vượt ải phụ huynh

mặt trời dần dần nhô lên, tỏa ra ánh nắng sớm dịu nhẹ, xuyên qua cửa sổ vào trong xe của hai người. từ kính chiếu hậu, ryujin bỗng chú ý đến đôi hoa tai lấp lánh đang phản chiếu lên gương của yeji. lúc trước nàng không thấy chị mang loại hoa tai này, nhưng phải nói đôi hoa tai như càng nâng tầm khí chất thanh cao của chị ta lên.

"hoa tai của chị đẹp thật đấy." ryujin mở lời khen, "giờ tôi mới để ý là chị có xỏ lỗ tai."

yeji vốn không nghĩ ryujin sẽ chủ động tìm đề tài nói chuyện với mình nên rất hào hứng đáp lại: "tôi cũng xỏ không ít đâu, bên tai trái còn có hai lỗ đấy."

"vậy sao?" ryujin ngạc nhiên, tiện thể đang dừng đèn đỏ nên nàng nghiêng người, nhẹ nhàng vén tóc của yeji, tay chạm vào gáy chị "để tôi xem nào!"
tuy nói thế nhưng tay của nàng đã hành động trước cả lời nói.

khi vén lên nhìn kỹ mới thấy tai của chị ta có hai lỗ xỏ thật, một lỗ bên trên đeo khuyên bạc nhỏ, vừa tinh xảo lại vừa đáng yêu.

ryujin ngạc nhiên nói: "xỏ nhiều vậy tai không đau sao? tôi còn không dám đi xỏ khuyên ấy."

"không đau đâu." yeji nhìn nàng nói, "chỉ khi xỏ trên vành tai thì có nhói một chút thôi."

ryujin thuận tay nhéo nhéo tai cô một chút, đôi tai nho nhỏ mềm mại, lại có chút lạnh, cũng không kém phần dễ thương, khiến người ta chỉ muốn nhéo thêm vài cái nữa.

động tác này của ryujin khiến khoảng cách của hai người rút ngắn lại, khi ánh mắt hai người chạm nhau thì ryujin mới ý thức được hành động của mình, nụ cười trên mặt chợt cứng đờ. đang lúc ryujin muốn rút tay lại thì yeji lại duỗi tay ra, vô cùng tự nhiên mà miết vào vành tai nàng.

khác với cảm giác lạnh lạnh khi nhéo tai yeji, vành tai của ryujin cảm nhận được hơi ấm cùng sự mềm mại từ lòng bàn tay của người kia.

"vành tai của em mỏng quả." yeji nói, sắc mặt không hề có chút xấu hổ nào.

"à, vậy sao..." ryujin hơi khựng lại "tôi cũng sợ đau nữa, nên không dám xỏ khuyên."

yeji cười cười, giọng nói mang chút hàm ý, "vậy thật đáng tiếc"

"hả? tiếc gì cơ" ryujin nghi hoặc

"tiếc vì sau này có người chọn quà cho em thì lại ít đi một món quà để chọn."

-

đường về nhà của hai người khá thuận lợi, không bị tắc đường hay gì cả, khi cả hai vừa đến nơi thì cũng là lúc mẹ shin gọi điện thoại tới.

"mẹ, con vừa đến rồi, chuẩn bị lên nhà đây."

mẹ shin hơi nhíu mày "thế hôm nay con đi một về một hay đi một về hai?"

"...." ryujin tắt lịm nụ cười trên môi , giọng hờn dỗi "nếu con về một mình thì mẹ nghĩ con có vào nhà được không? con cũng không có ý định phải ngủ dưới cầu vượt vào dịp tết đâu."

lúc này mẹ shin mới bật cười, "được được được, để mẹ gọi em gái xuống đón hai đứa!"

"k-không cần đâu!" ryujin vội vàng ngăn cản, ánh mắt nàng xuyên qua kính chiếu hậu đến chỗ yeji, "chúng con tự lên là được rồi, hành lý cũng không có nhiều."

hành lý thật sự không nhiều, bởi vì những đồ dùng thiết yếu đã có sẵn trong nhà đã có đủ nên ryujin chỉ đem vài bộ quần áo để thay cùng một ít quà tết mà công ty phát. yeji thì càng không cần phải nói, chỉ có một vali hành lý nhỏ mà thôi.

vả lại, ryujin cũng muốn bàn bạc lại một chút với yeji trước khi vào nhà, tránh cho lát nữa bị lộ tẩy.

"lỡ như mẹ tôi hỏi chuyện gì khó quá thì chị không cần trả lời đâu, lúc đấy tôi sẽ giúp chị đánh lạc hướng." ryujin cẩn thận dặn dò, "có cái gì khó khăn thì nhất định phải nói với tôi nha."

nàng trịnh trọng chỉ vào cửa chính của tòa nhà, "sau khi đi vào cánh cửa này thì chúng ta là bạn gái, tuy chỉ là giả, nhưng tôi mong rằng chị sẽ tận lực giúp tôi vượt qua cửa ải này."

hai người đi vào thang máy, trầm mặc nhìn con số trên bảng điện tử dần dần thay đổi. trong lòng ryujin cảm thấy cực kỳ khẩn trương, lỡ như mẹ nàng biết được nàng vì đối phó với mẹ mà thuê một cô "gái gọi" về nhà thì có lẽ nàng sẽ không đón năm mới được mất.

"tại sao em lại thuê bạn gái về nhà thế, tìm một người bạn gái thật sự không tốt hơn sao?"

"vì tìm không thấy nên tôi mới phải dùng đến hạ sách này đó." ryujin bất đắc dĩ nói thêm "tôi không muốn kết hôn, càng không muốn yêu đương."

"yêu đương không tốt sao?"

"t-tôi không biết nhưng hẳn là phiền lắm.."

ding — thang máy đã đến nơi, hai người nối vai nhau bước ra, trong nháy mắt, yeji đột nhiên nắm lấy bàn tay của ryujin, hơn nữa còn đan mười ngón vào nhau, khoảng cách giữa hai người cũng vì thế mà rút ngắn lại.

gái thẳng trăm năm shin ryujin: "!!!!"

yeji quay đầu nhìn nàng, nghi hoặc nói: "không phải mấy cặp đôi yêu đương nồng nhiệt đều như thế này sao? nếu chúng ta không thân mật một chút thì dì sẽ phát hiện đấy."

shin-độc thân mãn tính-ryujin: "đ-đúng! chị nói chỉ có chuẩn!" nàng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn yeji, "quá chuyên nghiệp! sang năm tôi lại tìm đến chị!"

yeji: ". . ."

ở trước cửa nhà, nàng có thể nghe loáng thoáng thanh âm trò chuyện quen thuộc bên trong, ryujin hít sâu một hơi, "chị không hồi hộp sao?"

yeji dùng chính lời của nàng ban nãy để đáp lại: "em yên tâm, tôi là người chuyên nghiệp."

"phải rồi, khi vào nhà em phải xưng em với tôi, còn tôi sẽ xưng với em là chị, như vậy mới có cảm giác thân mật, hiểu không?"

ryujin gật gù "được, tất cả đều nghe theo chị"

tuy rằng ryujin có chìa khóa nhà, nhưng để tăng thêm cảm giác về nghi thức nên ryujin quyết định ấn chuông cửa. chỉ một thoáng sau đã có tiếng bước chân từ trong nhà truyền ra, vài giây sau cửa cũng được mở ra.

người vừa xuất hiện là yuna, cô rất tò mò về người bạn gái bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống của ryujin, cũng tương đối mong chờ được nhìn thấy dung nhan bên ngoài của mỹ nhân trong ảnh kia.

cửa vừa mở thì đôi mắt của yuna đã sáng trưng như đèn pha, cô ngạc nhiên nhìn yeji.

"chị đẹp này chính là bạn gái của chị em sao?" yuna này nhiệt tình lao ra, ánh mắt háo sắt thấy rõ, hình như còn muốn ôm yeji.

ryujin thấy vậy liền bước ra trước chắn ngang"chị mày còn sống sờ sờ ở đây !!!"

"không dám không dám" yuna ngượngngùng cười rồi mở rộng cửa ra, "mau vào đi! mọi người chờ lâu rồiđấy!"

ryujin đã từng tưởng tượng về viễn cảnh đem yejivô số lần rồi, nhưng thực tế càng vượt qua những gì mà nàng tính toán.

ba người vừa vào phòng khách thì đã nghênh đónnhững gương mặt quen thuộc, nụ cười trên mặt ryujin chợt cứng đờ, sau một lúclâu mới ngượng ngùng nói: "mẹ, mợ, dì cả, dì nhỏ. . ."

ryujin có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mẹ nànglại gọi hết hội chị em họ hàng đến nhà, hơn nữa còn toàn là trưởng bối, ánh mắt dò xét của mọi người khiến da đầu nàng tê dại, bàn tay đang nắm lấy tay yejicũng vô thức siết lại.
"bạn gái của ryuddaeng đấy ư?" mợcười cười khen ngợi "còn đẹp hơn cả trong ảnh nữa."

mẹ shin tiên phong đứng lên, tươi cười đi vềphía các nàng: "hai đứa cuối cùng cũng về rồi, con là yeddeong đúng không?đi đường xa chắc cũng đói bụng rồi nhỉ, để dì làm cho hai đứa vài món lót bụngnha."

"không cần đâu dì." yeji vội vàngngăn mẹ shin lại, "chúng con có thể tự làm được ạ."

"ái chà chà ... yeddeong quả là hiền lươngthục đức như lời của ryujin nói." cặp mặt của mẹ shin lướt qua yeji nhưđang đánh giá cô, sau đó lại vừa lòng gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng tươihơn.

ryujin đứng ra giữa hai người "mẹ, điđường hơi mệt một chút nên mẹ để chúng con về phòng dọn dẹp hành lý đã ạ.hứa... mẹ chuẩn bị phòng nào cho chị yeji vậy ạ?"

"hả?" mẹ shin kinh ngạc hỏi,"con với yeddeong không ở chung một phòng sao?"
" !!! " ryujin muốn nói gì nhưng lại bị yejinắm lấy ngón tay mà cắt lời, "vâng ạ, vậy chúng con về phòng trước."

đương sự đều đồng ý nên ryujin cũng không nóigì nữa mà mang theo yeji về phòng mình. yeji còn cố ý dừng lại chào hỏi vài vịtrưởng bối, bộ dáng hiền lương thục đức của cô khiến mọi người gật gù hài lòng.

thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top