Chương 25: Thay đổi bất ngờ
Hôm nay Động viện động tĩnh quả thực rất lớn, lớn đến mức Sở Tuyết vừa mới bước vào Tây viện cũng mơ hồ có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ thảm thiết vô nhân đạo kia.
Đúng như Sở Tuyết nghĩ, ngày hôm sau mặt mũi Thẩm Quân lại tiều tụy, bộ dạng thân thể suy yếu, tùy thời hộc máu mà chết bất cứ lúc nào.
Mỗi lần Thẩm Quân lâm vào tình cảnh bi thảm cũng làm Sở Tuyết đối với Thẩm Ảm càng ngày càng chán ghét hơn, một tên cầm thú áo mũ nghiêm trang như vậy cư nhiên lại là Đại tướng quân tam phẩm, hoàng đế thật là mắt bị mù.
Thẩm Ảm nhất định phải bị trừ bỏ, Thẩm Quân cũng cần phải cứu.
Còn chưa đầy nửa tháng nữa Thẩm Ảm cùng Sở Tuyết thành thân, ước chừng không còn nhiều thời gian nữa, Sở Tuyết không tiếc công sức để khơi dậy sự khao khát với thế giới bên ngoài của Thẩm Quân, đồng thời mỗi ngày đều cùng nàng nói tới một người đàn ông tên Sở Sinh.
Theo Sở Tuyết giải thích, người đàn ông tên Sơ Sinh này có tướng mạo tuấn tú, chính là rồng phượng trong đám người.
Đồng thời lại là văn sĩ tài cao, một nhân vật như vậy còn đối đãi với người khác hòa khí, tao nhã lễ phép, là nam nhân kiệt xuất hiếm có trên thế gian.
"Hôm qua Thính Tuyết lầu ra câu hỏi thú vị lại bị Sở Sinh giải được. Ngươi không biết rằng trước đó rất nhiều thư sinh của thư viện cũng đã thử giải, nhưng giải không được."
"Sở công tử thật là lợi hại, nếu có thể gặp mặt hắn một lần thì tốt."
Sở Tuyết đã liên tục cùng Thẩm Quân nói chuyện về Sở Sinh bảy ngày liên tục, người bình thường khó tránh khỏi có chút ngưỡng mộ đối với nhân vật thiên tài như vậy.
"Nếu ngươi muốn gặp, cũng không phải không thể được." Sở Tuyết nghe được Thẩm Quân muốn ra cửa, trong lòng vui vẻ cười nở hoa.
Vị Thẩm Quân này cũng thật cố chấp, đối với Thẩm Ảm nói gì nghe nấy, không dám chống lại. Nàng truyền thụ tư tưởng lâu như vậy, cuối cùng cũng lấy được một chút phản hồi.
"Như thế nào thấy được?" Thẩm Quân tò mò hỏi.Sở tuyết chớp mắt một cái, cùng nàng nhỏ giọng nói: "Ngươi thay y phục của nhà hoàn theo ta ra cửa."
Nghe vậy, Thẩm Quân liền vội vàng lắc đầu, "Không, không, nếu như tướng quân biết ta tự ý rời khỏi phủ, nhất định sẽ trách phạt ta, còn có thể sẽ ảnh hưởng đến ngươi."
Sở Tuyết hận rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nói: "Thẩm Ảm kia không thể làm gì ta, ngươi chỉ cần nói là ngươi muốn hay không muốn ra ngoài nhìn thiên hạ. Hay là ngươi muốn cả đời bị nhốt trong lồng chim, không có tư tưởng không có tự do, cuối cùng uất ức mà chết."
Mặc dù Thẩm phủ sớm sẽ bị niêm phong kiểm tra.
"Có thể nhưng mà..." Thẩm Quân ấp úng nói, không nói nên lời, thân thể gầy yếu gấp đến độ run lẩy bẩy.
Sở Tuyết có vẻ hơi cương quyết, "Không nhưng mà, ngươi liền đi thay y phục khác, cùng đi ra ngoài với ta. Ngươi nhất định sẽ thích thiên hạ kia như ta, Thẩm Ảm sẽ không dám làm gì ngươi."
"Vậy cũng tốt."
Con hổ Thẩm Quân rơi mấy giọt nước mắt dối trá, cảm kích nhìn Sở Tuyết, giống như cha mẹ tái sinh vậy.
Đối với lần này, Sở Tuyết cảm giác kiêu ngạo lại hưởng thụ.
Thẩm Quân đổi y phục màu xanh của nha hoàn, theo Sở Tuyết ra cửa.
Ngồi trong xe ngựa không tự chủ liền kích động, từ khi tới thế giới này nàng hiếm khi đi ra ngoài.
Hiện ở trên đường, tiếng rao hàng náo nhiệt khiến nàng vui vẻ không thôi.
Dáng vẻ Thẩm Quân tò mò cao hứng đều bị Sở Tuyết thu hết vào mắt, nàng ta rất hài lòng. Thẩm Quân càng thích, nàng ta lại càng hài lòng, sau này muốn xúi giục Thẩm Quân liền dễ dàng hơn.Thính Tuyết lầu, chính là nơi có nhiều danh nhân văn sĩ nhiều nhất kinh thành. Nếu không đọc tứ thư ngũ kinh, thì cũng không có mặt mũi để vào Thính Tuyết lầu.
Thẩm Quân đi theo Sở Tuyết xuống xe ngựa, không khỏi kinh ngạc trước tòa tửu lầu cao vút nguy nga tinh xảo trước mặt.
"Thật nguy nga a "
Sở Tuyết cười một tiếng, Thính Tuyết lầu là do một tay vị kia điều khiển, há sẽ không tốt?
Đợi vi kia sau này làm vua thiên hạ, nàng ta cũng nhất định sẽ ở bên cạnh hắn.
Trước của Thính Tuyết lầu có hai thiếu nữ đứng đón khách, chỉ là người giữ cửa mà lại xịnh đẹp, duyên dáng động lòng người như vậy. Thấy Sở Tuyết lập tức hành lễ, "Sở cô nương bình an. Hôm nay vẫn là đi Yến Hoa cư?"
"Không cần, hôm nay ở đại sảnh."
"Vâng. Mời theo Nhị Nô đi vào."
Yến Hoa cư, Thẩm Quân trong lòng suy nghĩ, tức là nơi này Sở Tuyết thường tới, chắc chắn có dấu vết của Thất hoàng tử.
Đi theo thiếu nữ tên Nhị Nô đi vào Thính Tuyết lầu, xuất hiện là hành lang dài treo đầy bức họa thư pháp nổi tiếng, lúc này đang có không ít người thưởng thức.
Đi tới cuối hành lang dài, ra cửa nhỏ, nhất thời sáng tỏ thông suốt. Trước mắt là tòa lầu cổ rộng rãi sáng ngời, xung quanh là những hình vuông bao vây, nhìn thoáng qua cũng ước chừng có năm lầu, mỗi lầu đều có phần lớn người ngồi xung quanh lan can.
Sảnh lầu một càng nhiều người, nhưng cũng không huyên náo. Dõi mắt nhìn tân khách xung quanh, mỗi người giơ tay nhấc chân đều chuẩn mực lễ độ.
Chính giữa sảnh có một bức bình phong cao, bên trái phải có một chậu tùng đón khách.
Trước tấm bình phong có treo một câu đối dài, viết: "Vọng giang lâu, vọng giang lưu, vọng giang lâu hạ vọng giang lưu, giang lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ."
Trước tấm bình phong bày án thư, bên trên có giấy tuyên trắng noãn và bút mực.
Thẩm Quân trong thâm tâm biết rằng, cái này nhất định là Sở Sinh kia cầm tới để biểu diễn.
"Chúng ta qua chỗ đó ngồi đi." Sở Tuyết tâm tình vui vẻ, dắt Thẩm Quân tới nơi có tầm nhìn rộng.
Vị trí này, bảo đảm có thể nhìn thấy chỗ bình phong một cách chính diện.
Thẩm Quân nhấp một ngụm trà nhỏ, không dấu vết quan sát xung quanh. Khi Thính Tuyết lầu mới được lập, mục đích là tốt, nhưng người nắm quyền bây giờ lại là người có lòng dạ đen tối, không biết có bao nhiêu người trong số những văn nhân nho sĩ này là tay sai của Thịnh Khiêm.
Văn sĩ xung quanh tất cả đều đang thảo luận về câu đối đặc biệt khó ngày hôm nay, đồng thời chờ đợi ai đó có cái nhìn sâu sắc đến giải quyết vấn đề khiến họ đau đầu.
Sở Tuyết ra dấu tay về phía trong góc, Thẩm Quân liếc một cái, trong đầu nghĩ vị Sở Sinh tài năng kia sắp phải ra sân.
Đúng như dự đoán, không lâu lắm, một nam nhân mặc nho bào xanh nhạt, tướng mạo xuất chúng, dịu dàng nho nhã đứng trước án thư.
Hắn tựa hồ trong lòng đã sớm có câu trả lời, cầm bút lông lên, chấm chút mực, ngay sau đó lưu loát viết.
Rất nhanh hắn để bút xuống, sang một bên rửa tay. Đôi câu đối hắn viết xong đã được treo lên, trên đó viết: "Ấn nguyệt tỉnh, ấn nguyệt ảnh, ấn nguyệt tỉnh trung ấn nguyệt ảnh, nguyệt tỉnh vạn niên, nguyệt ảnh vạn niên."
"Hay." có người vỗ tay tán thưởng.
Chung quanh đều là tiếng khen ngợi kinh ngạc, khen ngợi nam tử học phú ngũ xa, kinh ngạc về lý do sao nam tử này lại xuất hiện ở đây.
Sở Tuyết nhìn nam nhân kia sửng sốt, không thể tin, "Hắn tại sao lại ở chỗ này, Sở Sinh đâu?"
Thẩm Quân giả bộ không có nghe, giả vờ nói: "A Tuyết, công tử kia cực kỳ rất giỏi, dung mạo trời sinh, là Sở Sinh mà ngươi thường ngày nhắc tới sao?"
"Hắn không phải Sở Sinh." Sở Tuyết có chút cắn răng nghiến lợi.
Trước khi Thẩm Quân đáp ứng muốn theo Sở Tuyết ra khỏi cửa, lập tức liền có nhãn tuyến đem tin tức truyền về Thính Tuyết lầu, làm tương ứng các loại an bài.
Vì để cho Thẩm Quân có thể thấy Sơ Sinh kia như thế nào phong độ nhẹ nhàng, tài trí hơn người,
Thính Tuyết lầu đã cố ý lấy ra một đạo vấn đề khó khắn treo trước đại sảnh, đồng thời đưa trước câu trả lời dự bị cho Sở Sinh.
Ai ngờ, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, đem kế hoạch bọn họ phá hư hơn nửa.
Thẩm Quân kinh ngạc, "Nga, vậy vị công tử này là.." trên mặt mang vẻ tò mò.
"Vị kia không phải là người người bình thường dám nghị luận, đó chính là Thái phó Ngôn Sầm."
Ngay cả Thịnh Nghiêm cũng không dám ra vẻ trước mặt Ngôn Sầm, chứ huống chi là Sở Sinh văn sĩ nho nhỏ kia.
Thẩm Quân đôi mắt đẹp híp lại, xác định Ngôn Sầm kia thật là trong lúc vô tình đi tới viết một câu trả lời mà thôi.
Có trách thì trách trời cao cùng Sở Tuyết đối nghịch.
Chạng vạng tối, Sở Tuyết mất hứng mà mang Thẩm Quân trở về, trở về Tây viên liền chui vào giường.
Thẩm Quân đổi trở về y phục ban đầu, lặng lẽ trở về Đông viện. Vẫn như lúc nàng rời đi, Đông viện một chút cũng không thay đổi. Nhưng vừa bước chân vào phòng, nàng biết mình sai rồi.
Màn đêm buông xuống, Thẩm Ảm cả người chìm trong bóng đêm, tự mình uống rượu.Thấy Thẩm Quân đi vào, đem ly chơi đùa, giọng tùy ý hỏi: "Thính Tuyết lầu thật thú vị."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top