2. một chút
;
Ở cái nơi chớp nháy những ánh đèn đỏ xanh lóe mắt, tiếng nhạc vẫn luôn chạy và chưa có dấu hiệu dừng lại. Người ta hòa mình vào những âm thanh và thứ chất lỏng đỏ đậm, Xuân Bách phì phà làng khói trắng đục từ điếu thuốc nó vừa châm, liếc mắt nhìn cậu trai và cô bé khoảng chừng mười bảy tuổi kéo nhau rời khỏi nơi ồn ào khi mấy viên thuốc vẫn còn vương vãi bên trên bàn. Nó chỉ nhếch môi rồi quay đi, chẳng nói đến cũng biết chúng nó sẽ làm gì tiếp theo, cũng đúng thôi, ở chỗ mà đủ loại người ra vào như này thì mong chờ gì kẻ đàng hoàng hay người tử tế.
" đã nói là không được hút thuốc nữa mà ? "
Người nọ cướp lấy điếu thuốc trên tay nó cùng cái nhíu mày khó chịu.
" bách chẳng ngoan gì cả "
Xuân Bách phì cười, chẳng biết là trách mắng hay nhõng nhẽo nữa, Phúc Hậu lúc nào cũng đáng yếu thế đấy, cũng vì vậy nên nó thấy anh chẳng hợp với chỗ này chút nào. Người như anh sớm muộn gì cũng bị bọn không ra gì nhắm đến, và Bách không thích điều đó, hoa tuyết chịu cái lạnh mùa đông để trắng sạch và thuần khiết, giống với anh, chịu cái lạnh từ xã hội để thanh thuần đến nhường này, nó không muốn anh bị vấy bẩn bởi bất kỳ ai, Bách biết, kể cả nó cũng không có quyền làm đau anh.
" lo cho em hả ? "
" không, lo cho tao nè "
Giọng Anh Dũng vang từ quầy ra ngoài cùng với những cặp mắt phán xét, thật sự thì họ cũng quen rồi.
" vậy không đó "
" kệ người ta "
" anh cho nó hút đi, không thì anh hút chung với nó chứ anh bắt nó bỏ thuốc thì anh có cắt cổ nó cũng vậy à "
" hút…hút thuốc chung hả ? "
Phúc Hậu nhìn điếu thuốc vẫn còn cháy dở dang, Yến Vi nói cũng đúng, bắt Xuân Bách cai thuốc như cai nghiện thì chả có tác dụng gì, nó đã hình thành thành thói quen từ khi nó còn ngồi trên ghế nhà trường, ít nhiều cũng 3, 4 năm hơn, không thể nói bỏ là bỏ dễ dàng như thế được.
" không nghe nhỏ vi nói bậy, trả cho em nhanh lên "
" ơ… "
Xuân Bách cướp lại điếu thuốc vẫn còn tỏa khói, búng nhẹ lên tráng Phúc Hậu khi anh lườm nguýt nó.
" không được búng tráng anh, anh giận bách đó "
" …anh giận em ạ ? "
" anh…em… không có, anh không giận bách, bách đừng có buồn "
Phúc Hậu dễ mềm lòng, đó là điểm yếu duy nhất và là điểm yếu chí mạng của anh, Xuân Bách vừa thích vừa không thích điểm đó. Thích vì anh sẽ mềm lòng với nó mỗi khi anh giận dỗi, nhưng nó cũng không thích, đúng hơn là sợ. Phúc Hậu là kẻ yếu mềm, mềm lòng và yếu lòng là điều đáng lo ngại ở anh mà Bách biết, Phúc Hậu biết suy nghĩ cho nhưng hệ lụy về sau nhưng anh sẽ không thể ngăn nổi lòng mình khi đứng trước những chuyện cấp bách. Đó là lòng khoan dung và vị tha, nhưng đó là cũng sự tàn nhẫn và khốn nạn với chính mình.
nhỡ mà sau này Bách có làm chuyện gì tồi tệ với anh thì mong anh đừng bao giờ tha thứ cho nó.
sai thì sửa, nhưng Bách muốn anh cứng rắn và mạnh mẽ hơn, thay vì dang rộng vòng tay để ôm lấy người khác thì xin anh hãy tự ôm lấy chính mình.
…
" cute dữ vậy trời "
" để tao gọi ông đạt "
" làm mẹ gì ? "
" thì gọi ổng ra cute với mày "
" xàm "
Hoàng An liếc lấy cậu bạn tóc trắng đang xếp mấy chai rượu lên kệ hộ mình, Hải Đăng một câu là tều youngboi, hai câu là mình đẹp trai, ba câu là nhắc đến Ngô Tuấn Đạt.
" mồm bảo xàm nhưng tai thì đỏ "
Thùy Dung nói nhỏ một câu lập tức làm Hoàng An câm nín, bởi vì tai nó đỏ thật mà, cả mặt nữa, như con tôm trong bát mì mà Tuấn Đạt luộc cho nó ấy.
ting
" ê mọi người hỏi tao với này đi gì lâu mà không về kìa "
" nói mình quẹo về nhà đi, thầy vũ biết đi làm thêm đêm khuya ổng la chết "
" la mày chứ đâu la tao, tao đi chơi mà "
" chó "
" ơ vẫn giấu à ? "
" ừ, thầy vũ nói là đi làm không đủ tiền thì tiền học thầy với mọi người đóng cho, nhưng mà tao không muốn nợ mọi người nên tao từ chối, giờ thì đi làm nhưng mà trừ đăng với vũ ra thì không ai biết, à còn bồ thằng đăng nữa "
" cái đầu này cứng hơn cục đá rồi ấy an "
" =))) "
" chịu nó, có người lo cho thì không muốn, thích tự lực mà làm vậy đó "
" được ngưu ma vương bao nuôi mà chê "
" ổng hơn tao có 2 tuổi, ngưu ma vương cái nổi gì ? "
" ý là mày không được nói ổng già "
" ùm ùm "
" chịu hai bây "
" ê hai nhóc "
" nhóc con cặc, ủa đi đâu mà trong tơi tả dữ thần vậy ? "
" thằng này hỗn "
" mới đi Innova với ai vậy ? "
Hoàng An núp sau lưng Hải Đăng mà hóng hớt, nó tò mò chứ, trước nay bên tiệm hoa nắng sương chưa bao giờ nghe việc đánh nhau như thế này, thế mà chẳng hiểu sao nay họ lại đến đây với bộ dang nhếch nhác và tơi tả.
" đầu xanh phóng nhanh không cần phanh nên tông vào ai à ? "
Yến Vi mang đến hộp thuốc y tế đặc lên bàn, Trung Hiếu kéo Văn Huy lại rồi ấn nó xuống ghế, giờ An mới để ý cái người này, sao thường ngày ồn ào mà giờ thì trầm ngâm đến lạ, cũng là người mang nhiều vết tích không nên có nhất.
" nó với thằng hoàng yêu thương nhau "
" đùa ? "
" đùa cái lồn "
" ai rảnh mà đùa, đánh hơi bị hăng, thấy hai đứa tao can mà bị đánh lây luôn không ? "
Tấn Phát bức xúc lên tiếng, có lòng tốt can ngăn còn bị đục cho bầm mặt bầm mày, đéo hiểu giống đùa chỗ nào nữa ?
" rồi ông hoàng đâu ? "
" cha minh kéo đi đâu rồi "
" rồi mắc gì đánh ? "
" thằng huy cua nhỏ mà thằng hoàng thích "
" wtf ? "
" gì vậy ba, con nhỏ thằng hoàng thích nhắn tin cua thằng huy, bị thằng huy trap rồi kể lể với thằng hoàng, xong thằng hoàng tìm thằng huy nói chuyện, rồi chúng nó cãi nhau kết quả là đánh nhau "
" ủa là bả có thích ông hoàng không ? "
" lớp dự phòng "
Văn Huy lên tiếng sau một lúc im lặng, Trung Hiếu cũng cất đồ vào họp rồi trả lại cho Yến Vi, quay sang thở dài rồi nói.
" nhỏ đó xem thằng hoành là lớp dự phòng thôi, buồn thì tìm tới, khó khăn thì nhờ giúp đỡ, còn lúc vui thì chẳng nhớ nó là ai, nhưng mà bây biết việc thích một người rồi đó, yêu vào là ngu vờ lờ ra "
" má ơi chịu luôn, thằng này thích thằng kia, thằng kia thích nhỏ nọ, nhỏ nọ thích thằng này ? "
" cái bùng binh kiểu đéo gì ấy ? "
" chờ đi "
Xuân Bách bê mấy cái ly rượu đi vào, phía sau là Phúc Hậu lon ton đi theo.
" chờ đến bao giờ ? "
" nhanh thôi, chờ đến lúc thằng hoàng bị đá "
" ủa quen chưa mà đá ? "
" quen rồi, nãy lúc tụi tao kéo được thằng huy đi thì nó cũng theo con nhỏ kia với ông minh đi đâu á "
" lọt bẫy nhanh gớm "
" lọt cái đéo gì ? Nó tự nhảy vào mà ? "
" ừ, nó mê con nhỏ đó dữ lắm "
" hồi nó khóc giờ "
" khóc cái lồn "
" yêu đương kiểu đéo gì rối rắm vãi cứt "
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top