Chương 2: Sự Trừng Phạt

Chương 2: Sự Trừng Phạt

Sau khi cuộc họp kết thúc, Voldermort cử một vài tên tử thần thực tử khác đi cùng cô, mấy đứa cùng độn thổ đến nơi trong tình báo - làng Alderston.

Cả nhóm im lặng theo cô trong bóng tối, như những chiếc bóng không tên. Margan có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ sau lưng, nhưng cô không thèm bận tâm. Cô có một mục tiêu rõ ràng trong đầu, và không có gì có thể khiến cô chùn bước.

Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống con đường rừng hẹp, nơi bóng tối dày đặc bao phủ từng gốc cây. Margan bước đi chậm rãi, dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi, dẫn đầu nhóm Tử Thần Thực Tử trong nhiệm vụ săn lùng gia đình Potter. Đằng sau cô, vài đồng bọn lặng lẽ theo sát, đôi mắt chằm chằm nhìn vào cô.

Voldemort đã ra lệnh rõ ràng: "Bắt Potter. Giết hắn và cả gia đình hắn. Không được thất bại."

Margan nắm chặt đũa phép trong tay trái, cảm nhận hơi lạnh lan từ chiếc Dấu hiệu Hắc ám trên cẳng tay. Cô biết mình đang làm gì và vì ai. Nhưng sâu trong lòng, một tia mâu thuẫn bùng lên. Những ký ức mơ hồ ùa về – những ngày còn ở Hogwarts, lúc cô và Tom Marvolo Riddle còn là học sinh, khi mọi thứ chưa bị hủy hoại bởi tham vọng đen tối.

"Chúng ở đó," Avery bên cạnh thì thầm.

Margan không trả lời. Cô chỉ đứng lặng, đôi mắt trầm ngâm nhìn về phía ánh sáng, như bị hút hồn vào trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ của Lily Evans.

"Margan" một kẻ lên tiếng, giọng nghiêm túc "Chúng ta không thể lãng phí thời gian. Hãy kết thúc chuyện này."

Cô quay đầu, liếc nhìn hắn với ánh mắt sắc lạnh. "Im lặng," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền. "Chúng ta không cần vội vàng. Mọi thứ phải được tính toán."

Khi đến thời cơ, cô giơ tay ra hiệu cho bọn họ tiến lên. Nhưng khi đứng đối diện với Lily, cô đưa tay ra bóp lấy cái cần cổ nhỏ nhắn của người phụ nữ trước mắt, trong đầu lại vang lên những giọng nói khiến cô do dự.

Khi Margan tiến gần hơn, ánh mắt của cô không còn sự lạnh lùng thường thấy, mà thay vào đó là sự mơ hồ, một cái gì đó sâu thẳm trong đôi mắt hổ phách.

"Ngươi... có thể giết ta," Lily nói, giọng khản đặc vì lo sợ. "Nhưng đứa bé này... đừng làm tổn thương nó."

Lúc này, những Tử thần Thực tử theo sau Margan đã tiến lên một bước, nhưng cô nhanh chóng ra hiệu cho họ dừng lại. "Chờ," cô nói, giọng thấp và trầm.

Tại thời điểm đó, sự do dự của Kafka đã đến tột cùng. Cô nhìn Lily, rồi nhìn xuống đũa phép của mình. Cô có thể giết, nhưng tại sao cô lại muốn làm vậy? Cô đã từng giết bao nhiêu người, nhưng giờ đây, có một thứ gì đó trong cô ngăn cản bản thân lại.

"Lily!" Đúng lúc đó, một tiếng động từ xa cắt ngang sự tĩnh lặng. Một nhóm người, những bóng dáng đầy dũng cảm và kiên định, xuất hiện từ bóng tối – Hội Phượng Hoàng đã đến. James Potter, Sirius Black, Remus Lupin và các thành viên khác xuất hiện kịp thời, vũ khí trong tay sẵn sàng đối mặt với kẻ địch.

Margan cảm nhận được sự căng thẳng ngay lập tức và đặc biệt, cô cảm nhận được sự xuất hiện của Sirius.

Sirius Black, người mà Margan từng rất thân thiết trong quá khứ. Anh đứng đầu nhóm, ánh mắt đầy quyết tâm nhưng cũng có thù hận. Khi anh nhìn thấy Margan, giọng nói tức giận "Tử thần thực tử," Sirius lên tiếng, giọng anh trầm và kiên quyết, "Cút xa Lily ra."

Margan không đáp, nhưng ánh mắt cô đột ngột trở nên ảm đạm, chứa đựng một nỗi đau lặng lẽ. Cô nhìn Sirius, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Người cô yêu thương – giờ lại đứng đối diện cô như một kẻ thù. Cảm giác này đau đớn hơn cả những vết thương mà cô đã phải chịu đựng.

Khi cảm nhận được bàn tay Margan đã nới lỏng ra, Lily vội vàng chạy về phía nhóm của mình nhưng Margan vẫn đứng bất động, nhìn theo họ. Cảm giác trong lòng cô như một cơn sóng vỗ về bờ, dữ dội rồi lại dịu êm. Cô không đuổi theo, cũng không ra tay, cô để Lily chạy thoát.

Các Tử thần Thực tử theo sau nhìn thấy sự thay đổi trong cô nhưng không dám lên tiếng. Avery và Dolohov đứng im lặng, không dám phản đối. Margan không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay lưng, để lại bóng dáng kia biến mất trong đêm.

Căn cứ của Tử Thần Thực Tử nằm sâu trong một hang động tối tăm, nơi ánh sáng từ những ngọn đuốc leo lét không thể xua tan được không khí nặng nề và lạnh lẽo. Margan bước vào, mái tóc đen xoăn nhẹ buông lơi, nhưng đôi mắt hổ phách thường điềm tĩnh giờ đây mang một chút mệt mỏi. Nhiệm vụ truy bắt gia đình Potter đã thất bại, và cô biết rõ điều này không thể dễ dàng bỏ qua.

"Margan," giọng của Voldemort vang lên, trầm thấp và lạnh lẽo, khiến mọi người lập tức im lặng. Hắn ngồi trên chiếc ghế cao, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cô "Ta muốn biết tại sao."

Margan cúi đầu, giọng nói vẫn bình thản nhưng có chút lạnh lùng "Hội Phượng Hoàng xuất hiện kịp thời. Chúng tôi đã bị áp đảo về số lượng. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui để bảo toàn lực lượng."

Voldemort nheo mắt, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm "Thật sao? Hay có lý do nào khác khiến ngươi... chần chừ?"

Trước khi Margan kịp trả lời, một giọng nói cao vút xen vào "Chủ nhân," Claria lên tiếng, ánh mắt lóe lên sự đắc thắng "Tôi e rằng cô ta đã do dự, có lẽ lòng trung thành của cô ta không còn vững vàng nữa."

"Câm miệng!" Chưa cần Margan kịp lên tiếng, Voldemort ngắt lời một cách khó chịu, đứng dậy.

Claria giật mình, không ngờ mình lại bị quát như thế. Cô ta nghiến răng, nhưng chỉ có thể im lặng, ánh mắt căm ghét hướng vào Margan.

Margan cúi đầu, không quan tâm đến Claria. Cô đang tự hỏi liệu mình có còn muốn giữ lại những gì còn sót lại của lý tưởng đã từng theo đuổi.

"Thật tiếc," cô đáp, giọng điềm tĩnh, nhưng sự thay đổi trong ánh mắt đã không thể che giấu.

Voldemort nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, rồi sau đó quay đi, chỉ để lại một câu "Ta không dung thứ cho sự do dự. Lần sau nếu ngươi thất bại, ta sẽ không nhân nhượng."

Điều này trong mắt những Tử Thần Thực Tử, có thể coi như một sự thiên vị, nhưng với Margan, đó là một hình phạt còn hơn cả lời nguyền tra tấn.

Khi cuộc họp kết thúc vẫn không ai dám lên tiếng, chỉ có tiếng nghiến răng ken két của Claria và một số kẻ không hài lòng với cô. Nhưng Margan vẫn phớt lờ, điều duy nhất cô cảm nhận được lúc này là sự xa lạ đang len lỏi trong căn phòng, như thể mọi thứ xung quanh đã đổi khác.

Bước ra khỏi phòng họp, lặng lẽ và cô đơn. Cơn gió lạnh ngoài căn cứ thổi qua, mang theo hơi sương mỏng manh, những ký ức quá khứ lại ùa về, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô nhớ về Sirius, nhớ về những người thân yêu đã mất. Và trong một khoảnh khắc mơ hồ, cô băn khoăn liệu mình có thể tiếp tục con đường này, hay đã đến lúc phải quay lưng lại với những gì mình đã chọn.

Dù sao đi nữa, Margan là một phần không thể thiếu trong bóng tối này. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top