Chương 37 + 38

  Sau khi Phương Hân Ngữ trở lại trường học, phát hiện Thiến Lệ còn chưa đi học. Kỳ thật bình thường Thiến Lệ rất hay trốn học, nhưng nhớ tới chuyện Thiến Lệ vừa bị mất tích, nhịn không được tìm gặp chủ nhiệm lớp hỏi thăm tình huống.

Phương Hân Ngữ nghe xong chuyện của Thiến Lệ, kinh ngạc nói. " Thiến Lệ nằm viện? "

Chủ nhiệm lớp tiếp tục nói " Em trai Thiến Lệ thay trò ấy xin nghỉ bệnh, nghe nói là phải chuyển từ bệnh viện ở thành phố C về thành phố A tiếp tục điều trị, xem ra bệnh có vẻ rất nghiêm trọng "

Phương Hân Ngữ cắn môi lo lắng, anh trai đã nói Thiến Lệ không sao hết mà, thế nào đột nhiên nhập viện chứ? Hết giờ học, Phương Hân Ngữ chạy tới bệnh viện thăm Thiến Lệ, đang định tiến đến quầy hướng dẫn hỏi số phòng của Thiến Lệ, lại thấy bóng dáng Tương Ngôn Tân thoáng qua. Mới vài ngày không gặp Tương Ngôn Tân gầy đi không ít, đôi mắt ngây ngốc nhìn về phía Hân Ngữ đang chạy tới.

Phương Hân Ngữ thở hồng hộc hỏi " Thiến Lệ bạn ấy hiện tại như thế nào? "

Tương Ngôn Tân xoa xoa đôi mắt khô khốc của mình nói. " Chị ấy rất tốt, mình dẫn cậu đi gặp "

Phương Hân Ngữ bước theo Tương Ngôn Tân đi đến một phòng bệnh, liền thấy Thiến Lệ đang tựa người trên giường bệnh nhàm chán chơi điện thoại di động, nhìn vẻ mặt hồng hào thản nhiên, xem ra thật không gặp vấn đề lớn gì.

" Thiến Lệ ..." Phương Hân Ngữ đi tới trước mặt Thiến Lệ, khẩn trương quan sát cả người cô xem có bị thương hay không.

" Mình hiện tại không có việc gì rồi, khẩn trương cái gì." Thiến Lệ nắm tay Hân Ngữ kéo cô ngồi xuống, nhìn Tương Ngôn Tân quát một câu " Chỗ con gái nói chuyện, con trai đi ra ngoài "

Tương Ngôn Tân mím môi, thần sắc cực kỳ cổ quái bước ra ngoài. Phương Hân Ngữ nắm tay Thiến Lệ, quan tâm hỏi.

" Thiến Lệ, cậu cuối cùng xảy ra chuyện gì? "

Thiến Lệ uỷ khuất hít hít mũi, gục trên vai Hân Ngữ nói. " Hân Ngữ, mình dường như bị cường bạo "

Đầu Hân Ngữ ầm một tiếng, ngơ ngác hỏi. " Bạn nói cái gì, là thật hay giả? "

Thiến Lệ úp mặt lên vai Hân Ngữ cọ mấy cái rồi trả lời. " Thật sự, lúc tỉnh lại mình thấy phía dưới đau quá, giống như bị xé rách vậy, chỗ đó còn chảy rất nhiều dịch thể màu trắng "

Phương Hân Ngữ nghiến răng nghiến lợi nói. " Là ai làm? "

Thiến Lệ lắc đầu " Không biết, mình hỏi qua em trai, nhưng nó luôn luôn trưng ra vẻ mặt ấm ức, cũng không hé răng nói nửa lời, giống như nó mới là người bị cưỡng gian ấy "

Phương Hân Ngữ khẽ lau mồ hôi trên trán, tuy rằng lo lắng cho thân thể của Thiến Lệ, nhưng thấy cô ấy nói vài câu rồi lại quay qua nhàn nhã chơi điện thoại, tựa như việc mất đi trinh tiết cũng không phải chuyện lớn lao gì, Hân Ngữ liền yên tâm hơn.

Thiến Lệ ngừng lại các ngón tay đang bấm, nâng mặt lên thở dài nói. " Kỳ thực đêm hôm đó mình vẫn còn nhớ vài ký ức mơ hồ, mới bắt đầu hình như chỉ có mình và một người nữa đang không ngừng đùa bỡn phía dưới của mình, sau đó lại xuất hiện một người khác nữa, đem trinh tiết mười mấy năm của mình phá đi, đau cực kỳ, nhưng đáng tiếc nhìn không rõ tướng mạo người đó, nếu không mình sẽ tìm hắn tính sổ. Ghê tởm hơn, thằng em trai lại không chịu nói người đó là ai "

Thiến Lệ mặt không đỏ, tim không đập mạnh tự nhiên đem chuyện thất trinh kể ra, cửa lúc này bị đẩy mở, hiện ra khuôn mặt tái nhợt của Tương Ngôn Tân.

Thiến Lệ ghét bỏ nói. " Em thế nào lại vào đây? "

Tương Ngôn Tân hắng giọng một tiếng nói. " Y tá đang chờ ngoài cửa, nếu cô ấy đi vào nghe được chị nói vậy thì sẽ nghĩ gì? "

Thiến Lệ xua tay " Cô ta muốn nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó thôi "

Tương Ngôn Tân quay mặt đi chỗ khác âm thanh nghiêm nghị nói. " Chị cảm thấy xảy ra chuyện như vậy rất tự hào sao? "

Thiến Lệ thở phì phò trừng mắt nhìn Tương Ngôn Tân, đang muốn dùng lời đáp trả lại hắn, Phương Hân Ngữ liền nói xen vào " Chuyện xảy ra như vậy Thiến Lệ cũng không muốn, tâm tình bạn ấy mới vừa hồi phục, không nên cùng bạn ấy cãi nhau "

Tương Ngôn Tân thở dài, gọi y tá tiến vào tiêm thuốc, Thiến Lệ không chịu ngồi im, ở trên giường nhích tới nhích lui, tránh né cây kim đưa tới. Tương Ngôn Tân đem tay Thiến Lệ nắm lấy, lại bị Thiến Lệ giở trò đùa dai kéo hắn ngã xuống giường, sau đó bày ra tư thế thắng lợi leo lên người hắn ngồi.

Bỗng nhiên trong lúc đó, một hình ảnh màu đen đụng vào trong óc Thiến Lệ, cô phảng phất nhìn thấy mình ngồi lên chỗ giữa hai chân một thiếu niên, chỗ kín của hai người chặt chẻ kết hợp lại với nhau. Thiến Lệ từ trên người Tương Ngôn Tân bật dậy, thần sắc nghi ngờ chăm chú nhìn hắn. Khuôn mặt Tương Ngôn Tân tái nhợt, từ trên giường cấp tốc ngồi dậy, chạy thẳng ra ngoài.

  Hai cô gái trò chuyện hồi lâu, Phương Hân Ngữ mói biết được cha mẹ Thiến Lệ vốn bằng mặt không bằng lòng, hai người dù ở cùng thành phố A, nhưng cả hai đều có niềm vui riêng bên ngoài rất ít khi về nhà.

Hai chị em mặc dù bình thường hay đấu võ mồm, nhưng rất quan tâm lẫn nhau, tuy không gặp cha mẹ thường xuyên, nhưng cuộc sống trôi qua vẫn rất thoải mái. Nói đến chuyện sinh nhật, Thiến Lệ có chút đắc ý kể.

" Mỗi lần sinh nhật mình, mình đều đem tiền tiêu vặt của em mình vét sạch, buộc nó mua nhiều thức ăn ngon và quần áo đẹp, đến khi sinh nhật nó mình chỉ mua một đôi giày đá bóng hoặc bóng rổ, bạn và anh bạn sinh nhật thế nào? "

Phương Hân Ngữ trả lời " Lúc sinh nhật mình, anh hai đều nấu những món mình thích ăn nhất, còn làm một cái bánh kem hoa quả "

Vẻ mặt Thiến Lệ vừa thích thú vừa ngưỡng mộ " Ôi, anh bạn đúng là vợ hiền dâu thảo nha, vậy bạn chuẩn bị gì cho sinh nhật anh ấy? "

Phương Hân Ngữ cúi đầu, xấu hổ nói. " Mình không có chuẩn bị sinh nhật cho anh hai ..."

Thiến Lệ khoa trương kêu lên. " Cái gì, anh ấy tốt như vậy, bạn đã không biết báo đáp, ngay cả sinh nhật cũng không tổ chức cho anh ấy. Đừng nói với mình ngay cả câu sinh nhật vui vẻ bạn cũng chưa từng nói qua nha "

Phương Hân Ngữ càng vùi đầu thấp hơn, nhỏ giọng mà nói. " Mình sai rồi..."

" Bạn nhớ ngày sinh nhật của anh ấy không? "

" Ngày 29 tháng 10 "

" Không phải sắp tới rồi sao, bạn còn không nhanh nghĩ cách mừng sinh nhật cho anh ấy "

Phương Hân Ngữ cắn môi trầm tư suy nghĩ, tặng cái gì cũng đều cảm thấy không đủ thành ý, thoáng cái chẳng biết phải làm sao. Thiến Lệ lấy cùi chỏ thúc thúc Phương Hân Ngữ chỉ vào bản thân đề nghị

" Không bằng đưa cho anh ấy một người bạn gái, cậu thấy được không? "

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Hân Ngữ nhăn lại. " Không bao giờ, anh hai là của mình "

" Hừ, anh ấy cuối cùng cũng cưới vợ, liền kiếm một người hiền lành săn sóc giống như mình đem ấm áp sưởi ấm nội tâm cô độc của anh ấy "

" Anh hai mình không cô độc, anh ấy có mình..."

" Nếu như bạn đồng ý đem mình tặng cho anh ấy, mình sẽ mặc bộ nội y hình thỏ, giấu trong một hộp quà, chờ anh ấy mở ra, mình sẽ la lên ngạc nhiên chưa "

Phương Hân Ngữ đứng lên " Mình phải trở về..."

Thiến Lệ mất hứng khoát khoát tay nói. " Trở về đi, không tiễn, thật là vật nhỏ không có lương tâm "

Phương Hân Ngữ lên xe buýt trở về nhà, xe vừa vặn dừng tạm tại một trung tâm thương mại, cô liền lập tức đứng dậy xuống xe. Đi vào một tiệm đồ lót, Phương Hân Ngữ đỏ mặt ngượng ngùng chỉ vào cái cài hình lỗ tai hỏi.

" Nơi này có bán nội y hình thỏ hay không, còn lỗ tai thì dài hơn cái này? "

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc quan sát Phương Hân Ngữ, trong lòng tự hỏi, cô bé không phải đang nói đến nội y tình thú đó chứ, cô bé này thoạt nhìn khá nhỏ tuổi thế nào lại mặc loại đồ này.

" Thỏ tạm thời hết hàng, còn kiểu dáng mèo có được hay không, còn có đồng phục ý tá, tiếp viên hàng không "

Phương Hân Ngữ cái hiểu cái không gật đầu " Ừ, mèo cũng được "

Ngày thứ ba, sau khi xử lý xong công việc Phương Tử Ngôn trở về nhà, phát hiện trong phòng khách để một hộp quà thật to, bất quá điều anh quan tâm nhất là Hân Ngữ không có ở nhà. Phương Tử Ngôn lấy điện thoại gọi cho cô, phát hiện tiếng chuông từ trong hộp quà vọng ra. Phương Tử Ngôn đem nắp hộp quà to bự lấy xuống, nheo mắt nhìn vào tràng cảnh xốc xếch bên trong.

Phương Hân Ngữ ở bên trong đang say ngủ, một đôi tai mèo hồng nhạt cài trên mái tóc, váy cực ngắn viền hoa nhỏ hơi xốc lên, có thể thấy chiếc quần lót chữ T màu đen đang mặc bên dưới.

Đầu Hân Ngữ hơi nghiêng lộ ra chiếc bánh ga tô hoa quả, nhìn như còn mất một khối lớn. Phương Tử Ngôn vói tay kéo quần lót chữ T rồi thả ra, " Phựt " một tiếng, quần lót như chiếc roi quất lên da thịt Hân Ngữ, kéo cô tỉnh lại .

" Á...mình thế nào ngủ quên..." Phương Hân Ngữ giật mình ngồi dậy, phát hiện anh trai đứng kế bên từ lúc nào, đang chăm chú nhìn cô.

Phương Hân Ngữ giơ bánh kem về phía anh trai " Anh hai, sinh nhật vui vẻ ! "

Phương Tử Ngôn cầm lấy bánh ga tô, điều khiến cho Hân Ngữ thất vọng là, khuôn mặt anh trai cũng không vui vẻ giống như cô tưởng tượng.

Phương Tử Ngôn nghiêm mặt nói. " Ngày hôm nay em đã phạm hai lỗi biết không "

Phương Hân Ngữ trợn to hai mắt, không hiểu gì cả " A " một tiếng .

Phương Tử Ngôn chỉ vào chỗ bị cắn mất trên bánh nói. " Bánh này bị con mèo nhỏ cắn à? "

Khuôn mặt Hân Ngữ đỏ rực nói nhỏ " Xin lỗi anh hai, em thực sự nhịn không được, bánh thơm quá..."

" Còn một điều nữa, nếu em ngủ trong đây, không khí không đủ, có thể làm em chết ngạt "

Phương Hân Ngữ khoanh hai tay lại, cúi đầu thấp xuống, tội nghiệp nói. " Xin lỗi..."

Phương Tử Ngôn đột ngột đem em gái từ trong hộp ôm ra " Em mặc bộ đồ này anh hai rất thích, cái quần chữ T này rất đẹp, thật có ý tứ, bất quá phía dưới không mặc gì càng tốt hơn..."  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top