chị thương em nhất mà?
thaolinh
ngược dòng thời gian, quay về quá khứ.
chị tìm lại những kí ức hôm nào.
ngocanh
ừ, chúng ta đã từng có mảnh kí
ức vui vẻ ban đầu.
còn sau và sau đó thì không còn nữa.
thaolinh
lục tìm trong trí nhớ ngày đầu thu.
chị mỉm cười nhớ bóng dáng của em.
ngocanh
chúng ta gặp nhau lần đầu vào ngày lập thu,
dưới bóng cây bàng nơi bến xe buýt gần trường.
nhưng em ước rằng ngày hôm ấy không diễn ra.
thaolinh
ngày em đến bên chị là món quà,
chị thầm ước nguyện từ bấy lâu.
ngocanh
còn em thì không?
chị đến chỉ để bào mòn em thôi.
thaolinh
ngày em đến bên chị là ánh dương.
mang tình yêu ngập tràn nơi chị.
ngocanh
lúc mới yêu vui thật đấy.
thaolinh
chị thương em nhất mà.
cớ sao bây giờ lại vội chia xa?
chị yêu em nhất mà.
cớ sao bây giờ lại vội buông tay?
ngocanh
sao em lại ngồi nghe mấy cái lời dở dở
ương ương này nhỉ?
rốt cuộc "yêu em", "thương em" mà chị nói là gì?
là những lần quát tháo em chốn đông người?
là những lần lén lút thân mật với người khác?
là những lúc chơi game mà quên đi
em đang bên cạnh?
hay những lần đâm xuyên tim em
bằng hàng vạn câu từ cay độc?
thaolinh
từng day dứt ngày ấy vẫn luôn vẹn
nguyên tình mình tựa mây bay.
ngocanh
ừ, bay đi, bay vào hư vô và coi như
chưa từng có chuyện tình đó.
thaolinh
lời theo gió nhẹ trôi tiếng yêu đầu
môi lụi tàn nào ai hay.
ngocanh
lụi tàn từ khi chị không còn là nguyễn thảo
linh lúc trước nữa.
chị đã thay đổi.
thaolinh
có người hỏi sao chị lại viết nhạc.
vì khó quên em nên không thể làm việc khác.
ngocanh
lúc trước chị quên em dễ như nào,
sao giờ lại khó khăn đến thế cơ à?
quên đi.
thaolinh
cớ sao chị luôn bên phím đàn.
vì nỗi nhớ em luôn tích tịch tình tang.
ngocanh
lúc em cần chị nhớ đến em vào cái hôm trời
mưa, mà em nhờ chị đón sau giờ tan tầm.
nhưng không, chị quên.
còn giờ thì chị nhớ em?
em không cần.
thaolinh
chuyện tình đẹp hay chuyện tình dở dang.
tình mình có thơ hay chỉ là lỡ làng.
ngocanh
không,
nó là chuyện tình không nên được bắt đầu.
thaolinh
tình mình có giống như nàng kiều và kim trọng?
bắt đầu thật đẹp để rồi toàn thở than.
ngocanh
đúng.
rất đúng.
thaolinh
chị đã có cho mình những sai lầm.
chất thành đống nên giờ thật khó sửa.
ngocanh
hãy sửa dần đi
và để dành nó cho người khác,
chứ không phải em.
thaolinh
từ khi xa em nỗi nhớ tới làm bạn,
còn đêm nay nỗi buồn đến gõ cửa.
chị tua ngược bộ phim của kí ức,
để một lần nữa sống trong kỉ niệm xưa.
ngocanh
hãy sống cho hiện tại và tương
lai của mình đi ạ.
hoài niệm về những kí ức trong quá
khứ chẳng giúp chị tốt lành hơn đâu.
thaolinh
tìm một ngày được bên nhau lần nữa, sao khó
như tìm hạt nắng trong vệt mưa?
ngocanh
vì nó sẽ không bao giờ có nữa.
chúng ta đã xa rồi chị linh à.
đừng mơ mộng hão huyền quá.
thaolinh
khu vườn tình yêu không chăm sóc
chỉ còn cành khô và vài nắm cỏ dại.
ngocanh
dù sao thì nó, tình yêu của ta cũng đã tàn rồi.
thaolinh
làm sao để lau mi em khóc
làm sao để tình mình thắm trở lại?
ngocanh
không có cách nào cả,
mà em cũng không muốn có.
thaolinh
chị không muốn cuộc sống mình vô vị,
như tô thị hóa đá chờ nghìn năm.
ngocanh
tìm người mới đi, sẽ hết thôi.
thaolinh
chị chỉ muốn làm cao áp đô thị
nơi em tối thì chị tới hỏi thăm.
ngocanh
không.
thaolinh
xa em rồi chị sẽ nhớ
nhớ lần đầu đôi mình khẽ chạm môi
nhớ cả cái nắm tay chiều hôm ấy
nhớ cả những cái ôm mới đây thôi.
ngocanh
chị biết có câu, "có không giữ mất đừng tìm" nhỉ?
thaolinh
chị vẫn có cho mình những câu hỏi
về chuyện tình của hai ta.
ngocanh
chúng ta đã chia tay hai tuần rồi, hết.
thaolinh
rằng chị thương em nhất mà
cớ sao bây giờ mình phải vội chia xa?
ngocanh
em không muốn nói nữa.
chị nên kiếm tình yêu mới
và quên em đi, vì em đã quên được chị rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top