[One-shot] Sang Xuân
Từ khi cất cánh đến Tây Ban Nha, không có cái Tết nào mà Sae về nhà. Vài năm sau đó, Rin tham gia dự án Blue Lock. Sae không về Nhật 4 năm, ông bà Itoshi cũng không nói gì vì muốn con trai tập trung theo đuổi hoài bão. Giờ tới Rin cũng đi, căn nhà dần trở nên hiu quạnh.
Vì nỗi nhớ con, hai ông bà quyết định Tết năm nay phải có mặt cả hai anh em. Các cầu thủ của Blue Lock cần được nghỉ Tết và đương nhiên Rin sẽ về nhà. Còn Sae sau khi được gọi cũng biết nghe lời thu xếp đặt vé bay về Nhật.
Sáng ngày 12, Rin đã có mặt ở nhà. Ông bà Itoshi hân hoan đón đứa con út, thầm cảm thán thằng bé đã lớn hơn rất nhiều. Sau khi đã chào hỏi ba mẹ xong, Rin đi thẳng lên phòng nằm nghỉ ngơi.
Gần tới chiều, khi Rin đang ngồi ăn ở phòng bếp cũng là lúc Sae về tới nhà. Dù đã được ba mẹ báo trước là sẽ có anh trai, nhưng nó vẫn không khỏi bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của Sae. Anh hai thật sự về nhà. Khác với dáng vẻ xù lông khi gặp anh trước đó, Rin ở nhà chỉ im lặng tập trung ăn. Sae cũng không phản ứng gì, giống với Rin lúc sáng đi thẳng lên phòng.
Rin ăn xong không biết nên đi đâu, anh trai nó đang ở trong phòng và nó không muốn ở chung chỗ với anh ta. Nó đứng chôn chân trước cửa phòng, không ngừng đấu tranh tư tưởng. Rin thầm chửi trong lòng, trốn tránh cả năm cuối cùng vẫn phải gặp nhau ở nhà. Anh trai ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ về Nhật làm gì giờ khiến nó khổ sở như vậy, không dám vào chính căn phòng của mình. Giờ nhìn mặt Sae là chỉ có thấy ghét, Rin thở dài đi xuống phòng khách xem phim kinh dị.
Bỗng nhiên Rin nghe tiếng mở cửa, anh trai rời khỏi phòng và bước xuống dưới nhà. Đến lúc Rin kịp hiểu tình hình thì Sae đã đứng trước mặt. Rin muốn chửi thề, đã nhường phòng cho anh ta rồi sao còn xuống đây làm phiền nó. Anh trai vẫn thờ ơ không nói gì, lặng lẽ ngồi kế bên. Rin lấy gối ra chặn chính giữa, Sae lại giật cái gối đó để ôm, không chỉ vậy còn cố tình ngồi sát người em trai. Một hồi sau, có lẽ do thấy bộ phim nhàm chán, Sae nhẹ nhàng hỏi:
"Em muốn đi ăn kem không?"
Kem? Ăn kem ở cái thời tiết này á? Đầu Rin xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng, anh hai nó có ổn không vậy? Mặc kệ gương mặt méo xẹo của Rin, Sae trực tiếp nắm tay nó dẫn ra khỏi nhà và đi thẳng đến tạp hoá mà họ từng mua kem khi bé. Rin ngơ ngác từ lúc anh trai nói chuyện với cô bán hàng cho tới khi nó thấy que kem được đưa trước mặt nó. Rin nhận kem từ tay Sae, chờ xem phản ứng của anh trai khi ăn kem giữa tiết trời rét lạnh. Không ngờ Sae vẫn có thể bình tĩnh ăn kem như thể trời chả rét gì cả, còn nhìn Rin với ánh mắt sao mày chưa ăn? Kem sắp chảy rồi kìa. Itoshi Rin bây giờ có thể kết luận rằng anh trai nó - Itoshi Sae - chắc chắn bị khùng.
Có thể do trời lạnh nên Rin chẳng cảm nhận được hương vị gì khi ăn kem, nhưng cảm giác thì lại rất quen thuộc, làm nó nhớ về thời ấu thơ; nhớ những buổi chiều nó được sánh bước bên anh hai, nhớ những lúc hai anh em đá bóng cùng nhau, nhớ về sự dịu dàng mà anh trai từng dành cho nó. Ăn hết kem, Rin nhìn cây que và thấy mình lại trúng thưởng.
Đến tối, cả gia đình Itoshi cùng ngồi với nhau tại bàn ăn. Bữa cơm trôi qua cùng những cuộc trò chuyện ngắn rời rạc, chủ yếu là màn bà tung ông hứng đến từ hai vị phụ huynh và múa phụ hoạ từ hai thằng con. Ông bà hỏi đủ thứ, nhiều lúc tự hỏi tự trả lời xong cười cười. Hai anh em được hỏi gì thì trả lời đó, không dư không thiếu, nói xong thì tập trung ăn tiếp. Đến cuối bữa cơm, bà Itoshi chốt lại một câu:
"Mai ba mẹ đi mua sắm đồ Tết, hai con ở nhà chia nhau ra dọn dẹp nhà cửa nhé!"
Itoshi Rin đã sặc. Đạ mú nó không muốn dọn nhà cùng anh trai đâu!
Sáng ngày 13 tháng 12, ở Nhật thì đây là ngày người dân tổng vệ sinh nhà cửa; ba mẹ đã đi từ sớm và giờ chỉ có hai anh em họ ở nhà. Rin khó chịu mở lời:
"Giờ em dọn phòng ngủ của mình và ba mẹ, anh dọn nhà tắm và nhà bếp, phòng khách rộng nên cùng dọn đi"
"Sao nay mày khôn vậy? Bắt anh mày chùi toilet à?"
"Anh có ý kiến gì?"
Suy nghĩ của no.1 Blue Lock đúng không tầm thường, nhà tắm và nhà bếp là hai phòng dọn rất cực, đẩy cho ông anh chết tiệt làm cũng vui, còn nó ung dung lau dọn hai phòng ngủ là được. Sae dù nói thế nhưng vẫn xắn tay áo đi vào nhà bếp, Rin cũng đi lên trên phòng ngủ ba mẹ để bắt đầu dọn dẹp.
Sau vài tiếng, hai căn phòng ngủ đã trở nên sạch sẽ ngăn nắp, Rin đem toàn bộ rác xuống dưới nhà, nó thắc mắc không biết anh trai đã xong chưa. Ngó vào mới biết Sae chỉ mới hoàn thành việc dọn phòng bếp, giờ mới tới nhà tắm. Rin để rác vào một góc rồi đi tới nhà tắm, đứng trước cửa ngắm "vẻ đẹp lao động" của anh trai. Nhìn báu vật Nhật Bản chật vật chùi toilet làm Rin rất hả dạ, song lại có một chút không nỡ. Nó thở dài, thầm rủa bản thân một cái rồi đi vào phụ anh. Đương nhiên toilet vẫn là anh trai chùi rồi, nó chỉ phụ những chỗ khác trong nhà tắm thôi.
Nửa ngày trôi qua, anh em Itoshi đã xử lý xong cả căn nhà, họ ngồi dài trên ghế sofa ở phòng khách nghỉ ngơi. Đúng lúc ba mẹ họ về, cả hai nhìn xung quanh rồi hài lòng khen ngợi. Quả nhiên Sae và Rin cùng nhau làm thì không gì là không thể.
Chớp mắt một cái đã đến đêm giao thừa, những ngày qua hai anh em họ khá là im ắng, không cãi vã, không chửi rủa, cũng không hỏi han quan tâm nhau câu nào. Rin tạm ổn với bầu không khí này, nhưng đâu đó bên trong nó vẫn luôn nhức nhối nhớ về quãng thời gian thân thiết ngày xưa. Nhìn mọi người háo hức lên đồ để tham gia lễ hội rung chuông Joya no kane, Rin tự hỏi mình có nên đi ngủ để trôi qua ngày mai luôn không thì Sae bất thình lình đứng kế bên hỏi:
"Mày muốn đi lễ hội không?"
"Anh muốn đi à?"
"Mày đi thì tao đi"
"Hả?"
Phải thừa nhận rằng Sae rất giỏi trong việc làm Rin ngơ ngác và lần nào anh ta mở miệng cũng tặng nó một dấu chấm hỏi to đùng. Rin nghĩ nghĩ, chắc do Sae lâu không đón giao thừa ở Nhật nên cảm thấy lạ, cần người đi cùng. Với suy nghĩ đơn giản đó, nó đành thoả hiệp tham gia lễ hội cùng anh trai.
Hai anh em mặc hai bộ kimono một xanh một đỏ bước vào chùa, khung cảnh đông đúc trông thật ồn ã. Dòng người chen chúc vô tình đẩy Rin dính vào Sae, nó bỗng cảm thấy ngượng, Rin muốn xích ra nhưng anh trai lại dùng tay ôm eo nó không cho nó di chuyển.
"Đừng nhúc nhích nữa, đứng yên đi"
Nghe anh trai nói thế nó cũng ngoan ngoãn đứng im. Người dân bắt đầu đếm ngược đến thời khắc giao thừa. Ngay khi đếm đến số 1, tiếng chuông vang lên từng hồi, đánh dấu năm cũ qua đi và năm mới đã đến. Rin vô thức nhìn sang Sae, cả năm trời không gặp nhau, tưởng chừng như sự xa cách này sẽ mãi kéo dài; nào ngờ bây giờ nó lại được cùng anh trai trải qua khoảnh khắc thiêng liêng này.
Theo truyền thống người Nhật sẽ chuẩn bị các tấm thiệp ghi lời chúc tốt đẹp gửi đến người mình quý mến. Thiệp được gửi đi trước ngày cuối cùng của năm để có thể chuyển phát đến người nhận vào đúng ngày đầu tiên của năm mới. Đó cũng là lý do sáng mùng một Tết anh em nhà Itoshi đã bị ba mẹ bắt viết thiệp chúc Tết cho nhau.
Rin cầm bút nghĩ mãi không biết nên viết sao, có quý mến gì nhau nữa đâu mà chúc, mà chắc gì Sae đã ghi những lời tốt đẹp cho nó. Bất chợt Rin nhớ tới trước khi rời khỏi Blue Lock cho kì nghỉ Tết, Bachira có hí hửng chỉ nó một câu mà hắn học được trên mạng; và Rin đã viết luôn câu đó vào thiệp.
Hai anh em viết xong thiệp cùng một lúc. Thật lòng Rin cũng tò mò không biết anh trai viết gì cho nó, trong đầu nó bắt đầu suy diễn các trường hợp khác nhau.
"Năm mới chúc mày bớt hời hợt"
Itoshi Rin đã vỡ mộng.
Bên này Itoshi Sae cũng xịt keo cứng ngắc khi đọc thiệp của em trai:
"Thằng anh hai óc chó"
Đây cũng được tính là chúc hả?
Tới trưa, bạn bè người thân của ba mẹ đến chơi và lì xì cho hai anh em. Ai nhìn thấy trang phục của nó và anh trai cũng khen ngợi hai thằng con nhà Itoshi không chỉ tài giỏi mà còn ngày càng đẹp trai. Rin diện áo cổ lọ trắng phối cùng một chiếc cardigan màu be, đứng kế bên Sae mặc một chiếc sơ mi trắng và khoác bên ngoài cardigan nâu. Cả hai đều mặc quần tây đen, tổng thể trông đơn giản nhưng lại ấm áp.
Dường như Sae đã nhớ ra gì đấy, anh ta lập tức lên phòng rồi đi ra với một bao lì xì trên tay.
"Lì xì cho mày nè Rin"
"Hả?"
Gương mặt Rin lẫn lộn nhiều biểu cảm khác nhau; khó hiểu, kinh ngạc, hoang mang, bối rối, tất cả các cảm xúc đó thay nhau ẩn hiện trên mặt nó. Song dưới ánh nhìn của mọi người, Rin vẫn đưa tay nhận lấy phong bì đỏ của anh trai. Nó lén lút mở bao ra, thấy bên trong có bốn tờ 5000 yên.
"Ông già này giàu mà keo thế?"
"Mày còn chưa cảm ơn anh mày đó Rin"
"?"
"Mà tao mới 18 thôi, chưa có già"
"???"
Tết thật ngắn ngủi, nhưng cũng chính vì lẽ đó mà nó trở nên quý giá. Hết mùng ba Sae đã phải thu dọn hành lý để kịp bay về Tây Ban Nha, Rin cũng chuẩn bị trở lại Blue Lock. Trong lòng cả hai bỗng trở nên phức tạp, lồng ngực cồn cào dấy lên cảm xúc không nỡ chia xa. Nhưng vì tương lai tốt đẹp của mình cũng như là của đối phương, họ đành phải gác nỗi niềm đó lại và tiếp tục tiến lên.
Năm tháng không ngừng trôi, con người không ngừng bước.
Sang Xuân không phải là Xuân đang tới, mà là Sae và Rin đã cùng nhau bước qua mùa Xuân.
•••
Word count: 2020 words.
Lúc đầu tính cho sển một cái Tết hường phấn vui vẻ, nhưng đến lúc viết thì nó lạ lắm... Xin lỗi vì sự nhạt nhẽo này hic-
Fic này mình viết vội để kịp đăng đêm giao thừa nên còn nhiều chỗ mình chưa ưng lắm, mình sẽ cố gắng làm tốt hơn vào những fic sau. Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc hết fic của mình, chúc các bạn năm mới vui vẻ và nhận được nhiều lì xì nheeee
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top