Chương 21: Từng người có suy nghĩ riêng
Cứu người trong nước sôi lửa bỏng là việc cấp thiết.
Sở Tuyết đem Thẩm Quân coi thành nhiệm vụ quan trọng, tối hôm đó khi Thẩm Ảm về phủ, liền bị nàng ta chặn đường.
"Thẩm Ảm, ta có chuyện muốn nói với ngài." Sở Tuyết mặt không đổi sắc nói với Thẩm Ảm, chán ghét như nhìn thấy con ruồi.
Thẩm Ảm mang vẻ trịch thượng khinh thường, "Có lời thì nói mau, có rắm thì mau thả, chó ngoan không cản đường."
"Ngài thật thô tục." Sơ Tuyết cả giận, đè nén hỏa khí nói: "Mấy ngày trước, ta ngoài ý muốn tiến vào phía đông viện của ngài, gặp được một nữ nhân, ta có duyên phận cùng nàng ở chung, ta định để cho nàng cùng ta đi dạo một chút."
"Ngươi cư nhiên tự tiện trái phép vào sân của ta. Sở Tuyết, ngươi tốt nhất tự biết cân nhắc chính mình có bao nhiêu phân lượng, đừng nên tùy tiện động vào ranh giới cuối cùng của ta." Thẩm Ảm trong lòng biết rõ, trên mặt cố ý nổi giận đùng đùng, ánh mắt lộ ra hung quang, làm cho Sở Tuyết sợ run lên.
Vì kế hoạch to lớn kia, cũng vì một chút thương cảm đồng tình đối với Thẩm Quân, Sở Tuyết đầu ngẩng cao, không cam lòng yếu thế nói: "Thẩm Ảm, không bao lâu nữa thì chúng ta phải thành thân, nếu như ngài đã nhận chiếu chỉ của hoàng thượng thì nên tuân theo, ta khuyên ngài tốt với ta một chút tránh cho chuyện huyên náo quá lớn mất ăn mất ngủ, ngài nói có phải thế không."
Thẩm Ảm sắc mặt âm trầm, khịt mũi coi thường, "Ha ha."
Không nói thêm nữa, lướt qua Sở Tuyết, đi thẳng.
Sở Tuyết bị bỏ lại, tức giận siết chặt nắm tay. Thẩm Ảm, ngươi sẽ phải trả giá cho những việc ngươi làm ngày hôm nay.
Nỗi bất mãn không vui của Thẩm Ảm khi tiến vào Đông viện liền nháy mắt biến mất, hầu như không còn.
Trong sân bên cạnh bàn đá, lúc này một nữ tử mặc thường phục đang ngồi, nàng lạnh lùng trầm mặc, không kiêu ngạo cũng không lỗ mãng. Uống trà, chuyên tâm dồn chí đọc sách. Thấy hắn đi vào, nàng lập tức cười với hắn, dung mạo xinh đẹp đến kinh người.
Yết hầu Thẩm Ảm hơi động động, trong lòng nóng ran. Thật là cháu gái ngoại tốt của hắn, dưới giường khôn khéo ân cần lại hiểu chuyện, trên giường nhu tình tựa nước lại quyến rũ mất hồn.
Một cô nương kiều mỹ đáng yêu như vậy sao có thể tùy tiện cho nàng ra phố để cho đám nam nhân bên ngoài nhìn, này chẳng phải để cho người sinh lòng ái mộ sao.
"Vân Vân, sao lại ở bên ngoài đọc sách, mắt không tốt?
Thẩm Ảm sải bước ung dung đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quân, ánh mắt quét qua nhìn cuốn sách trên tay cô, đó là một tập kinh thi đứng đắn, trong lòng hơi cảm thấy mất mát.
"Bên trong ngột ngạt, ta một mình rất mệt, đi tới đi lui sẽ thoải mái hơn." Thẩm Quân lất cho Thẩm Ảm một chén trà, đưa tới.
"Là trách tiểu cữu đem nàng giam ở chỗ này?" Thẩm Ảm nhớ tới Sở Tuyết kia, trong lòng suy đoán nhất định là nàng ta xúi giục Thẩm Quân điều gì đó.
Thẩm Quân lắc đầu, "Chỉ là ở một mình thực không thú vị, tiểu cữu lại cả ngày bận rộn với quân vụ."
Nàng có chút ủy khuất, lại nói: "Hơn nữa, nơi Thẩm phủ này không lâu sau sẽ sớm có nữ chủ nhân, sợ rằng không có chỗ cho ta dung thân. Vân Vân nghĩ tới đây trong lòng liền không nén được hoảng sợ."
Nữ chủ nhân, Sở Tuyết này lại tự coi mình là nữ chủ nhân.
Bất mãn của Thẩm Ảm đối với Sở Tuyết lại chồng thêm một tầng, hắn an ủi: "Vân Vân, chớ nên suy nghĩ nhiều, nữ chủ nhân duy nhất ở Thẩm phủ này chỉ có một mình nàng."
"Kia Sở cô nương thì sao?" Thẩm Quân giả bộ kinh ngạc nói, ngón tay nắm chặt xiêm y, tay chân luống cuống.
"Giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, ta hiện giờ vẫn chưa thể cùng nàng nói rõ ràng được. Vân Vân, nàng chỉ cần tin tưởng rằng ta sẽ không phụ nàng."
Thẩm Ảm có tướng mạo đẹp nhưng không biết tận dụng nó, cũng chỉ có Thẩm Quân luôn luôn bị sốc trước nam sắc này, không phải vẻ đẹp trắng nõn của các tiểu sinh mà là vẻ đẹp nam tính, cường tráng cao lớn.
Hai người ngồi gần, khí tức phái nam của Thẩm Ảm xộc thẳng vào mặt, Thẩm Quân trong lòng tràn đầy sóng ngầm, ánh mắt lấp lóe, hé mở cái miệng nhỏ nhắn, ngoan ngoãn gật đầu.
"Vân Vân cả đời này chỉ muốn ở bên cạnh tiểu cữu."
Thẩm Ảm vui thích ôm chặt lấy nàng, cúi đầu chính là "chóc" một tiếng, hai người nghe trên nóc nhà tai cũng muốn ù đi.
"Chẳng qua là, kia Sở cô nương, ta có ý định cùng nàng tiếp xúc một phen. Bất kể như thế nào, tốt hay xấu, nếu nàng ta đã bước vào Thẩm phủ, thì sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với nơi này. Ta không hy vọng nàng ta mang đến tai họa cho ngươi, cũng không muốn đối với ngươi có bất cứ ý nghĩ không an phận nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc kỹ càng cũng chỉ có thể cùng nàng nói chuyện lẫn nhau giải buồn. Không để cho nàng đối với ngươi sinh lòng oán giận mới phải."
Cùng Sở Tuyết xây dựng quan hệ tốt vẫn luôn là một phần cực kỳ trọng yếu trong kế hoạch của nàng.
Thẩm Ảm tâm tư dao động, tất cả hành động Thẩm Quân làm đều vì hắn, ghen tuông tranh giành vì hắn, hắn dĩ nhiên là trong lòng tràn đầy vui vẻ.
Nhưng Thẩm Quân là người không rành thế sự, đơn thuần hiền lành, nếu như bị Sở Tuyết lừa gạt thì phải làm sao.
Chỉ có thể nói, Thẩm Ảm thật sự là, Thẩm Quân vô luận làm gì cũng khiến hắn có tư tưởng lo lắng.
"Tiểu cữu, ngươi đáp ứng ta đi. Ta cũng muốn thay ngươi chia sẻ gánh nặng, vì ngươi làm chút gì đó. Mà không phải là cả ngày không có chuyện làm, ở trong khuê phòng làm một oán phụ." Thẩm Quân nhìn hắn cười, ánh mắt nóng bỏng khiến Thẩm Ảm không chịu nổi, nhịn không được mỉm cười.
"Được rồi, ta đáp ứng nàng."
Hắn không muốn thấy Thẩm Quân khổ sở.
Vì vậy, ngày thứ hai, thời điểm Thẩm Quân xuất hiện ở Tây viện, Sở Tuyết còn tưởng rằng đó là kết quả của việc nàng ta chặn đường hôm đó.
Vốn là Lâm Nguyên ở Tây viện, lại bị Sở Tuyết mỗi ngày tìm đủ các loại lý do nhằm vào hắn, hắn cũng không muốn cùng người phụ nữ này tiếp xúc quá nhiều, cũng dọn đến quân doanh ở cùng Trần Hồ và Đinh Hòa Tỉnh.
Bây giờ Tây viện có thể nói là địa bàn của Sở Tuyết.
"Thẩm Quân, ngươi tới rồi." Sở Tuyết cao hứng đem Thẩm Quân ngênh vào phòng.
Thẩm Quân ôn uyển cười một tiếng.
Sở Tuyết lanh mắt, nhìn thấy trên cổ tay Thẩm Quân lại mới có thêm vết đỏ, trong lòng thầm mắng chửi Thẩm Ảm không bằng cầm thú, mặt người dạ thú...
"Ta hôm qua gặp Thẩm Ảm, nói chuyện về ngươi, không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, ngươi ở trong viện đã lâu rất chán ngán đi, nay ta mang ngươi ra cửa đi dạo một chút." Sở Tuyết tự nhận hết công lao về mình, hưng phấn muốn mang Thẩm Quân ra cửa.
Thẩm Quân nắm lấy cánh tay Sở Tuyết, lắc lắc, "Ta vẫn không thể ra khỏi phủ, có thể thấy ngươi, ta thật cao hứng."
Sở Tuyết cau mày, không thể ra cửa, Thẩm Quân sẽ không cách nào đi đến Thính Tuyết lầu được, cũng không thể nhận ra rõ ràng Thẩm Ảm đối với nàng có bao nhiêu điều ác.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thẩm Quân vạn nhất trở thành thói quen, đón nhận Thẩm Ảm thì sao.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top