Chương 6 : Những bí mật lộ diện
Ngày hôm sau, Minh thức dậy với cảm giác như một phần của mình vừa thay đổi. Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi suy nghĩ về cuộc gặp gỡ hôm qua với Vũ và Ngọc Lan. Đã lâu rồi anh không cảm nhận được niềm tin vào bản thân như vậy, như thể một cánh cửa đã mở ra, dù chỉ là một khe hở nhỏ.
Hôm nay, Minh quyết định đến tham gia buổi hội thảo về LGBT mà Ngọc Lan đã mời anh. Anh biết đây sẽ là một bước quan trọng, không chỉ để tìm hiểu thêm về cộng đồng, mà còn là để đối diện với chính mình. Minh mặc chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc được chải gọn gàng, và cảm giác mình như một người hoàn toàn khác so với trước đây. Anh không còn cảm thấy nặng nề, không còn cảm giác như mình đang mang một gánh nặng trên vai nữa.
Khi Minh bước vào hội trường, ánh mắt anh bắt gặp ngay Thiên Vũ. Vũ đang đứng cùng vài người bạn trong cộng đồng LGBT, trò chuyện vui vẻ. Minh có thể thấy Vũ cười nói một cách thoải mái, không còn bóng dáng của sự lo âu hay dè dặt như lúc trước. Anh cảm nhận được một sự tự do trong từng hành động của Vũ, và đó là điều mà Minh ao ước có thể tìm thấy trong chính mình.
Minh bước tới gần và Vũ lập tức nhận ra anh. "Minh, cậu đến rồi à! Cảm ơn cậu đã tham gia." Vũ mỉm cười chào đón, ánh mắt đầy sự ấm áp.
Minh gật đầu, đôi chút ngượng ngùng. “Mình nghĩ đây là cơ hội tốt để mình tìm hiểu thêm.”
Hội thảo diễn ra trong không khí thân thiện và cởi mở, với những chia sẻ từ các thành viên trong cộng đồng LGBT về hành trình tự nhận thức, về những khó khăn và niềm vui trong cuộc sống của họ. Minh lắng nghe từng câu chuyện, và trong lòng anh dâng lên một cảm giác vừa xúc động vừa lạ lẫm. Anh nhận ra rằng những câu chuyện đó không quá xa vời, chúng giống như những điều anh đã trải qua, chỉ là anh chưa đủ can đảm để đối diện với nó.
Cuối buổi hội thảo, mọi người bắt đầu tản ra để trò chuyện riêng với nhau. Minh đứng một mình, suy nghĩ về tất cả những gì đã nghe được. Đột nhiên, anh cảm thấy một bàn tay vỗ nhẹ vào vai.
"Minh, em ổn chứ?" Ngọc Lan đứng sau anh, mỉm cười.
Minh quay lại, nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của Lan. "Mình... mình thấy những câu chuyện ở đây giống như của chính mình. Nhưng vẫn có cái gì đó khiến mình sợ hãi, Lan ạ."
Ngọc Lan ngồi xuống bên cạnh Minh, ánh mắt cô đầy sự thấu hiểu. "Cảm giác sợ hãi là điều rất tự nhiên. Đặc biệt khi em đang cố gắng chấp nhận một phần của chính mình mà trước đây em luôn cố gắng che giấu. Nhưng em phải nhớ rằng, sợ hãi không phải là kẻ thù, nó chỉ là dấu hiệu cho thấy em đang ở gần sự thay đổi."
Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Lan, em có bao giờ sợ rằng mình sẽ bị bỏ rơi không? Khi mình sống thật, liệu sẽ có ai bên cạnh mình không?"
Ngọc Lan nhìn anh, rồi nhẹ nhàng trả lời: "Tôi đã từng sợ, rất sợ. Nhưng chính khi tôi dám đối diện với sợ hãi đó, tôi mới nhận ra rằng sự chấp nhận đầu tiên phải đến từ chính bản thân mình. Khi em sống thật, em sẽ tìm được những người xứng đáng ở bên cạnh em, những người sẽ yêu thương em vì con người thật của em."
Minh lặng lẽ gật đầu, cảm nhận được những lời Lan nói đang thấm dần vào lòng mình. Nhưng ngay khi anh định tiếp tục câu chuyện, anh nhận thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào hội trường. Đó là mẹ anh, bà đang nhìn xung quanh, như tìm kiếm ai đó.
Minh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, và một cơn lo sợ dâng lên trong lòng. Anh không nghĩ rằng mẹ lại đến đây. Trong giây phút đó, tất cả những gì anh cố gắng xây dựng trong tâm trí bỗng chốc tan vỡ.
“Mẹ… sao bà lại ở đây?” Minh thì thầm, nhưng Ngọc Lan đã nhận ra sự lo lắng trong mắt anh.
“Minh, đừng lo. Cứ để tôi lo chuyện này,” Lan nói nhẹ nhàng, đứng dậy và bước về phía mẹ anh.
Minh đứng bất động, không biết phải làm gì. Anh nhìn mẹ mình đi về phía Ngọc Lan và nghe những lời nói lấp lánh của cô ấy: “Chào cô, tôi là Ngọc Lan, rất vui được gặp cô. Minh là người bạn tốt của tôi.”
Chưa bao giờ Minh cảm thấy mình nhỏ bé như thế. Anh có thể nhìn thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt của mẹ mình, nhưng không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn. Những bí mật mà anh đã cố gắng che giấu bao lâu nay, giờ đây có lẽ sẽ không còn là những điều anh có thể giấu mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top