Chương II: Quyển sách của Zero
fun fact: chữ ở quanh vòng tròn ma pháp là tiếng nga]]
-------------------------------
Mềm mềm, ấm áp, một mùi hương dễ chịu...
Tôi đang ôm một cái gì đó. Bất kể thứ đó là gì, nó đã khiến buổi sáng của tôi sôi động hơn.
Tôi mở mắt một cách lờ phờ và nhìn thấy đống tro tàn của lửa trại, cùng với chỗ đất nám đen bên dưới nó. Tôi cố nhớ lại những gì đã xảy ra nhưng không thể nào nhớ ra được. Tôi chỉ nhớ rằng nó có liên quan tới phù thuỷ.
"zzz..." âm thanh phát ra trước ngực tôi. "Oh, mụ phù thủy". Tôi đoán khi vẫn còn hơi buồn ngủ.
"Ch...chủ nhân..."
"Hả...Cái..."
Tôi lập tức choàng dậy. Thứ gì đó đã kêu lên "gueh" như một con ếch bị đè lên khi tôi nhảy ra. Nhìn quanh, tôi thấy một phù thủy, Zero,mặc áo choàng trông chẳng khác gì một cái giẻ rách. Cô ta bị hất văng ra bởi chuyển động bất ngờ của tôi và giờ đang nằm trên mặt đất như một cái xác chết. Không bị che đi bởi cái mũ, cái mà đã rời ra bên cạnh, khuôn mặt đẹp đến khó cưỡng lại của cô hiện lên dưới ánh mặt trời.
Có vẻ đối với con người, khi đã đạt được đến một mức độ nhất định của cái đẹp, những khái niệm về tuổi tác và giới tính không còn được áp dụng. Đối với Zero, nhìn như không có giới tính, cô có cả sự ngây thơ của một cô gái trẻ và sự quyến rũ của những cô gái hư hỏng. Dù sao, nó vẫn khiến tôi khó chịu.
"Cô đang làm cái gì vậy?"
Zero mở đôi mắt mơ màng và nhìn xung quanh không ngừng như đang tìm kiếm cái gì đó, tất cả với khuôn mặt khó chịu của cô.
"Lông..."
"-Eh?"
"Lạnh quá...lông của ta...đầu...thật mềm và êm..."
"Dậy ngay!", tôi hét lên và đánh vào đầu cô ấy.
"Gah!", Zero giật bắn dậy.
"A...au! Sao ngươi lại đánh ta? Ta chỉ đang ngủ thôi mà!"
"Cô có vấn đề hả? Cô đã làm gì khi đang ngủ vậy?!"
"Ta đã...làm gì?"
Zero choáng váng lặp lại câu hỏi của tôi và gãi đầu 1 cách vô cảm.
"Ừm...nếu ta không nhầm thì ta đã ngủ trong áo choàng của ngươi, được bao bọc bởi lông của ngươi."
"Sao cô có thể trả lời tôi một cách bình tĩnh như thế? Tôi đang mắng cô đấy! Nói xin lỗi đi nếu cô hiểu!"
"Đừng có bắt đầu một ngày mới bằng tiếng hét và cái mặt tức điên đó của ngươi chứ ; ngươi sẽ làm những động vật khác hoảng sợ đấy! Mà tại sao ngươi lại giận đến thế chứ?"
"Oáp", cô ta há miệng rộng ra và ngáp. Zero nhíu mắt lại do mặt trời quá sáng, và vui vẻ đội cái mũ trùm lên. Nó che mất nửa khuôn mặt cô, và nó không hợp thời trang chút nào - chưa kể đến việc trông rất đáng ngờ - nhưng cuối cùng tôi cũng thấy thoải mái sau khi cô ta làm vậy. Vẻ đẹp đó hại mắt tôi lắm.
"Ngươi bận tâm về việc ta xâm phạm chốn riêng tư của ngươi sao? Ta biết làm sao được, trong khi ngươi có rất nhiều lông, và ngươi thấy đấy, da ta không bảo vệ ta khỏi cái lạnh tốt. Hay là ngươi muốn ta chết cóng còn ngươi thì được ngủ ngon?"
"Nhưng, cô biết đấy, tôi không hề muốn làm một chiếc áo khoác lông.."
"Đây không phải câu hỏi về việc ngươi có chọn làm cái áo khoác hay không. Mà là ngươi không run rẩy khi trời lạnh. Hơn nữa, ngươi không cảm thấy trải niệm này khó chịu, phải không?" Miệng cô ta mỉm cười một chút.
Tôi nghĩ lại về việc cô ta để lại mùi thơm nhẹ và ấm khi tôi thức dậy, và lời đáp trả của tôi bị nghẹn lại trong cổ họng. Như thể vừa đọc suy nghĩ của tôi, cô ta gật đầu hài lòng.
"Thật cô đơn và lạnh lẽo khi ngủ một mình, và vì có cả hai ta ở đây, ngủ chung với nhau thì có gì sai. Và trên hết, ngươi vừa được ngủ với một người tinh tế như ta. Ngươi nên cảm thấy biết ơn và không nổi giận."
"Cô vừa nhận mình là 'tinh tế' sao..."
"Sự thật là ngươi chịu đựng được cái rét.". Cô ta nhắc lại lời ban nãy với biểu hiện chiến thắng.
"Phù thủy các người thường không có sự khiêm tốn hay xấu hổ sao...?" Tôi tặc lưỡi.
"Những ai có mấy cái tiêu chuẩn đó thì không thể hoàn thành nghĩa vụ của phù thủy. Sao vậy, ngươi đổ ta rồi hả?" cô ta nói với giọng kì lạ, có vẻ vui mừng.
"Không!" Tôi ngắt lời cô ta ngay lập tức.
Có lẽ. Không, nhất định là như vậy.
"Ugh, chán thế". Ả phù thủy tỏ vẻ chán nản.
"Vậy...nó không quan trọng phải không? Ngươi có thể coi ta là một đồ vật được mà. Ngươi sẽ là giường của ta, còn ta sẽ là gối ôm của ngươi. Cả hai đều có lợi. Ta rất vui vì chúng ta cùng có quan điểm."
"Đừng nói như thể tôi đã đồng ý chứ! Tôi-"
"Ngươi là lính đánh thuê của ta-phải không? Một lính đánh thuê phải nghe lời chủ mình."
Cô ta nói đúng. Nhưng việc âu yếm một người đẹp vào buổi đêm khiến tôi căng thẳng nhiều hơn là vui vẻ.
Bỗng bụng của Zero réo lên phá vỡ sự yên lặng.
"...Lính đánh thuê à, ta đói!!!."
Tôi nhận thấy sức ép trên đôi vai của mình khi thấy Zero nhìn chằm chằm vào tôi.
Tranh cãi là điều ngu ngốc khi đối phương đang trong tình trạng này. Tôi vẫn còn vài con chim vừa bắt tối qua...
"Thịt chim nướng với muối được không?"
Zero chỉ cười và giục tôi nhanh lên.
*****
"Tôi muốn săn phù thủy. Nhưng bằng một cách nào đó tôi lại đi hộ tống cho một phù thủy..." những việc như vậy nhất định sẽ bị đem ra làm trò cười ở quán bar. Nhưng tất nhiên là tôi sẽ không tự nhiên đi giới thiệu với mọi người rằng tôi là người hộ tống của phù thủy. Tôi sẽ bị thiêu trên cọc ngay cùng với Zero.
Trong khi chuẩn bị nướng chim, tôi bàn kế hoạch ngày hôm nay với Zero. Cô ta không nói gì về điểm đích tiếp theo ở đâu.
"Chúng ta đang ở đâu đây?"
Mở tấm bản đồ trên tay, Zero nghiêng đầu sang một bên. Tôi chỉ vào một điểm trên bản đồ. Cô ta gật đầu và nói "Hm...", lướt ngón tay của cô ngang qua bản đồ.
Hai ngón tay tôi chỉ đến-đây rồi. Prasta, thủ đô hoàng gia.
"Thirteenth đang ở đây. Ít nhất thì ta cảm thấy vậy." Zero nói một cách trống rỗng. Tôi cảm thấy một chút bối rối. Prasta là trụ sở săn phù thủy. Sự thật là thủ đô đã chiêu mộ những Đoạ Thú do cuộc đụng độ với phù thủy lan đến cả trung tâm vương quốc, có nghĩa là tôi không thể yên bình mà đưa phù thủy đến đó được.
"Prasta đang chiến đấu với phù thủy bây giờ, vậy nên không thể nào một pháp sư ở đó. Tôi nghĩ cô đã nhầ..."
"Ta không dựa vào logic thông thường để đưa ra quyết định. Thay vào đó, ngươi nên nhìn nhận nó đơn giản như sự phản chiếu của thực tế. Nếu ngươi lần theo dấu vết phép thuật của Thirteenth, nhất định anh ta đang ở đâu quanh đó. Anh ta nên ở đây." Zero gật đầu tự tin. Cứ như bằng mọi giá cô ta phải tới Prasta vậy."
"Nhưng Thirteenth đang làm cái gì ở trung tâm nơi đang diễn ra xung đột nhỉ?"
"Việc này đang ngày càng khả nghi rồi đó. Sao cô có thể chắc chắn rằng cái gã Thirteenth đó sẽ không giúp chiếm lấy vương quốc?"
"Thirteenth thích ở yên một chỗ. Anh ta biết rằng nếu di chuyển qua các quốc gia chỉ thêm rắc rối."
"Vậy hắn ta đã làm gì ở Wenias?"
"Ta nhớ rằng đã nói với ngươi là anh ta đang tìm quyển sách đó. Nếu ngươi nghĩ tới những kiến thức mà quyển sách đó mang lại, nó càng có lí khi anh ta đi tìm quyển sách ở nơi phù thủy nổi loạn."
"Ồ phải rồi, quyển sách đó thậm chí có thể hủy diệt thế giới mà."
Nếu không nhận ra điều đó, tôi có thể đã nói một cách mỉa mai. Zero trông không có vẻ tức giận, mà chỉ gật đầu, lắng nghe tôi một cách chân thành lạ thường. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của tôi. Tôi lấy cành cây đã xiên con chim tẩm muối trên đó, và dựng nó lên. Sau đó tôi nước nó trực tiếp với lửa. Tôi hỏi Zero một câu hỏi trong khi mắt cô ta lấp lánh khi nhìn vào miếng thịt.
"Nói gì thì nói, nhưng cuốn sách đó là cái gì vậy? Cái cuốn sách mà cô nói có thể 'phá hủy thế giới' ấy?"
Zero liếc mắt cô ta khỏi miếng thịt vàng và nhìn tôi, cười một cách kiêu ngạo.
"Nó được viết bằng mực không phai, trên mảnh giấy da được tẩm mùi hương tốt nhất. Bọc bởi gỗ mun bóng đến nỗi ngươi có thể nhìn thấy mặt mình trên nó, với bảng lề làm bằng vàng, và được tô điểm bởi những chi tiết không thể nào tốt hơn nữa. Khi mà mới nhìn, ai cũng sẽ—"
"Tôi đâu có hỏi nó trông như thế nào! Tôi hỏi nó nói về cái gì!"
Không, biết được hình dáng cuốn sách sẽ có ích vì chúng ta đang tìm nó mà, nhưng đó không phải điều tôi đang muốn nghe. Biểu hiện của Zero trở nên chua chát. "Nó thật sự là một cuốn sách tuyệt vời",cô ta lầm bầm phàn nàn. "Ta không nghĩ cái đầu ngươi có thể hiểu được nếu ta có giải thích..."
"Nếu như cô không thể giải thích cho tôi hiểu, vậy thì có lẽ nó là câu giải thích hạng ba, eh?"
Zero im lặng nhìn tôi . Cũng như vậy, tôi nhìn cô ta. Cả hai trừng nhau, một thời gian ngắn sau—
"Ngươi biết gì về tu hành ma thuật?" cô ta đột nhiên hỏi. Có vẻ như tôi đã thắng trận trừng mắt.
"Tôi không biết nhiều về chi tiết, nhưng... cái gì đó về triệu hồi quỷ dữ và làm mấy cái thứ thần bí, phải không?"
"Ừ, đúng đấy. Nhưng ngươi có biết thế nghĩa là gì không?"
"Bằng cách vẽ vòng tròn triệu hồi, đọc thần chú, và thực hiện hiến tế." Tôi trả lời không do dự, và Zero gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy. Chúng ta đàm phán với con quỷ được triệu hồi để chúng thực hiện các việc siêu nhiên. Đó chính là cốt lõi của ma thuật."
Kể cả những người không biết gì về ma thuật, đây là kiến thức thông thường, có thể tìm thấy khắp nơi từ lời giảng của giáo hội đến ở trong sách của trẻ em. Có vẻ bởi vì phù thủy đang đóng vai kẻ xấu rất tích cực trong văn hóa hiện tại.
"Giờ thì, những mũi tên ánh sáng tấn công ngươi tối qua là 'Staim'. Ngươi nghĩ sao khi nhìn thấy chúng?"
Tôi khá hoang mang. Khi tôi im lặng, Zero cười.
"Không cần phải nghĩ quá nhiều đâu. Ta đoán ngươi rất kinh ngạc,phải không?"
"Ah, ừ thì...hmm...Ừ."
"Con người sẽ kinh ngạc, lính đánh thuê à, bởi vì nó hoàn toàn bất ngờ. Bởi vì trong tiềm thức họ tin rằng chuyện như thế sẽ không thể nào xảy ra."
Chắc rồi, "Mũi tên ánh sáng" mà ả phù thủy thù địch đã dùng và "hộp đất tự nhiên xuất hiện" mà Zero tạo ra, cả hai đã khiến tôi xem lại những gì mình biết về ma thuật. Tôi không nhớ có nhìn thấy người đó vẽ những vòng tròn triệu hồi khi người đó di chuyển, và tôi cũng không thấy người đó hiến tế thứ gì. Đương nhiên, tôi cũng không thấy con quỷ nào cả. Tôi có nghe đồn rằng phù thủy xứ Wenias gần đây sử dụng ma thuật kỳ lạ, nhưng những gì tôi thấy hoàn toàn vượt quá trí tưởng tượng của tôi.
"Vậy,những gì tôi nghĩ là sai?"
"Ngược lại thì đúng hơn. Nhận thức của ngươi đơn giản là bị nhầm lẫn. Theo lý thuyết, 'Staim' không phải là ma thuật."
"Vậy...Nó không phải ma thuật?"
Vậy nó là cái gì? Trước khi tôi có thể nói chữ nào, Zero trả lời suy nghĩ của tôi.
"Đúng vậy, nó không phải ma thuật. Nó là 'ảo thuật'."
"Ảo...thuật...? Hả..."
Tôi nói lại cái từ lạ lùng này cho cô ta, nhưng nói nó liên tục với miệng tôi cũng chẳng giúp tôi hiểu ý nghĩa của nó tý nào. Zero cười phá lên. Mặt tôi mới nãy dị lắm phải không?
"Cô cười cái gì thế?!"
"Oh—Ta mới vừa nghĩ, đối với một tên lính đánh thuê đáng lẽ phải hung bạo và dữ tợn, ngươi thật sự mới làm cái mặt khá là dễ thương đấy."
"Dễ-dễ thương—?! Cô nói...!"
"Đừng có xấu hổ thế, lính đánh thuê; ngươi càng trở nên dễ thương hơn đấy. Ta sắp không ngăn mình ôm lấy ngươi rồi đấy."
Đối với lính ánh thuê như tôi, bị nhìn thấu và gọi là dễ thương thì thật là nhục không thể tưởng tượng được.
Để làm dịu nỗi bất mãn của mình, tôi rắc chút thảo mộc nghiền khô và muối lên miếng thịt, đang bắt đầu tỏa hương thơm . Ngọn lửa kêu răn rắc và sinh ra tia lửa vàng do muối rơi vào.
"Mặc dù nó không liên quan gì đến ngươi, ta vẫn sẽ giải thích cho ngươi hiểu. Dù sao thì, sẽ là sự ô uế cho cái tên 'phù thủy của đất và bóng tối' nếu bị cho là 'hạng ba'. Nhưng trước khi ta bàn chi tiết về ma thuật, ta phải chia sẻ một số kiến thức nhập môn cho ngươi trước. Ta đang nói về việc hiểu ma thuật là gì, tất nhiên. Nếu ngươi không hiểu ma thuật hoạt động thế nào, ta sẽ không thể nào giải thích ma thuật cho ngươi được."
Zero lấy một nhánh cây và bắt đầu khắc những ký tự kỳ lạ lên mặt đất. Sau khi hoàn thành một dãy ký tự, cô ta tiếp tục làm dãy tiếp theo—đến khi, trước mặt tôi, một vòng tròn gồm rất, rất nhiều ký tự được hình thành.
"—Vòng tròn triệu hồi?"
"Chính xác. Vòng tròn triệu hồi cần thiết để triệu hồi quỷ. Phù thủy coi vòng tròn triệu hồi như vùng đất linh thiêng. Chúng sở hữu khá năng khuếch đại sức mạnh của linh hồn phù thủy và là thứ thiết yếu để phù thủy bảo vệ mình khỏi những con quỷ mà họ triệu hồi."
Zero giới hạn vòng những ký tự bằng một đường tròn duy nhất. Nó tròn hoàn hảo đến nỗi không cách nào con người có thể vẽ nó bằng nhánh cây. Có 4 vòng nhỏ hơn ở trong vòng tròn ngoài, cách đều nhau, và nhét đầy chữ và ký tự nhỏ mà tôi không thể đọc và hiểu được.
"Bảo vệ khỏi lũ quỷ? Không lẽ quỷ tấn công họ hay sao?"
"Hơn là tấn công; nếu có bất kì sự chênh lệch nào trong vòng tròn triệu hồi, con quỷ sẽ ăn thịt phù thủy. Vì thế tất cả phù thủy đều học thành thạo thuật vẽ vòng tròn triệu hồi trước hết. Vòng tròn hoàn hảo, đường vẽ hoàn hảo, nét chữ hoàn hảo. Nếu ngươi không thể thành thạo những kỹ thuật đó, ngươi không thể nào trở thành phù thủy."
"Chẳng phải việc đó là liều mạng sao?"
"Đúng vậy...triệu hồi ma quỷ luôn là công việc đầy rủi ro." Zero đồng ý, và hoàn thành vòng triệu hồi.
Đừng nói với tôi là cô ta thực sự sẽ dùng... nó, Tôi nhìn Zero với ánh mắt sợ hãi .
"Đợi đã! Không thể nào...cô sẽ triệu hồi một con quỷ ư?!"
"Đúng thế. Ờ thì, cứ quan sát đi. Ta có cảm giác ngươi sẽ thấy nó khá thú vị đấy."
Mặc kệ lời nói của tôi kêu cô ấy dừng lại, Zero giơ tay về phía vòng tròn và lẩm bẩm, niệm thần chú. Tôi muốn chặn cô ta, nhưng cùng lúc lại sợ làm hỏng ma thuật và khiến cho thứ gì không tốt xảy ra. Tôi đã chuẩn bị, sẵn sàng chạy đi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, tôi không thể tập trung cơ bắp để chạy, nên tôi ở lại, rùng mình do sợ, nhìn qua lại giữa Zero và vòng tròn triệu hồi.
—Khoảng 5 sau. Zero vẫn còn đứng đó, niệm câu thần chú.
Tới điểm đó, tôi đã ngán việc phải cảnh giác rồi. Sẽ có gì xảy ra không đây? Ngay lúc những suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi, vòng tròn ma thuật bắt đầu phát sáng. Đó là một ánh sáng xanh, nhạt. Thứ gì đó xuất hiện ở phía bên kia.
—Ôi không, nó đây rồi. Nó là cái gì thế...?! Tôi chạy khỏi vòng tròn với toàn bộ sức lực.
Một giây sau đó ánh sáng biến mất, và tôi nhìn chằm chằm vào thứ mà Zero đã triệu hồi.
Cơ thể của nó khá giống với con người, nhưng nó chắc chắn không phải người. Nó có mắt màu ngọc lục bảo mà không hề có tý trắng trong chúng, và cánh côn trùng mọc ra từ lưng nó. Và—nó nhỏ đến không tưởng.
Thứ này còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay của tôi nữa.
"Đó...là một con quỷ?"
"Đúng vậy, nó là quỷ. Nhưng...chẳng phải ngươi hơi quá sợ nó đấy chứ?"
"Đừng nói nữa! Làm gì có người sống nào chẳng sợ quỷ, trừ phù thủy thôi!"
Tôi đang đứng xa nhất có thể, sợ đến nỗi mà lông trên đuôi tôi đang dựng đứng lên. Zero trông khá kinh ngạc khi nhìn thấy phản ứng của tôi.
"Tới đây mà nhìn cho rõ này, an toàn mà. Nó không cắn đâu. Thiệt ra, theo lý thuyết đây là một con tinh linh, mặc dù nó được gọi là quỷ."
"Được rồi, vậy thì có vài sự khác biệt giữa tinh linh và quỷ, nhưng—"
"Làm gì có sự khác biệt nào. Cốt yếu, chúng là một. Chúng được gọi là gì còn tùy thuộc vào thời đại và vị trí địa lý, nhưng phù thủy chúng ta gọi những sinh vật không phải người bởi cái tên chung là 'quỷ'. Những thứ này bao gồm tinh linh, vong hồn— và tất nhiên là có 'thần'"
Tôi bị sốc.
"Chẳng phải gộp chung thần với quỷ lại là sai sao?"
"Giáo hội không hề phân biệt thần ngoại đạo và quỷ. Nói cách khác, kể cả giáo hội thừa nhận rằng sự nhận thức về Chúa của họ khác với quỷ chỉ là sự nhầm lẫn gây ra bởi đức tin của họ."
Tôi bình tĩnh chấp nhận lời giải thích đó. Tôi không thờ thần linh, nên lời giải thích của cô ta khá đáng tin với tôi hơn là chỉ có một Chúa duy nhất.
Tôi nghiêng về phía vòng tròn ma thuật và liếc nhìn con quỷ nhỏ bé và không hề sợ hãi. Nó kêu ''bzzt bzzt" như một con côn trùng.
"...Chẳng phải nó đang sợ sao?"
"Có lẽ vậy. Quỷ cấp thấp như thế này hầu như chưa bao giờ được triệu hồi, nên chắc nó vẫn chưa quen."
"Vậy quỷ cũng có thứ hạng à?"
"Tất nhiên. Có một hệ thống giai cấp chặt chẽ trong thế giới quỷ. Quỷ cấp cao có nhiều sức mạnh hơn, và có vô số những con quỷ cấp thấp làm nô lệ. Do đó, nếu ngươi thành công triệu hồi một con quỷ cấp cao, ngươi có thể học phương pháp triệu hồi quỷ cấp thấp từ chúng. Như thế, việc tu luyện ma thuật đã phát triển mạnh mẽ và trưởng thành như một nhánh của cái cây khổng lồ."
"Vậy,đây là cấp nào?
"Nó gần như là yếu nhất. Yếu đến nỗi ngươi cũng có thể nghiền nát nó bằng tay."
Có vẻ như tôi sợ bằng thừa. Nhưng mà, cũng thật là bất ngờ khi biết rằng có những con quỷ yếu hơn mình.
"Hỡi chú quỷ bé nhỏ— hãy ban cho ta thỉnh cầu này."
Con quỷ nhìn vào nhánh cây mà Zero giơ ra,nó lấy một hơi dài—và thở ra lửa.
Sau khi đốt cháy nhánh cây, con quỷ nhìn Zero hỏi.
"Rồi. Giờ thì là phần còn lại của giao kèo. Làm tốt lắm, cảm ơn."
Gật đầu hài lòng, Zero móc trong chiếc túi ở thắt lưng ra một trái dâu nhỏ. Cô ta đập nó vỡ ra và bón hạt vào miệng con quỷ. Nó rung vai và biến mất.
Tôi đang nhìn một con quỷ trở thành không khí, la lên một tiếng kinh ngạc.
"Tuyệt vời quá...đây là lần đầu tôi tận mắt nhìn thấy quỷ và ma thuật đấy."
"Có phải cái cách mà ta vẽ vòng tròn ma thuật, niệm thần chú, triệu hồi quỷ, và lập giao kèo gần với những gì ngươi biết không?"
Zero thổi tắt ngọn lửa trên đầu nhánh cây. Nó giống hệt như những gì tôi tưởng tượng. Ngoại trừ hình dáng con quỷ tử tế, quá trình y như người ta thường nói.
"—Giờ, tới lúc ta nói về cuốn sách kia rồi. Cuốn sách phép thuật có hướng dẫn để thực hiện các ma thuật đó đơn giản chỉ bằng cách đọc câu thần chú hợp lý. Nó được chia làm bốn phần gọi là "thư": Truy Sát Thư, Định Tỏa Thư, Thu Hoạch Thư, và Hộ Thân Thư."
Trong lúc nói, cô ta vẫy ngón tay một cái. Một ngọn lửa nhỏ chập chờn trên đầu ngón tay cô ta.
Tôi mở to mắt ra, và tôi lùi lại tạo khoảng cách cho mình.
"Đây là sức mạnh của con quỷ ngươi mới thấy: tạo một ngọn lửa nhỏ. Ta không hề vẽ vòng tròn hay triệu hồi thứ gì cả, vậy mà kết quả vẫn như vậy. Đây là phép thuật. Trong quá khứ, ngươi phải niệm "Karlo, rai... lửa, gỗ đây... Truy Sát Thư, dòng một: «Leks»... Ta tuyên bố mình là Zero'' nhưng không cần nữa."
"Cô...cô còn có thể bỏ qua câu chú?"
"Nếu ngươi có đủ kinh nghiệm và khả năng, ngươi có thể làm được. Giờ thì, phép thuật bao gồm 3 thành phần chính. Trong câu phép ta mới niệm đây, cụm từ "karlo, rai" để làm con quỷ hành động. Cụm từ "lửa, gỗ đây" là để chỉ ra chính xác ý định để hướng dẫn nó, và kết thúc câu chú với tên câu phép và tên mình giống như tiếng thét ra trận."
Tiếng thét ra trận...? Đọc suy nghĩ của tôi, Zero mạnh mẽ gật đầu.
"Đọc tên mình cùng với tên của câu phép rất có ích khi tu luyện phép thuật. Khi đã đủ kinh nghiệm, sự cần thiết của nó giảm dần. Sau khi tu luyện đầy đủ, ta có thể đơn giản niệm câu thần chú trong im lặng—gần như là lời cầu nguyện, nếu ngươi thấy thích. Khá là tiện lợi phải không? Ngươi có thể nhóm lửa mà không cần phải có miếng đá lửa trong tay."
Nó có vẻ rất là hữu dụng. Tay tôi lớn hơn tay người thường, nên mặc dù tôi có thể tạo lửa bằng đá vừa với tay người thường, nó cũng rất khó và mệt. Zero thổi ngọn lửa chập chờn trên ngón tay cô ấy khi tôi thở dài trong ghen tị. Tôi cuối cùng cũng bắt đầu nắm bắt được những gì Zero nói khi mà cô ấy bảo kiến thức thông thường của tôi không sai, nhưng chỉ đơn giản là nhầm lẫn. Nhưng mà...
"Làm sao mà mấy người mượn được sức mạnh của quỷ mà chưa triệu hồi được nó trước nếu mấy người bắt buộc phải triệu hồi nó?"
"Không, không phải vậy. Chỉ là...chưa ai từng thử mượn sức mạnh của quỷ mà không triệu hồi nó trước."
Chưa ai từng thử...? Thế nghĩa là—
"Thế thì...ngốc quá, phải không?! Vậy...triệu hồi quỷ từ ban đầu để làm gì? Chẳng phải mấy người tự làm mất thời gian hay sao?"
"Chính xác. Chả ai thử ngừng tu luyện, nên chúng ta cứ tiếp tục triệu hồi quỷ, cố gắng giảm rủi ro chúng gây cho thế giới. Đó là ma thuật. Chứ không phải là chúng ta thiếu phương pháp làm ma thuật mà không có triệu hồi quỷ. Mà giống như tự làm khổ mình hơn."
—Họ đã mắc sai lầm ngay từ đầu.
Và ma thuật đã phát triển với sai lầm này ngay chính gốc rễ của nó. Trong không biết bao nhiêu thế kỉ, sai lầm này đã không bị phát hiện. Tôi im lặng. Nhìn tôi, Zero tiếp tục.
"Kiến thức nền tảng của phép thuật được viết trong cuốn sách bị cướp đó. Cụ thể, thực tế là ma thuật không cần phải triệu hồi quỷ. Nó cũng chứa tài liệu về vô số tên và sức mạnh của những con quỷ, cũng như câu phép và hiến phẩm cần cho mỗi con. Công việc mà mỗi con có thể làm là không thể thay đổi, và không thể làm giao kèo khác được. Có cả những con quỷ để làm việc như đổ muối vào lửa để tạo tia lửa vàng nữa."
Zero im lặng
"Ta gọi nó là Nguyên Lý Khế Ước Của Quỷ—phép thuật. "
Phép thuật là kỹ năng mới loại bỏ hết phần công việc cực khổ của ma thuật, triệu hồi quỷ, và làm cho ma thuật nhanh và dễ sử dụng hơn.
Nó có thể hiểu như sự khác biệt giữa triệu hồi vị vua đến phòng mình để nghe yêu cầu của mình, và đơn giản là viết thư yêu cầu gửi cho vị vua. Dù có nghĩ sao đi nữa, cách sau hiển nhiên là đơn giản hơn, nhưng phù thủy lại sử dụng cách đầu tiên và kiên trì học nó.
—Nhưng, nếu như có một cuốn sách có thể chỉnh sửa lỗi này?
Cần tới cả ngàn quân lính để hạ một phù thủy, vậy mà chỉ có một phù thủy có thể giết cả ngàn quân lính. Nhưng, Giáo Hội—cả thế giới đã có thể chế ngự phù thủy, bởi vì ma thuật rất nặng nhọc và tốn nhiều thời gian. Ở ngay giữa nghi lễ của chúng, phù thủy không hề có phòng thủ và dễ dàng bị giết. Ít phù thủy có khả năng sử dụng ma thuật hùng mạnh, nên cái chết của một trong số chúng cũng có thể gọi là chiến thắng.
Nhưng nếu kiến thức về phép thuật, phiên bản đơn giản và nhanh hơn của ma thuật, lan rộng ra toàn cầu...
"Có vẻ như đây không phải thứ để cười nhạo rồi."
Đã có những cuộc cách mạng công nghệ lớn trong quá khứ. Sự khám phá sắt , cách mạng hóa chiến tranh. Sự phát minh của bánh xe và tiếp đến là xe ngựa cách mạng hóa thương mại. Vậy sự khám phá của ma thuật sẽ thay đổi thế giới như thế nào...?
Trước hết, phù thủy có lẽ sẽ trở nên mạnh hơn. Nếu có những phù thủy như Zero và ả phù thủy trong rừng hôm qua, thì sẽ có khả năng chiến tranh lần hai giữa Giáo hội và phù thủy sẽ bùng nổ. Thực ra, không phải là có khả năng chiến tranh—mà là sẽ có chiến tranh.
Đó chính xác là những gì đang xảy ra ở Wenias lúc này. Phù thủy,những người đã ẩn thân suốt 500 năm, bắt đầu nổi dậy. Cuốn sách bị mất của Zero phải có liên quan gì đến tình hình này.
"Vậy, người phù thủy tối qua đã sử dụng ma thuật trong cuốn sách của cô?"
Zero hạ vai đồng ý khi tôi xem xét lại tình hình.
"Có phải cô ta là tên cướp?"
"Không, cô ta vẫn còn nghiệp dư. Ta đã thử hỏi cô ta về vị trí của cuốn sách, nhưng phải bỏ cuộc vì cô ta quá giận dữ để nói chuyện. Dù gì thì, có ai đó đã dạy cho cô ta."
"Ai đó dạy cho cô ta..."
Một khi đã đọc nó, kiến thức của một cuốn sách sẽ trở thành kiến thức của hàng triệu.
Điều tương tự chắc phải xảy ra với cuốn sách của Zero. Câu hỏi còn lại là chỉ có phù thủy mới có kiến thức về phép thuật hay không. Từ những gì tôi biết, chỉ cần đơn giản niệm chú và dâng hiến phẩm phù hợp là đủ để dùng ma thuật...
"Ý của cô là...ai cũng có thể sử dụng phép thuật?"
"Không...không hề. Không hề có khu vực màu xám giữa người có thể dùng phép thuật và người không. Ngươi sẽ có thể tu luyện phép thuật nếu ngươi có năng lực cho nó, nhưng nếu ngươi không, thì ngươi sẽ không thể nào tu luyện phép thuật dù ngươi có cố gắng đến đâu. Kiến thức chỉ có thể giúp ngươi đến đó mà thôi."
"Năng lực của cô...làm sao để biết người khác có hay không?"
"Đơn giản lắm. Họ chỉ cần thử niệm một câu thần chú nhập môn. Nếu nó có dấu hiệu hoạt động, thì họ có năng lực, và nếu không, thì họ không có. Nếu họ có năng lực, thì sẽ mất nhiều nhất 5 năm để học phép."
Tôi hiểu rồi—không còn cách nào để khiến việc này tệ hơn. Phép thuật đã mạnh rồi, và những người có tài năng chỉ cần có 5 năm để học cách sử dụng. Chắc chắn rằng sẽ có người lạm dụng sức mạnh này để làm việc xấu.
Bây giờ tôi đã nhận ra tại sao Zero lại lo lắng đến như vậy.
Thế giới thật sự có thể bị diệt vong.
Không cần tới một cuốn sách, một trang sách là đủ. Đúng như Zero đã nói.
Tôi nghĩ lại về mũi tên đâm thủng thân cây tối qua. Bình thường, để tạo ra sát thương như thế với cây cung, ta cần một chiếc cung rất to, mũi tên làm bằng sắt, và một người có sức mạnh phi thường để kéo cung và bắn. Trên chiến trường, người như thế sẽ rất là đáng sợ. Một nhóm người có thể dùng phép thuật như "Staim" sẽ không còn nghi ngờ gì có thể khiến quân thù chạy mất.
Nếu nhóm này có lãnh đạo đúng đắn và hành xử theo quân pháp, mọi việc sẽ ổn. Nhưng nếu nhóm người này sử dụng phép thuật này để thành kẻ cướp? Nếu ai đó phát hiện hắn có năng lực dùng phép thuật? Ai có thể ngăn chúng lại?
Nếu kiến thức về phép thuật lan rộng, toàn bộ các sự cân bằng sức mạnh sẽ đổ vỡ, và nó sẽ đánh dấu cho sự bắt đầu của hỗn loạn và chiến tranh.
"Cái quyển sách đó là cả 1 vấn đề đấy. Tại sao thứ đó lại..."
"Bởi vì..."
Zero im lặng, đồng thời, tôi đứng dậy
Sát khí - mới đây, cách đây không xa. Trước khi tôi có thể tìm ra mối nguy hiểm, tôi nghe thấy âm thanh lạ và hướng mặt phía đó. Zero có vẻ như đã nhận ra, và quay ra khu rừng.
Đúng vậy—khu rừng. Có một thứ gì đó lớn một cách nực cười đang đâm xuyên qua cả khu rừng và hướng đến chúng tôi.
"...Không. Đây không phải trò đùa đâu!"
Đạp đổ cây trên đường của nó, cái thứ gì đó phóng ra từ khu rừng với tiếng hống chói tay với lực của một quả đại bác.
Khi tôi nhìn thấy nó, hình ảnh của dòng chữ ở chỗ đánh dấu trên bản đồ của Wenias hiện lên trong đầu tôi.
—Cảnh báo! Heo Ebru hoang dã sống trong rừng.
Nó là một con heo khổng lồ. Nhưng nói như thế vẫn chưa đủ . Thứ này—
"Ôi, thứ này quá khổng lồ ! Nó còn to hơn cả tôi nữa!"
Làm sao mà bạn không hét lên khi có thứ như thế đang chạy tới để đè mình? Heo Ebru có cơ thể to như tòa tháp, không hề nói quá đâu. Nó dễ dàng nhìn ngang tầm mắt cao 2 mét của tôi, tôi không thể nào cười nổi. Con mắt trái bị hỏng và vô số vết sẹo của nó chứng tỏ nó là một cựu chiến binh đã đánh bại vô số thợ săn.
Con mắt còn lại của nó đầy sát khí, và dãi chảy ra từ miệng nó khi nó tập trung vào tôi. Ngay bây giờ, nó đã sẵn sàng tấn công. Hai chiếc răng sắc như dao mọc từ hai bên miệng. Kể cả một Đọa thú như tôi, nếu bị đâm bởi một trong số chúng, Sườn tôi sẽ bị phá nát.
Đọa thú vốn dĩ đã bị các loài động vật khác ghét rồi. Tôi chưa từng gặp vấn đề với đặc điểm đó trước đây.
Mình có nên bỏ chạy? Không, không có ích gì cả. Xét về tốc độ nó đạp cây khi chạy, kể cả nếu tôi có chạy đến rừng, không có cách nào tôi có thể trốn thoát. Mang theo Zero, sẽ càng trở nên không thể. Ngoài đánh nhau,chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác.
Tôi nhảy sang bên khi nó lao đến, định đánh vào đầu nó. Nếu tôi có thể lấy con mắt còn lại, tôi sẽ có lợi thế—trận chiến có vẻ như đang nghiêng về phía tôi. Tôi rút kiếm ra. Ánh sáng phản chiếu từ kiếm làm con Ebru mất đi tầm nhìn, buộc nó phải phóng về phía tôi. Tôi chuẩn bị né sáng bên, nhưng sau đó tôi ngừng lại, ở đuôi mắt tôi, tôi thấy Zero đang đứng ngay sau lưng.
Đồ ngốc này, tại sao—
"Ê...Đồ ngốc! Đứng đó làm gì vậy?!"
Tôi quay mông, kéo Zero về phía mình, và ngã xuống đất. Răng của con heo sượt qua lưng tôi. Tôi lập tức nhảy lên và chuẩn bị mang Zero đến nơi an toàn, nhưng vì lý do nào đó, cô ta đứng dậy trước tôi—ngay ở giữa tôi và con heo Ebru.
"Hm...thật đúng lúc. Ta có thể cho ngươi thấy "diện mạo" của ma thuật trong trận chiến thực. Ta sẽ không lược bỏ câu chú đâu."
"Xem này." Zero nói, nhẹ nhàng nâng tay khỏi đầu cô ta. Con heo, lao trượt mục tiêu, đã sẵn sàng tấn công lần nữa. Ngay lúc nó đá chân lao lên, Zero hét.
"Meaza, li, kib...dây leo, bắt và trói con heo này! Truy Sát Thư, dòng tám: «Kabrata»! Ta tuyên bố mình là Zero!"
—Tôi không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trước mắt tôi, vô số dây leo từ dưới đất leo lên và trói quanh chân con heo, khiến nó ngã xuống đất. Chúng tiếp tục trói mình quanh con heo đến khi nó không thể di chuyển một cm nào. Chỉ cần tối đa có vài giây để Zero hoàn chỉnh câu phép. Chắc chắn rằng đây là loại sức mạnh phi thường nào đó.
Đây là—phép thuật. Nếu Zero có thể hoàn thành kỳ công như vậy, thì không có vẻ như cô ta cần tôi lắm. Lý do để tôi tồn tại như một lính đánh thuê đang gặp nguy hiểm.
"Tiện thể, lính đánh thuê..."
Trông khi tôi đang nhìn con heo, thứ đang nằm ngửa và trông lố bịch khi nó quơ quào chân nó, Zero đột nhiên quay qua nhìn tôi.
"Nó ăn được không? Nó có ngon không?"
"Uh huh," tôi bình thản nói. Tôi thật sự không chắc. Chỉ là tôi không thể tập trung ý nghĩ để nói gì nữa.
"Oh, vậy chúng ta ăn nó được?" Zero hỏi với vẻ mặt lấp lánh. Tôi dụi mắt, và chuẩn bị làm nản tinh thần của Zero.
"Không...ý tôi là, chắc rồi, nó có thể ngon, nhưng...săn bắn chúng bị cấm. Để nó đi đi."
Hy vọng tan vỡ, Zero lụm vai và chọt về phía con heo.
Cô ta nhẹ nhàng búng ngón tay trước con heo điên dại đang sủi bọt mép. Ngay lập tức, con heo ngơ ra và nhìn Zero.
"Ngươi may mắn không bị ta ăn thịt sau khi tấn công ta đó, khúc thịt lớn. Nhớ ơn ta đấy, và đừng xuất hiện trước mặt ta lần nữa."
Trong lúc Zero mắng con heo, dây leo trói quanh nó dễ dàng trườn trở lại vào đất. Thoát, con heo lon ton trở về khi rừng, và Zero nhìn nó thèm thuồng. "Giờ thì." Cô ta chuyển hướng nhìn lên bầu trời. Cùng lúc, tôi đột nhiên thấy thứ gì đó sau các thân cây.
"—Ở đó!"
Tôi lớn tiếng, và Zero làm động tác như kéo cây cung. Đó là "Staim". Ba mảnh ánh sáng xuất hiện trong tay Zero và khoan dọc không khí, hướng thẳng đến cái cây. Cả ba đều đâm xuyên thân nó, và một tiếng hét chói tai vang ra.
Được rồi. Bằng cách nào đó, tôi đã quen nhìn ma thuật rồi. Hoặc đúng hơn là, cảm giác sợ hãi của tôi đã giảm bớt phần nào. Nếu tôi sợ mỗi khi nhìn thấy phép thuật, cơ thể tôi sẽ không chịu nổi. Nhìn thấy cảnh tượng té nhào ra từ sau thân cây, tôi run rẩy từ đầu đến chân và gầm gừ. Tôi đã nhìn thấy mái tóc vàng kim chói lóa đó trước đây rồi...
"Ngươi...ngươi là mụ phù thủy đuổi theo ta tối qua, eh?"
"Lính đánh thuê, chờ đã!"
Tôi rút kiếm khỏi vỏ. Đây là cơ hội tốt để tấn công, đối thủ của tôi đang mất cân bằng. Tuy nhiên, Zero đột ngột dừng tôi lại.
"Đó là một đứa nhóc."
"Một đứa nhóc—"
Tôi quyết định giữ phán đoán của mình lại và cau có nhìn nhóc tóc vàng đang lăn lộn. Đúng là nó nhỏ bé, và có thể nói nó trông như một đứa trẻ ngây thơ. Đây là người mà tôi chạy trốn thục mạng hôm qua sao?
Suy nghĩ của tôi nhanh chóng bị lắp đầy bởi sự thương hại. Tôi nhẹ nhàng tra kiếm trở lại vỏ, và Zero ra hiệu cho tôi đứng đó khi cô ta tiến đến phù thủy nhỏ bé với bước chân dài.
"Ngươi là kẻ nóng nảy, eh? Có phải ngươi là kẻ khiến cho con heo kia tấn công chúng ta không?"
"Tại sao—tại sao cô lại xen vào?! Cô cũng là phù thủy mà!"
Nhóc phù thủy lăn lộn kia không trả lời câu hỏi, mà la lớn và lườm Zero.
"Cô có biết đầu của Đọa thú đáng giá thế nào đối với phù thủy không? Tôi cần cái đầu đó, sao cô lại xen vào?!"
"Bởi vì đó là lính đánh thuê của ta. Ta sẽ rất phiền nếu hắn chết."
"Tôi để mắt tới hắn trước...! Cô cướp hắn từ tôi!" (Tran:uầy, drama :v)
Tôi giật mình.
Nhóc mới nói "boku"*. Tên nhóc phù thủy này . Tôi cứ nghĩ tất cả những người dùng phép thuật thường là nữ do họ được gọi là "phù thủy" , nhưng có vẻ như tên nhóc này cũng là phù thủy. Giờ tôi nghĩ lại, chẳng phải Thirteenth cũng là nam sao? Thế nghĩa là làm gì có sự liên hệ giữa giới tính và khả năng dùng phép thuật?
"Không quan trọng ai để mắt ai tới hắn trước. Quan trọng là ai sở hữu hắn lúc này. Ta sẽ không đưa loại người như ngươi một cọng lông từ đuôi của hắn đâu. Và kể cả nếu ta có cho ngươi sợi lông, ta cũng không cho ngươi đầu hắn."
"Cái—?!"
"Đối với một phù thủy kém cỏi như ngươi không thể thắng nổi được một 'staim', nó sẽ là vật vượt xa khả năng của ngươi. Ngươi nên bỏ đi. Với sức mạnh của ngươi, nếu không có ta, ngươi cũng chẳng thể giết nổi tên lính đánh thuê của ta đâu."
Mấy người này nói về đầu tôi như thể nó chỉ là vật phẩm để trao đổi vậy. Tôi thấy bực mình, nhưng có cảm giác không đúng nếu tôi chen vào, nên tôi im lặng. Tôi quý cái mạng mình hơn là danh dự.
"Do đó..."
Tên nắm đất.
"Đó là tại sao tôi cần đầu hắn!"
Tên nhóc đứng dây, la lên.
"Bằng bất cứ giá nào, tôi phải trở nên mạnh hơn!!"
Cậu ta móc cái gì đó trong túi ở hông ra, bóp nát nó bằng tay và rải xung quanh cậu ta. Ngay sau đó, quần áo và tóc câu ta lơ lửng như ở trong gió, và không khí rung động với âm thanh cao kỳ lạ.
"Bug, do, gu, raat—tập hợp, lửa tam muội* bùng nổ và thiêu cháy!"
Đó là câu phép. Hắn đang dùng phép thuật. Nếu tôi không giết hắn trước, hắn sẽ giết tôi. Tôi nắm chặt kiếm của mình.
"Hoh. Nhóc sẽ dùng «Flagis»? —Thú vị đây."
Lời lẩm bẩm của Zero khiến tôi dừng lại. Con mắt hơi nheo và nụ cười đó—đó là cách cô ta hành động tối qua. Tôi đơ người trước cô ta. Tên nhóc, trong lúc đó, xòe tay ra như thể đang nhảy múa, ôm không khí vào. Lửa trong hình dạng con rắn cuộn khắp người hắn, tập trung lại giữ hay bàn tay.
"Truy Sát Thư, dòng sáu: «Flagis»! Ta là Albus!"
Thằng nhóc kêu lên. Zero thở nhẹ một cái.
" «Rejection». Ta tuyên bố mình là Zero."
Mọi thứ trở nên im lặng, nhưng chính điều đó nói lên rất nhiều. Ngọn lửa, trông như chúng sắp bùng nổ, tàn lụi ngay sau lúc đó, và đứa trẻ nhìn bàn tay run rẩy của mình một cách bối rối.
"Sao...tại sao?! Tại sao, tại sao, tại sao...?! Phép thuật đang có tác dụng mà!"
Tên nhóc hét lên như thể sắp khóc . Vai run cằm cặp khi Zero tiến tới.
"Uh..."
"Đừng có coi thường ta, nhóc. Nó là của ta. Phép thuật của ta. Trí tuệ của ta, sức mạnh của ta. Muốn dùng nó để chống lại ta thật là vô lý.
"Cái gì-nó...cô là ai..."
"Kỹ thuật dùng sức mạnh của từ ngữ và hiến tế để tận dụng sức mạnh của quỷ mà không cần triệu hồi chúng—tối qua, ngươi nói về cách mà ngươi học nó từ "Cuốn sách của Zero", có phải không? Ta là Zero đó đây. Ta là người đã viết cuốn sách đó."
Như bị áp lực bởi sự im lặng của Zero, thằng nhóc lùi lại một bước. Nó ngồi xuống, chết lặng.
—Chờ một chút.
Zero viết cuốn sách đó? Cuốn sách sẽ hủy diệt thế giới?
"...Lính đánh thuê."
"Ah! Uh, oh, tôi? Sao?"
Cũng ngạc nhiên như thằng nhóc, tôi thật sự giật bắn người khi bị kêu bất ngờ như vậy.
"Ta muốn nghe lời giải thích từ tên trẻ tuổi này. Ngươi nghĩ sao?"
"'Tôi nghĩ sao'...Ý cô là—"
"Hỏi tôi?" tôi tính nói thế, nhưng lại hoang man. Tôi ghét phù thủy, và thằng nhóc này đã cố lấy mạng tôi . Chúng tôi định ngồi nghe hắn nói, nên Zero muốn coi trọng ý kiến của tôi.
Nếu cô ấy phớt lờ tôi và tự tiếp tục, tôi có thể sẽ càu nhàu bực bội, nhưng do cô ta đang lắng nghe ý kiến của tôi, tôi không thể nào thẳng thừng từ chối cô ta. Tôi xoa đầu, và nói "thích làm gì thì làm."
"...Chỉ đừng cho nó con chim nướng nào."
"Chắc rồi. Ta cũng cảm thấy như vậy."
Kuku, Zero cười. Bụng của thằng nhóc liền kêu lớn như trong buổi hòa nhạc.
Tôi trao đổi ánh mắt với Zero và nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đỏ-ửng của thằng nhóc.
"...Chúng ta không cho chú miếng nào đâu?"
Vài phút sau, Zero và thằng nhóc đang nhét vào miệng mình những con chim nâu chín. Không cần phải nói, tôi bị buộc phải ngồi nhìn với cái bụng rỗng.
-----------------------------------------------------------------
[(1): Chơi chữ: "Nguyên Lý Khế Ước Quỷ" trong tiếng Nhật là "akuma no keiyaku housoku" (悪魔の契約法則), và "phép thuật" là "mahou" (魔法). Chữ "ma" (魔) trong "mahou" lấy ra từ "ma" (魔) trong "akuma" (quỷ), và chữ "hou" (法) trong "mahou" lấy ra từ "hou" (法) trong "housoku" (quy luật). Do đó "mahou" (魔法) là chữ ghép của hai từ và có thể hiểu là "Luật của quỷ".]
*: ''boku'' : tôi ( chỉ nam giới)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top