Chương 26: Biến mất

Nếu Thẩm Ảm trực tiếp gây chuyện, bày tỏ tức giận thì không sao, nhưng giọng điệu lạnh lùng, âm dương quái khí như vậy ngược lại làm cho Thẩm Quân cảm thấy bất an.

Nam nhân này rốt cuộc biết được bao nhiêu?

"Ta chẳng qua là đi ra ngoài một chút, cũng không có ý tứ gì khác." Thẩm Quân tiến lên chủ động lấy lòng, ngồi vào trong ngực Thẩm Ảm, cố ý dùng hạ thân cọ sát hắn.

Thẩm Ảm ôm nàng, đôi tay liền lập tức không đứng đắn. "Không có ý gì khác, nàng ngay cả lời tiểu cữu cũng không nghe. Hừ."

Hắn đỉnh hông đụng nàng, cách vải vóc cũng có thể cảm nhận được vật nóng bỏng kia.

"Tiểu cữu, ta chỉ muốn biết trong mắt thiên hạ thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối với ngươi là dạng gì mà thôi. Hôm nay ta mới phát hiện ta cùng nàng thật là khác nhau một trời một vực, tựa một cái trên trời, một cái dưới đất vậy. Nếu là tiểu cữu thú nàng, Vân Vân cũng không thể nói gì được."

Thẩm Quân tỏ ra yếu đuối, mặt đầy ủy khất, Thẩm Ảm ăn nhất bộ dạng này.

Đúng như dự đoán, Thẩm Ảm lập tức liền hạ thấp giọng, "Tiểu ngu ngốc, nàng cố chấp so cùng nàng ta làm gì."

Thẩm Quân lắc đầu, "Sở cô nương rất tốt, nàng học thức xuất chúng, lại có khuôn mặt đẹp đẽ.

Những người nàng kết giao tất cả đều là danh nhân văn sĩ, không giống ta dáng vẻ quả phụ nông thôn dốt nát, cái gì cũng không biết."

"Không cho phép nói bậy "

Thẩm Ảm đối với từ quả phụ hết sức nhạy cảm, hắn một chút cũng không thích Thẩm Quân nói mình là quả phụ, cảm giác kia thật tệ hại, giống như đang cười nhạo hắn trước kia có bao nhiêu ngu dốt, bỏ lỡ nàng.

"Ta là một quân nhân, cũng không cần biết những thứ văn sĩ bỏ đi kia. Mấy tên văn nhân này, mười người ta cũng dư sức đánh bại."

Văn võ song toàn nói thì hay, nhưng lại không có mấy ai làm được. Cho nên các bên văn võ đã đấu tranh nhau trong tối ngoài sáng, cũng không ai chịu khuất phục trước ai.

"Tiểu cữu, ngươi tuy là võ tướng, nhưng ta biết thật ra ngươi có học thức uyên bác, hữu dũng hữu mưu, có thể gọi là văn võ song toàn chân chính, việc gì phải giấu ngọc trong người. Tội gì cả ngày phải giả vờ ngây ngốc." Thẩm Quân thấp giọng nói, tim đập hơi tăng nhanh.

Hình tượng Thẩm Ảm bên ngoài vẫn luôn là võ tướng ngay thẳng chính trực, nhưng trên thực tế, tài năng quân sự của hắn không thua gì quân sư Lâm Nguyên, thậm chí có hơn chứ không kém.

Chỉ vì không muốn lộ ra tài năng của mình, hắn đem phần lớn công lao chiến lược quy cho Lâm

Nguyên, cũng để hoàng để đối với hắn bớt đi chút phòng bị.

Hắn đối với tất cả mọi chuyên đều biết rõ, nhưng lại làm bộ như kẻ đại trí nhược ngu, hán tử thô lỗ.

[đại trí nhược ngu: Đại trí nhược ngu, đại dũng nhược khiếp" ý chỉ những người tài năng, thông minh nhưng lại thường không bộc lộ sự sắc sảo tinh khôn ra bên ngoài. Người khác nhìn vào tưởng khờ khạo nhưng thực tế họ là người có cái nhìn sâu sắc, hiểu rõ bản chất sự việc.]

Cuộc sống Thẩm Ảm thật ra một chút cũng không thoải mái, ngược lại cực kỳ mệt mỏi. Con trai cố Thái sư, tuổi còn trẻ đã trở thành Tướng quân tam phẩm, có nhiều người muốn nhìn thấy hình dáng hắn gục gã như thế nào.

Thẩm Quân lúc trước đã biết, nhưng vẫn ra vẻ cái gì cũng không biết.

Hiện tại thời cơ chín muồi, thời gian không đợi mình nữa, nàng nên cùng Thẩm Ảm thẳng thắn nói rõ một ít chuyện, không để cho hắn bước vào bẫy rập của kẻ thù.

Thẩm Ảm tâm tình lúc này thật ngũ vị tạp trần, cháu gái ngoại hắn so với hắn nghĩ còn cao nhã hơn.

Nói cách khác, Vân Vân của hắn không đơn thuần vô hại như vẻ bề ngoài.

Bất quá, trực giác của hắn nói cho hắn, phải tin tưởng Thẩm Quân.

"Vân Vân." hắn mở miệng rồi lại ngậm lại, không biết nên nói cái gì. Vốn muốn Thẩm Quân một mực ở trong vòng bảo hộ hắn tạo ra, sống một cuộc sống không buồn không lo.

Thẩm Quân đúng lên, khom người cùng Thẩm Ảm nhìn thẳng, hai tay khoác lên vai hắn, giọng êm ái, "Ta muốn giúp ngài, Thẩm Ảm."

Nàng cười mang theo một tia bi thương, nhịp tim Thẩm Ảm chợt ngưng đập, ngậm môi nàng gặm cắn, khuấy lộng cái lưỡi của nàng cuồng hôn.

Ngày hắn cùng Sở Tuyết thành thân chính là ngày bọn họ hàng động, rút ra vây cánh của Ngũ hoàng tử cùng đồng bọn Sở gia, toàn bộ Thẩm phủ nhất định sẽ huyết quang tung tóe.

Làm sao có thể để Thẩm Quân bị vấy bẩn như vậy.

"Ta cũng không có gì cần nàng giúp, nàng chỉ cần ăn uống ngon miệng, ta liền vui vẻ." Thẩm Ảm nói.

Cặp mắt Thẩm Quân viết đầy thất vọng, ngữ khí trầm thấp, "Cũng đúng. Một nữ nhân lỗ mãng như ta, làm sao có thể giống như Sở Tuyết được, thay Thất hoàng tử xử lý công việc, quản lý

Thính Tuyết lầu đâu? Nếu ta có bản lĩnh đó ước chừng mới có thể giúp ngươi đi."

"Nàng nói cái gì." Thẩm Ảm giọng ngưng trọng.

"Nói ta không có bản lĩnh." Thẩm Quân không vui lầm bầm.

Thẩm Ảm đứng dậy bắt lấy hai cánh tay nàng, , "Không phải cái này, nàng nói Sở Tuyết thay Thất hoàng tử xử lý công việc, quản lý Thính Tuyết lầu, là thật?"

"Đó là sự thật. Ta tuy ghen tị Sở Tuyết cùng ngươi thành thân, nhưng cũng sẽ không nói dối ngươi." Thẩm Quân hóa thân là tức phụ đố kỵ, nổi loạn tính tình nhỏ.

"Ta lén nghe họ nói chuyện, hành động này đáng bị người phỉ nhổ. Nhưng ta chỉ là không muốn thấy ngươi thành thân sau lại bị cho đội mũ xanh, cho nên mới nói cho ngươi nghe."

"Nếu sau này ngươi chán ghét ta, ta cũng không thể nói gì được. Tệ nhất thì dọn ra khỏi phủ, đi lang thang kiếm sống, chỉ mong mỗi ngày có thể nhìn thấy ngươi liền tốt."

Thẩm Quân càng nói càng quá đáng, Thẩm Ảm dứt khoát dùng miệng chặn lại đôi môi đỏ mọng khiến hắn vừa yêu vừa hận này.

"Ngô."

Hắn mỗi lần hôn đều dùng sức, lúc tách ra nhất định mang theo sợi chỉ bạc, Thẩm Quân ngượng ngùng trợn mắt nhìn hắn một cái.

"Môi sắp nát rồi."

"Để ta xem một chút, hôn thêm một cái nữa đi." Thẩm Ảm cực thích dáng vẻ Thẩm Quân xấu hổ.

Biểu tình so với bình thường càng sống động, làm hắn động tâm không dứt.

Thẩm Quân luôn là vô tình hay cố ý tiết lộ tình hình của Sở Tuyết cho hắn biết, rốt cuộc là từ ghen tị hay là nguyên nhân khác, Thẩm Ảm không biết, hắn tin tưởng nàng.

"Thẩm Ảm đại sắc ma, dừng lại!"

Thẩm Quân trốn đông trốn tây trong vòng tay hắn, người này chỉ có bề ngoài tốt đẹp, còn hành động lại như lão lưu manh.

"Kêu ta đại sắc ma, ta không làm chút gì há chẳng phải có lỗi với danh hiệu này sao."

Thẩm Ảm cố ý trêu chọc nàng, hai tay nắm lấy mông nàng nhào nặn.

"Ta đang cùng ngươi nói chính sự." Thẩm Quân tức giận cười nói.

Thẩm Ảm lại nhẹ hôn một cái, "Ta nghe đây."

"Nếu như ta bảo ngươi đừng thành thân với Sở Tuyết, có phải là không thể nào không?" nàng hỏi.

"Chuyện này là phải làm."

Trước ngày hôm đó, hắn sẽ an bài cho nàng đến địa phương khác, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

"Ta đã sớm đoán được, không cần nhìn ta áy náy như vậy, ta lo lắng cho an toàn của ngươi hơn.

Sở Tuyết nàng không muốn cùng ngươi ở chung một chỗ, cho nên định đưa ngươi vào chỗ chết."

"Ta không muốn nhìn ngươi bị thương, ngươi là tướng quân, tuy nắm giữ binh quyền, nhưng đánh không lại Ngũ hoàng tử cùng Thất hoàng tử."

Thẩm Ảm tâm tình phức tạp, không nghĩ tới Thẩm Quân lại biết nhiều như vậy. Hắn càng hy vọng nàng chẳng qua là đơn thuần ghen tị mà thôi, cũng không cần khó chịu như vậy.

"Quân mệnh khó bỏ, ta biết ngươi thay Hoàng thượng làm việc. Nhưng nếu là bọn họ dùng kế ly gián khiến Hoàng thượng đối với ngươi mất đi tín nhiệm, rồi hạ thủ ngươi thì sao?"

"Thẩm Ảm, ta sợ ạ."

Nàng ôm lấy hắn, đầu chôn ở trong ngực hắn. Cách ngày thành thân chỉ còn lại ba ngày, cũng chính là ngày chết của hắn.

Quân tâm khó dò, hắn cũng biết được.

"Vân Vân, không nên suy nghĩ quá nhiều."

"Không." Nàng lắc đầu, trong mắt là cố chấp, "Chuyện này ngươi phải nghe ta, vô luận như thế nào ta cũng không thể để cho ngươi chết."

Được người quan tâm cảm giác thật tốt, giây phút này hắn bỗng hiểu nữ nhi tình trường thật hiếm lạ.

"Ta sẽ không chết."

Lời tác giả: Cảm giác 5 chương nữa là có thể kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top