51
Buổi tối, Kỷ Thu Vũ đến bệnh viện, lần này tin tức Kỷ Sơ Hạ bị thương không giấu được cô bé, nhưng chuyện bị bắt cóc vẫn không nói cho cô biết. Cô gái nhỏ nhìn thấy anh trai bó thạch cao, nước mắt lập tức chảy xuống. Kỷ Sơ Hạ nhỏ giọng dỗ dành cô, Tần Ý thấy thế đi sang phòng bệnh kế bên, chừa không gian cho hai anh em.
"Là anh không cẩn thận, lúc quay phim bị té lộn mèo một cái. Trước kia khớp xương vốn không lành hẳn, lần này làm phẫu thuật giải quyết luôn cũng tốt, em đừng lo lắng."
Kỷ Thu Vũ cắn môi, nức nở nói: "Sao em có thể không lo lắng được, anh nói anh quay phim té bị thương, vậy anh Tần thì sao? Sao ảnh cũng bị thương khắp cả người vậy? Rốt cuộc các anh có chuyện gì? Anh không nói thật với em."
Kỷ Sơ Hạ bất đắc dĩ, thật ra em gái cậu rất thông minh, cậu lại cứ cho là cô bé còn nhỏ, cái gì cũng không biết.
"Thật sự không có việc gì, đúng là ngoài ý muốn. Anh Tần vì cứu anh mới bị thương, chúng ta phải cám ơn người ta cho đàng hoàng."
Kỷ Thu Vũ dùng sức lau mắt: "Là anh ấy cứu anh hả?"
Cậu gật đầu, đã quyết định ở bên Tần Ý, điều lo lắng duy nhất chính là Kỷ Thu Vũ không tiếp thu được chuyện này, cậu theo bản năng mà nói tốt về Tần Ý trước mặt cô bé, huống chi đây vốn là sự thật.
Cô gái nhỏ rũ mắt, nhỏ giọng hỏi Kỷ Sơ Hạ: "Anh, có phải anh và anh Tần quen nhau không?"
"Nếu đúng là vậy, em có thể tiếp thu không?"
"Ảnh đối xử với anh tốt không?"
"Hắn rất tốt, đối xử với anh cũng rất tốt."
Kỷ Thu Vũ im lặng một lúc mới trả lời cậu: "Vậy anh ở bên anh ấy đi, chỉ cần anh thích, cộng thêm anh ấy tốt với anh, em có thể tiếp thu."
Hai anh em bọn họ đã sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, tuy Kỷ Thu Vũ luôn ốm yếu nhưng lại có sự mẫn cảm và thận trọng của con gái. Khoảng thời gian này, cô bé thấy rõ sự thay đổi của Kỷ Sơ Hạ, tất nhiên rất rõ ràng là do người đàn ông kia. Tuy cô vẫn còn hơi sợ Tần Ý, nhưng chỉ cần anh trai thích, đối phương cũng thật sự thích anh trai thì cô sẽ vui vẻ chấp nhận.
Kỷ Sơ Hạ nở nụ cười: "Cám ơn Tiểu Vũ."
Trước khi đi, Kỷ Thu Vũ gọt một quả táo đưa qua phòng bệnh kế bên. Một mình đối mặt với Tần Ý, cô bé vẫn còn hơi căng thẳng, nhỏ giọng nói một câu "Cho anh, cám ơn anh đã cứu anh của em." rồi đưa quả táo qua.
Tần Ý cười nhận lấy, cô gái nhỏ quả thật rất ngoan và đáng yêu, còn nhỏ tuổi hơn hai đứa em của hắn, hắn đã sớm yêu mến cô bé như em gái.
Kỷ Thu Vũ đưa táo xong vẫn không được tự nhiên, đỏ mặt nói cám ơn lần nữa liền xoay người rời đi.
Tần Ý quay lại phòng bệnh, Kỷ Sơ Hạ nhanh chóng bảo hắn lên giường nằm: "Anh đừng có đi tới đi lui nữa, anh mất nhiều máu như vậy, nằm tịnh dưỡng vài ngày đi."
"Không sao đâu." Tần Ý nằm lên giường, nắm tay Kỷ Sơ Hạ: "Sơ Hạ, em có định cho Tiểu Vũ đi học không?"
"Con bé càng thích học vẽ."
"Vậy cũng được, lúc trước anh có liên hệ với một thầy giáo ở viện mỹ thuật cho cô bé, có đưa cho ông ấy xem các bức tranh của Tiểu Vũ. Ông ấy cảm thấy Tiểu Vũ rất có thiên phú, đồng ý nhận cô bé làm học trò. Nếu em đồng ý, anh bảo người làm thủ tục nhập học cho Tiểu Vũ, còn chuyện sau này làm họa sĩ hay làm nhà thiết kế, để cho chính Tiểu Vũ chọn đi."
Kỷ Sơ Hạ rất bất ngờ, không ngờ ngay cả chuyện này mà hắn cũng giúp bọn họ sắp xếp tốt như vậy, Tần Ý không để cậu nói cám ơn: "Tiểu Vũ cũng là em gái của anh, làm mấy chuyện này là đương nhiên thôi."
Kỷ Sơ Hạ cảm thấy mũi cay cay, Tần Ý không cần cậu nói cám ơn vậy thì cậu không nói mà ngoan ngoãn hôn hắn một cái. Khóe miệng hắn cong lên, hiển nhiên cách cám ơn như vậy càng làm hắn cảm thấy mỹ mãn.
Vụ bắt cóc phong ba đã qua, tuy rằng huy động hơn trăm đặc công hành động, Từ Nhu cũng bị bắn gục ngay tại hiện trường, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại bị yên lặng che dấu, không để lộ chút tiếng gió nào ra ngoài.
Ngay hôm sau ngày xảy ra chuyện, ông chủ nhà họ Từ đích thân đến bệnh viện thăm hỏi và nhận lỗi với hai người.
Tần Ý đã thuyết phục ông lão này không nhúng tay vào vụ án của Chương Hướng Minh một lần, còn nhường một nửa hạng mục trăm tỷ cho ông ta. Lần này tiểu thư của Từ gia làm chuyện như vậy, ông Từ cũng rất có thành ý, mà quà đáp lễ cũng không thua kém lần Tần thị chịu tổn thất mà bồi thường trước đó, cũng chính miệng hứa sẽ trục xuất Từ Nhu và cả nhà cô ta ra khỏi gia phả. Tiếp đó muốn xử lý thế nào thì do Tần Ý làm chủ.
Thực tế Từ Nhu đã bị trừng phạt đúng tội, đền mạng ngay tại hiện trường. Ông Từ bồi thường như vậy đơn giản là muốn sửa chữa mối quan hệ của hai nhà. Nói thẳng ra, Từ Nhu chỉ là một đứa cháu gái của ông ta, thật sự không đáng vì cô ả mà xé rách mặt với nhà họ Tần, thương nhân coi trọng nhất vẫn là lợi ích của bản thân.
Đối với việc này, Tần Ý cũng không có ý kiến gì, quan hệ giữa hắn và nhà họ Từ chắc chắn không thể hồi phục như trước, có thể duy trì hòa bình mặt ngoài là được. Nếu ông Từ đã nguyện ý bồi thường, đương nhiên hắn sẽ không khách sáo mà tiếp nhận.
Ông Từ bồi thường rất sảng khoái, ông ta gần như tặng không công ty trang sức Sâm Linh cho Tần Ý. Nhãn hiệu trang sức này có giá trị rất lớn, danh tiếng trong và ngoài nước đều rất tốt, mấy người trẻ tuổi rất yêu thích, lợi nhuận thu được hàng năm cực kỳ khả quan.
Sau khi ông Từ rời đi, Tần Ý đưa giấy chuyển nhượng cổ phần cho Kỷ Sơ Hạ: "Cho em, công ty này ghi tên em đi."
"Cho em?" Kỷ Sơ Hạ kinh ngạc: "Anh đưa cho em làm chi?"
"Ông Từ nói đây là bồi thường, vậy thì phải bồi thường cho người bị hại vụ án bắt cóc, đương nhiên là cho em."
Kỷ Sơ Hạ: "..."
"Em nhận đi, là em nên có."
Kỷ Sơ Hạ nhỏ giọng tranh luận: "Em ở bên cạnh anh không phải vì cái này."
"Anh biết, nếu anh chỉ là một người nghèo, trên người chỉ có một trăm tệ, chúng ta ở bên nhau, anh nhất định sẽ chia cho em năm mươi tệ. Em không thể vì anh giàu có mà nghĩ không thể đụng vào tiền của anh, bằng không chính là có mưu đồ. Như vậy đối với anh rất không công bằng, huống chi phần bồi thường này vốn là em nên có."
Tài ăn nói của Tần Ý quá tốt, Kỷ Sơ Hạ hoàn toàn nói không lại. Tuy cậu cũng hiểu hắn nói không sai, nếu đã quyết định ở bên hắn, cần gì phải rối rắm mấy chuyện này, bản thân cậu biết Tần Ý hiểu rốt cuộc vì sao cậu làm vậy là đủ rồi.
"Anh thật sự quyết định cho em?"
"Cho em, đây là bồi thường của nhà họ Từ, sau này anh sẽ đưa sính lễ càng nhiều hơn, em tập quen dần đi."
"Anh đừng nói hươu nói vượn."
"Em muốn gọi là của hồi môn cũng được."
Kỷ Sơ Hạ thật bất đắc dĩ, cậu cúi đầu nhìn giấy chuyển nhượng cổ phần trong tay, suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng không rối rắm nữa. Cậu còn phải nuôi Kỷ Thu Vũ, có cơ hội kiếm thêm chút tiền cũng không phải không tốt.
Sau một tuần ở lại bệnh viện, Kỷ Sơ Hạ quyết định xuất viện. Hai ngày trước Tần Ý đã quay lại làm việc, chẳng qua địa điểm làm việc là bệnh viện mà thôi, không rời khỏi cậu dù chỉ một tấc.
Vì cậu lại bị thương nên việc quay phim Khê Hoa Ngạn lại tạm dừng. Đông Hoàng và Weibo của bộ phim đều đăng thông báo, Kỷ Sơ Hạ cũng tự đăng bài trấn an các fan, chỉ nói là bị thương nhỏ ngoài ý muốn, cần phải làm phẫu thuật. Còn vụ án bắt cóc kia, dù phóng viên có tin tức nhanh nhạy nghe được tiếng gió cũng không có đài truyền thông nào dám đưa tin.
Trước khi xuất viện, Kỷ Sơ Hạ nhận được điện thoại của Đặng Thiên Nghiệp, đối phương lại đi nơi khác quay phim, không thể đến bệnh viện thăm cậu. Mấy ngày nay hắn liên tục gọi điện đến hỏi thăm, giọng nói của hắn rất hưng phấn, nói đã lấy được số liệu phản hồi của bộ phim chiếu mạng kia. Con ma ấy đã chiếu được một tuần, thành tích vượt qua mong đợi rất nhiều, độ hot trên internet cũng rất cao, đơn giản mà nói chính là nổi tiếng rồi.
Kỷ Sơ Hạ cũng rất cao hứng, tuy một tuần nay cậu không lên mạng nhưng vẫn biết việc này. Ngày nào Tần nhị thiếu cũng đến bệnh viện, chuyện mà hắn lặp đi lặp lại nhiều nhất chính là việc lần đầu tiên hắn đầu tư làm ăn kiếm được tiền, vô cùng đắc ý.
"Chờ anh xuất viện, chúng ta tìm cơ hội làm tiệc mừng công nha?"
"Ừ."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, chiếc xe trực tiếp chạy về nhà chính Tần gia. Lúc xuống xe, Tần Ý muốn bế Kỷ Sơ Hạ vào, cậu khẽ đẩy hắn ra: "Anh còn cần cánh tay hay không?"
Cánh tay và đùi Tần Ý bị đâm một dao, may mười mấy mũi, miệng vết thương còn chưa lành hẳn, cách hai ngày phải thay thuốc một lần.
Tần Ý không kiên trì nữa, đỡ cậu ngồi xuống xe lăn rồi đẩy vào nhà.
Kỷ Sơ Hạ đã đồng ý dọn đến ở cùng hắn, Tần Ý bảo người làm quét dọn sạch sẽ toàn bộ căn nhà, đồ đạc trong phòng ngủ đều đổi mới, còn thu dọn một căn phòng cho Kỷ Thu Vũ, ở cùng một chỗ để tiện chăm sóc lẫn nhau.
"Tiểu Vũ đến nhà họ Dương rồi, lát nữa sẽ đón cô bé về, còn mèo của em anh đã bảo người đón về."
Tần Ý vừa nói xong, Cục Bông liền nhảy ra. Nó rất thông minh, dường như biết Kỷ Sơ Hạ bị thương, không giống như trước kia nhào vào người cậu mà chỉ cọ cọ lên bên chân không bị thương của cậu một lúc rồi tự đi chơi. Tần Ý chuẩn bị cho Cục Bông rất nhiều đồ chơi, hiển nhiên nó rất hài lòng đối với căn nhà mới này.
Kỷ Sơ Hạ nhìn quanh bốn phía, cảm thấy hơi bùi ngùi. Lần trước cậu đến đây chỉ là ở tạm, lần này là ở lại không đi nữa.
Tần Ý khoát tay lên vai cậu, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi lên lầu nhìn xem."
Hơn một tháng tiếp theo, Kỷ Sơ Hạ vẫn luôn ở nhà dưỡng thương. Người đại diện lại giúp cậu nhận một bộ phim mới, nhưng phải đợi cậu lành vết thương rồi quay cho xong bộ phim Khê Hoa Ngạn, sớm nhất cũng phải sang năm mới có thời gian rảnh rỗi nghiên cứu kịch bản trước.
Ban ngày, thỉnh thoảng cậu sẽ theo Tần Ý đến công ty. Hắn làm việc của hắn, còn cậu thì yên tĩnh ngồi trên sô pha xem kịch bản, đợi cả ngày cũng không thấy buồn tẻ.
Tần Ý rất để bụng chân trái của Kỷ Sơ Hạ, đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra lại theo định kỳ, nghe theo lời dặn của bác sĩ mà tập phục hồi chức năng. Sau khi tháo thạch cao, mỗi ngày hắn đều giúp cậu mát xa lòng bàn chân, kỳ vọng cậu có thể nhanh chóng khỏi hẳn.
"Kỹ năng mát xa của anh ngày càng tốt."
Kỷ Sơ Hạ dựa vào đầu giường, thoải mái đến rên hừ hừ, bàn chân còn lại có thể chuyển động không an phận cọ tới cọ lui trên người Tần Ý, ngón
chân cố ý trêu chọc thắt lưng hắn.
Hai người cùng giường cùng gối đã hơn một tháng, vì cả hai đều bị thương nên chưa làm được gì. Tần Ý có thể chịu đựng, ngược lại Kỷ Sơ Hạ không kiềm nén được nữa.
Hắn đè cậu lại nói: "Đừng lộn xộn."
Kỷ Sơ Hạ nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng: "Em muốn làm."
Tần Ý không biết lòng bàn chân là điểm mẫn cảm của cậu, mỗi ngày bị hắn xoa xoa ấn ấn, cơ thể thường xuyên không khống chế được có phản ứng.
Nhìn hai mắt ai oán đầy nước của cậu, Tần Ý bật cười, cúi người thành kính hôn lên ngón chân cậu.
Kỷ Sơ Hạ theo bản năng co rúm cả người, nơi bị hôn như có một luồng điện nháy mắt lan truyền ra toàn thân làm cả người cậu tê dại. Côи ŧɦịŧ vốn hơi cứng rắn lập tức đứng thẳng, đội lên quần ngủ rất rõ ràng.
"A Ý..."
Giọng nói nhiễm tìиɦ ɖu͙ƈ vừa mềm mại vừa quyến rũ, Tần Ý cảm giác du͙ƈ vọиɠ của hắn cũng bị trêu chọc nổi lên, vốn chỉ muốn đùa Kỷ Sơ Hạ, lúc này lại giống tự làm bậy không thể sống.
Cậu vươn tay ôm lưng hắn, Tần Ý cúi người kề sát vào cậu, đè cậu vào gối đầu mà hôn.
Vừa triền miên hôn xong, hắn liếm đôi môi ướŧ áŧ của cậu, khàn khàn hỏi: "Thật sự muốn làm?"
"Ừ."
"Chân em còn chưa lành hắn, anh dùng tay giúp em."
Tần Ý thò tay vào quần Kỷ Sơ Hạ, không có gì ngăn cản vuốt ve hai túi, vuốt ve xoa nắn một trận mới kéo quần ngủ xuống, hắn cúi đầu đến gần, duỗi đầu lưỡi liếm liếm, sau đó há miệng ngậm toàn bộ ƈôи ŧɦịŧ vào miệng rồi phun ra nuốt vào.
Kỷ Sơ Hạ trực tiếp căng cứng, tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào tràn ra khỏi miệng, kɦoáı ƈảʍ cực hạn trong cơ thể cuồn cuộn kêu gào, là thể nghiệm mà cậu chưa bao giờ có được.
Tần Ý không thành thạo nhưng lại dốc hết sức dùng miệng chơi đùa ƈôи ŧɦịŧ của Kỷ Sơ Hạ, đầu lưỡi liên tục liếm qua nơi mẫn cảm nhất, cố gắng lấy lòng cậu.
Hai tay Kỷ Sơ Hạ theo bản năng nắm lấy tóc hắn, muốn kéo hắn ra rồi lại không khống chế được mà ấn đầu của hắn vào, thẳng lưng đưa đẩy trong miệng hắn.
Lúc kɦoáı ƈảʍ cực hạn bao phủ toàn thân, cậu hét lên một tiếng rồi bắn ra trong miệng Tần Ý. Hắn không né tránh, nuốt toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ của cậu vào bụng.
Tần Ý ngẩng đầu, híp mắt nhìn Kỷ Sơ Hạ. Gương mặt cậu nóng lên, nhìn hắn chậm rãi liếm chất lỏng trắng đục nơi khóe miệng, hô hấp dồn dập, tim đập nhanh liên hồi.
Tần Ý dịch đến gần, dán lên môi cậu nhỏ giọng nói: "Thật ngọt."
Cậu ấp úng nói: "Em cũng giúp anh."
Hắn cười hôn lên môi cậu một cái: "Bảo bối thật ngoan."
Tần Ý tách đầu gối quỳ trước mặt Kỷ Sơ Hạ, ƈôи ŧɦịŧ to lớn thẳng tắp vểnh lên trước mặt cậu. Kỷ Sơ Hạ duỗi đầu lưỡi, thăm dò liếm liếm tϊиɦ ɖϊƈh͙ hơi chảy ra trên đỉnh, nếm thử mùi vị tϊиɦ ɖϊƈh͙, cảm giác cũng không tồi.
Thật cẩn thận mà ngậm cậu nhỏ của hắn vào miệng, ƈôи ŧɦịŧ vốn đã lớn càng phình to hơn, hưng phấn mà rung động. Cậu gần như không ngậm nổi, gian nan phun ra nuốt vào liếʍ ɭáρ, nhiều lần cọ cả vào răng nah.
Du͙ƈ vọиɠ được khoang miệng ấm áp của người yêu ngậm lấy, Tần Ý hiếm khi kích động đến không thể kiềm chế, giơ tay đè gáy Kỷ Sơ Hạ, khiến cậu kề càng sát vào, ƈôи ŧɦịŧ nhanh chóng ra vào trong miệng cậu, gần như đâm sâu vào cổ họng.
Quá mức kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn không kịp hoàn toàn rút cậu nhỏ ra đã bắn trong miệng cậu. Kỷ Sơ Hạ không hề phòng bị liền bị sặc, nhưng cũng nuốt hơn phân nửa chất lỏng trắng đục dính nhớp kia.
Tần Ý giơ tay ôm cậu vào lòng, nóng bỏng mà hôn lên môi, môi lưỡi lại dây dưa vào nhau.
"Bảo bối, em giỏi quá."
Hắn liên tục khen ngợi cục cưng trong lòng, Kỷ Sơ Hạ thở dốc, gương mặt nhiễm tìиɦ ɖu͙ƈ càng xinh đẹp đến kinh người, cậu nhắm mắt lại cười khẽ: "Chờ chân em khỏi hẳn... ừm."
Khóe miệng hắn cong lên, hôn lên môi cậu lần nữa: "Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top