốt.
Trong tình hình hỗn loạn ấy, lại có hai tin tức khác được truyền ra. Đại thiếu gia Jin vì không cam tâm nên dẫn người đi ám sát gia chủ nhà họ Chou, kế hoạch đổ bể bị giết chết tại chỗ. Mà gia chủ đương thời Jungkook vì không chịu nổi đả kích đã phóng hỏa tự sát cùng đám thuộc hạ thân tín. Nhà họ Jeon hoàn toàn sụp đổ.
*Cái này là báo nó viết nha mọi người, để an toàn cho Jin và Jungkook.
Continue...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top