Chương 30: Kết thêm tội
"Ta còn có việc, đi trước." Thịnh Khiêm vỗ vỗ vai nàng, không chút do dự rời đi.
Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, Thịnh Khiêm càng ngày càng đối xử lạnh lùng với nàng hơn.
Thẩm Quân ngồi trong phòng, nghe Thịnh Khiêm cùng Sở Tuyết nói chuyện, cười lạnh rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Sở Tuyết kéo Thẩm Quân đi dạo phố, cũng không nhắc tới chuyện về Thẩm Ảm. Mang Thẩm Quân đi thưởng thức đủ loại món ngon, mặc thử những xiêm áo tinh xảo, để cho Thẩm Quân thụ sủng nhược kinh.
Bước vào cửa hàng y phục, xiêm áo đủ mọi màu sắc, kiểu dáng khác nhau hiện ra trước mắt.
Sở Tuyết cầm lên một cuộn vải màu hồng phấn, đối với Thẩm Quân nói: "Hảo muội muội, ngươi nhìn xem màu này rất đẹp."
Miếng vải kia là tơ lụa nhất phẩm, trên có đường vân đa dạng, không cần nghĩ ngiều cũng biết là giá cả không rẻ.
Nhìn tư thế này, Sở Tuyết là định mua cho nàng, Thẩm Quân không thể làm gì khác hơn là nói: "Màu này phối hợp với A Tuyết dĩ nhiên là đẹp mắt cực kỳ."
"Này, đây là cho ngươi." Sở Tuyết hơi hờn dỗi.
Thẩm Quân lộ vẻ mặt khó xử, "Ta hiếu kỳ còn chưa qua, tới được kinh thành đã là ngoài ý muốn. Hôm nay nếu ta còn không giữ đạo hiếu, không tuân thủ quy củ, ta thật uổng đã làm người."
[hiếu kỳ: chịu tang]
Sở Tuyết hứng thú bị cuốn đi, có chút không vui nói: "Được rồi, ta không phải thành thật nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi, mong ngươi đừng để ý."
Thẩm Quân lắc đầu cười yếu ớt, "Ta ơn ngươi còn chưa kịp, sao lại trách ngươi được. Tuy nói ta không thể mặc ra cửa, nhưng thử một chút ở nơi này vẫn là có thể."
Nghe vậy, Sở Tuyết ánh mắt sáng lên. Trong đầu nghĩ, quả nhiên là nữ tử biết chiều lòng mình, không có mấy nữ tử thấy xiêm áo đẹp lại không thích.
"Vậy ngươi mau thử một chút đi."
Vừa dứt lời, Thúy Liễu vội vã tiến vào, ở bên cạnh nàng ta nói: "Tiểu thư, Thất gia tìm người."
Sở Tuyết cau mày nhìn Thẩm Quân một cái, mặt lộ vẻ khó xử.
"Không sao, chính ta từ từ thử, cũng đúng lúc đi dạo kinh thành một chút." Thẩm Quân thân thiện nói.
Sau đó, Sở Tuyết cùng Thúy Liễu cùng nhau rời đi.
Trong ngõ sau của tiệm may, Sở Tuyết cùng Thúy Liễu vừa đi đến địa phương không người, liền dừng bước lại.
"Phái người nhìn chằm chằm nàng." Sở Tuyết phân phó.
Thúy Liễu: "Vâng."
Ngay lập tức, hai bóng đen xuất hiện ở trong xó xỉnh của cửa hàng y phục.
Thẩm Quân thông qua bug của hệ thống trông thấy một màn này, lẫm nhiên cười một tiếng.
Cầm lên lam sam màu đỏ sắc, dự định đi mặc thử.
[lam sam: y phục làm bằng vải thưa nhẹ, mỏng như cánh ve sầu.]
Tiểu nhị cúi đầu dẫn nàng đến một cách gian nhỏ, rồi sau đó đóng cửa lại. Nhưng tiểu nhị này lại không có rời đi, hắn ngẩng đầu lên để lộ ra bộ mặt thật của mình, chính là người mấy ngày nay nàng không gặp, Trần Hồ.
"Cô nương, gia để cho ta hướng ngươi truyền lời."
Thẩm Quân trong lòng hơi chua xót, đáng tiếc không phải hắn tự mình tới. "Được, ngươi nói đi."
"Ngày mai trên công đường, ngài chỉ cần dựa vào bản tố cáo gia của đám người Sở Tuyết chuẩn bị cho là được." Trần Hồ nhỏ giọng nói.
Đây chính là muốn Thẩm Ảm bị định tội, bị nhân thế phỉ nhổ.
Thẩm Quân trầm mặc một hồi, hỏi: "Hắn thân thể tốt chứ? "
"Gia hết thảy bình yên, thân thể không việc gì." theo nguyên văn lời Thẩm Ảm nói thì là hắn một đêm bảy lần không là vấn đề, bảo Thẩm Quân không cần lo lắng. Trần Hồ âm thầm giản lược đi cho bớt xấu hổ.
"Được, ta biết rồi. Ngươi đi nhanh đi, bên ngoài có người nhìn ta."Thẩm Quân nói.
"Cái này ngài cất đi. Cô nương bảo trọng, thuộc hạ cáo từ."
Không đến một lát, Trần Hồ lưu lại một đạo tín hiệu liền biến mất vô ảnh vô tung.
Hắn đối với nàng tự xưng thuộc hạ, liền đại biểu hắn đã công nhận thân phận nàng, Thẩm Quân chăm chú nhìn vạt váy đỏ trong tay, cuối cùng lại không có thay.
Nàng đợi đích thân Thẩm Ảm mặc vào cho nàng.
Thời gian trôi nhanh, màn đêm buông xuống, hàng ngàn ngọn đèn được thắp lên.
"Sau khi nàng đến cửa hàng y phục đi dạo một lúc lâu, liền đến trà lâu nghe thuyết, ăn điểm tâm, sau đó liền trở về Thính Tuyết lầu." Thúy Liễu hướng Sở Tuyết bẩm báo động thái của Thẩm Quân hôm nay.
Không thú vị như mong đợi.
Sở Tuyết từ bỏ, "Bây giờ còn phải xem nàng có bản lĩnh dám tố cáo Thẩm Ảm tội cường bạo hay không."
Lúc này có người gõ cửa, "Cốc cốc cốc" ba tiếng, rất có quy luật. Sở Tuyết không cần đoán cũng biết là Thẩm Quân tới.
"Vào đi."
Thẩm Quân đẩy cửa vào, tiện tay đem cửa đóng lại, đi tới trước mặt Sở Tuyết ngồi xuống.
"A Tuyết, ta hôm nay suy nghĩ hồi lâu. Tuy ta chỉ là nữ tử tay trói gà không chặt, không quyền không thế, nhưng nếu như có thể vì dân trừ hại, ta cũng nguyện ý đem chuyện của ta công bố thiên hạ, để cho ác nhận nhận lấy báo ứng."
Thẩm Quân lúc nói chuyện tay không nhịn được run lên, Sở Tuyết hơi lộ vẻ xúc động.
"Hảo muội muội, không phải sợ, không ai có thể gây tổn thương cho ngươi. Tất cả mọi người đều sẽ vì ngươi dũng cảm mà cám ơn."
Cảm ơn, làm sao có thể.
Cái thời đại này, dân tình đã cởi mở hơn trước không ít, nhưng nữ tử mất trinh vẫn như cũ không tránh được bị người châm chọc, coi như cỏ rác.
"Có bản phác thảo trước còn có Lao Cô Tuyết giúp ta một tay. Ta trong bụng rỗng tuếch, không một chút mực, không có ngươi hỗ trợ ta, nhất định ta luống cuống lên mất."
Sở Tuyết mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm đi, buổi tối ngủ một giấc thật ngon, ngày mai trên đường ta sẽ đưa cho ngươi bản phác thảo câu nói."
"Cảm ơn A Tuyết." Thẩm Quân xoay người rời đi.
Mọi thứ hết thảy nắm trong lòng bàn tay, Sở Tuyết không nhịn được cười một tiếng. Đoạn phác thảo này đã sớm cho người viết xong, chỉ cần Thẩm Quân gật đầu, sự tình liền được.
Thẩm Ảm a Thẩm Ảm, ngươi còn vọng tưởng thú bổn tiểu thư, đúng là không biết lượng sức mình.
Ta sẽ để cho người ngươi đã từng coi là "độc chiếm" đưa ngươi xuống địa ngục.
Chỉ cần suy nghĩ một chút đến việc Thẩm Ảm giận không kiềm được, dáng vẻ giãy giụa là Sở
Tuyết cảm thấy toàn thân thoải mái.
Thật là quá mong chờ ngày mai đến, cũng rất mong chờ Thẩm Ảm bị xử trảm. Kế hoạch vĩ đại của Thịnh Khiêm cũng sẽ được thực hiện vào khi đó, mà nàng sẽ dần bước lên vị trí mẫu nghi thiên hạ.
Lời tác giả: Chương sau kết thúc rồi, để lại tin nhắn chứa hàng trăm chương phúc lợi miễn phí.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top