Chap 35

Dựa người vào chiếc ghế da đắt tiền, Yeji nhắm mắt một tí rồi lại mở ra, tay nó bây giờ không còn làm ấm cho cô nữa mà cứ nắm chặt không chịu buông ra. Hai bàn tay khớp với nhau như làm ra để cho nhau vậy.

Tình trạng đó khiến cô cảm thấy thoải mái và được bảo vệ. Cả ngày ở bệnh viện và lệnh trực đêm bất ngờ khiến cả thân thể cô rã rời.

Bây giờ trong cái nắm tay của nó cô chỉ muốn nhắm mắt ngủ, mọi chuyện đã có nó lo hết cho cô rồi. Cái nắm tay đó vững chắc đến nỗi chính cô cũng không muốn buông ra. Càng ngày câu trả lời trong chính trái tim cô hình như đang dần trở nên rõ ràng thì phải.

- Chắc Yeji mệt lắm hả ? Tôi có mua ít thức ăn nhẹ và mấy chai vitamin, trực đêm dễ kiệt sức lắm, Yeji phải cẩn thận đó.

- Em cũng mệt rồi về nghỉ đi, tôi vào trong đây.

- Mai mấy giờ Yeji ra ? Tôi đến rước Yeji nha.

Nó nói, vẫn chưa chịu bỏ tay cô ra.

- Ừm, bảy giờ em đến đi.

- Ừm, tôi sẽ đến đúng giờ.

Nó cười rạng rỡ, buông nhẹ tay cô ra một cách luyến tiếc rồi gỡ chiếc khăn dày trên cổ mình choàng vào cho cô.

- Yeji vào trong đi rồi tôi về, thức ăn và vitamin nè, nhớ phải ăn đó.

Ryujin bước nhanh qua phía bên kia mở cửa cho cô gái của mình.

- Lạnh không ? Hay khoác thêm áo khoác của tôi nha.

- Thôi được rồi, từ đây vào trong đó có tí xíu, em vào trong xe đi người ta thấy bây giờ, cảm ơn.

Cô nói khi thấy nó cởi chiếc áo khoác để lộ chiếc áo thun ngắn tay bên trong rồi bước đi lẹ vào phía trong bệnh viện. Vì không muốn ai chú ý nên lúc nãy nó đã chạy xe ra một góc xa nhất của bãi xe theo ý cô.

Đợi Yeji khuất bóng sau cánh cửa bệnh viện thì Ryujin mới nổ máy cho xe chạy về nhà.

- WOO HOO

Nó hét rồi cười lớn, nụ cười đó cứ ở lại trên môi nó đến tận lúc leo lên giường ngủ. Cứ thế không thèm tắm rửa, chỉ dành chút thời gian đặt báo thức một cách cẩn thận rồi chìm luôn vào giấc ngủ mà vẫn cầm điện thoại trên tay. Ai đó mới vừa nhắn tin chúc nó ngủ ngon.

.
.
.
.

- Ừm, em nghỉ đến chủ nhật luôn, hôm nay thứ bảy nghỉ được hai ngày.

Yeji nói với hai người chị em cùng vào thang máy, hết ca trực họ cùng nhau ra về.

- Em xuống sảnh.

- Không xuống hầm lấy xe hả sếp ?

Eunmi đứng ngay bảng nút hỏi.

- Hôm qua không đi xe, mệt vậy chị chẳng tập trung lái xe được.

- Vậy đi về với tụi chị đi, cho cưng quá giang.

- Dạ thôi...ừm...bạn...em đến rước rồi.

- Bạn gì ?

Heeyoung nhìn cô thích thú hỏi.

- Chị Heeyoung, em quên kể chị cái này...hôm qua sếp em không ăn với chúng ta đúng không ? Nửa đêm có người mang đồ ăn, vitamin đến ! Lúc đi xuống thì quần áo phong phanh, đi lên thì khăn choàng găng tay đầy đủ, đó cái khăn trên cổ đó...ghê chưa.

Eunmi hào hứng kể, tối qua lúc cô lên thì hứng cả tràn câu hỏi của cô nhóc này.

- Có gì đâu mà ghê, bình thường mà.

Mặt cô tự nhiên đỏ rần rần, hai con người này lúc nào cũng thích chọc cô.

- Hồi nữa đến sảnh mình ra luôn đi Eunmi, chị phải coi mặt mới được.

- Chị...

Cửa thang máy mở, dẫn lối đi ra sảnh.

- Đi, xe màu gì biết không ?

Hai người đó nắm tay nhau đi ra, bỏ lại Yeji một mình, cô chỉ thầm hy vọng là nó không ra đứng phía ngoài mà chờ cô thôi. Nếu nó không phải là Shin Ryujin thì để họ nhìn thấy cũng không sao.

Cô không thể tưởng tượng cái cảnh hai người đó biết được người sẽ chở cô về là nó. Vừa ló mặt ra khỏi cửa bệnh viện một chút thì cô đã thấy chiếc xe màu đen từ đằng xa bãi đổ xe chạy tới. Buổi sáng bệnh viện đông người vậy chắc nó cũng không dám xuống, điều đó khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

- Chiếc đó hả ? Cái kính quỷ gì không nhìn thấy người chạy vậy.

- Trời ơi, Mercedes Benz đó chị ! Không phải hạng thường đâu.

Ừm thì có phải hạng thường đâu.

Yeji cười nhẹ nghĩ.

- Em về nha chị, về nha nhóc thứ hai gặp lại, hai người cũng về đi.

Mở cửa xe vừa đủ cho mình luồng vào rồi cô đóng nhanh lại. Chào đón cô là nụ cười không thể tươi hơn của nó và sự ấm áp tỏa ra từ chiếc lò sưởi đang chạy. Có lẽ vì ngủ được nên sắc mặt nó trông tươi tỉnh và hồng hào hơn .

- Có chuyện gì sao ?

- Họ tò mò về em đó.

Cô nói, đổ lỗi cho nó về cái sự gấp gáp đến mệt của mình nãy giờ. Cái thứ mà nó đang thưởng thức rồi buông miệng phát ra 2 chữ 'cute'.

- Tôi sao ? Yeji mở cửa nhỏ thế mà họ cũng thấy sao ?

Nó bất ngờ.

- Không phải cái đó mà là người đã gửi tặng tôi giỏ hoa, chocolate, vitamin...ngày nào cũng thế nên họ tò mò thôi.

- Sao...

- Sao tôi biết là em chứ gì ? Trên Seoul này tôi có quen biết ai ngoài em đâu, em không cần ngày nào cũng làm vậy đâu.

- Yeji không thích sao ?

- Không, chỉ là tấm lòng của em tôi biết rất rõ nên em không cần phải làm như thế nữa.

Tiếng cô nhỏ dần rồi chìm luôn vào giấc ngủ, sự mệt mỏi hoàn toàn đánh gục cô.

Một tay giữ tay lái, một tay Ryujin đưa qua gỡ cái túi xách và nới lỏng chiếc khăn choàng ra khỏi người cô, rồi chỉnh cái ghế cho thoải mái. Nó thấy cô động đậy chuyển tư thế rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Khuôn ngực phập phồng lên rồi lại xuống, chắc cô phải mệt lắm nên mới ngủ say như vậy. Chỉnh một số bài nhạc không lời, vặn nhỏ lại nó cứ thế từ từ lái xe về hướng nhà cô, cũng không còn xa là mấy.

- Sao em không đánh thức tôi dậy ?

Giật mình bật dậy thì cô thấy mình vẫn đang còn ở trên xe của Ryujin và chiếc động cơ thể thao thì đang đậu trước khu căn hộ của cô.

Vì mệt quá nên cô đã ngủ luôn ngay từ lúc lên xe mà chẳng biết ngại ngùng là gì và cô cũng không biết mình ngủ thế này bao lâu rồi nữa, tiết trời mấy tháng này nhìn đâu cũng chẳng thấy mặt trời.

Dùng cả hai bàn tay cô ngay lập tức chỉnh trang lại quần áo, vuốt lấy vuốt để mái tóc của mình, hy vọng là không có một cọng nào rời ra khỏi vị trí lúc đầu của nó và khuôn mặt cô cũng từ từ đỏ lên.

Mỗi khi mệt thì cô ngủ rất ngon, say đến nỗi không biết trời trăng mây đất là gì và mỗi khi như thế thì...cô lại ngáy. Trời ạ, dùng hai tay che mặt, cô hy vọng lúc nãy mình đã không như thế, còn gì là mặt mũi nữa chứ.

- Tại tôi thấy Yeji ngủ say quá nên không đành lòng đánh thức.

Nó nói với nụ cười thích thú trên mặt làm cô tự nhiên thấy xấu hổ hết mức. Từ lúc mới mở mắt ra thì cô đã thấy nó trong tư thế ngồi nghiêng, đầu dựa trên cánh tay mà nhìn cô rồi.

- C...cảm ơn em vì đã đưa tôi về...hiiii...thôi tôi vào trong đây.

Cô nói tay chỉ về phía tòa nhà ám chỉ là mình sẽ vào trong. Cô thật sự muốn rời khỏi nó ngay lập tức, mặt cô từ bé đến giờ chưa bao giờ đỏ và nóng đến thế.

- Yeji...

Nó nắm lấy tay cô gọi khi cô đang mở cánh cửa bằng cánh tay còn lại. Cái giọng nói đó còn khiến cô co rúm lại còn hơn là cái không khí lạnh đang tràn vào nữa.

Cô cảm thấy bàn tay ấm nóng đó trên da thịt mình, vẫn nụ cười và ánh mắt đó cô tự hỏi nó đang làm gì với cô thế này, tim cô hình như vừa mới thay đổi nhịp đập thì phải.

- Chiều nay bảy giờ tôi chờ Yeji ở đây nhé, mình đi ăn.

Nó nhìn cô nói, tay thì quàng chiếc khăn len vào cổ cô, cài lại nút trên chiếc áo khoác ngoài của cô một cách cẩn thận rồi nó đưa cô lại cái túi xách của mình và một bao xốp, cô còn không nhớ là mình có mang theo túi xách nữa.

- Tôi biết Yeji mệt nên không muốn nấu ăn, đồ ăn sáng tôi để trong đó, Yeji nhớ ăn rồi hãy đi ngủ ! Yeji bây giờ dễ thương lắm đó, Yeji biết không tôi thật sự muốn được hôn lên khuôn mặt dễ thương này nhưng có lẽ lúc này chưa phải là lúc, thôi Yeji vào nhà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top