Binrik - Dỗi - p2




Anh lật đật chạy đi thay đồ, xỏ chiếc áo khoác vào người, tiếng quai nón tra vào nhau vang lên "Tách!"

Anh quyết đêm nay phải tìm gã cho bằng được.

Tay vít ga, anh phóng xe ra đường.

Sài thành giờ cũng vừa mới lên đèn, xe cộ lúc nào cũng nườm nượp, mùi khói bụi với mùi người có làm anh khó chịu đôi chút.

Mà thôi, ai quan tâm chớ, quan trọng là bây giờ tìm cho ra thằng cha kia để giải thích, chứ né nhau kiểu này chắc anh chịu không nổi mất.

"Mà từ từ, nhà ảnh rốt cuộc ở đâu nhở?"

Anh chợt nhận ra, đây là lần đầu anh đích thân đi tìm gã, chứ như thường lệ gã toàn lái xe qua nhà anh đón.

Mà khỏi phải nói, tìm nhà trần ai lắm chứ đùa.

Gã đến bây giờ vẫn chưa có một chốn cố định như nhà anh, gã thích sống ẩn dật, không muốn ai biết đến, đến cả gia đình thứ hai - Space Speaker vẫn đang đặt dấu chấm hỏi cho khả năng "ẩn chốn chi thuật" của gã.

Anh Touliver cũng khá tò mò, nhưng bề ngoài thì không quan tâm lắm

"Thằng Bin ở đâu thì mặc xác nó, miễn sáng sớm nó vác mặt tới đây lúc giờ là được".

Anh không nhớ nhầm, gã từng dẫn anh về nhà đôi ba lần, nhưng mỗi lần là mỗi địa điểm khác nhau.

Lúc đầu anh có hoang mang đôi chút, gã nói gã thích đổi mới, nên hay chuyển nhà liên tục để cho... "lạ!"

Gã đâu biết cái lạ của gã làm anh khổ sở như thế nào, giữa đất Sài Gòn này, dù gã có nổi mấy đi nữa thì cũng như mò kim đáy bể, không có manh mối thì đừng có hòng lần.

Anh đành tạt qua những nơi gã từng đưa anh đến, những khách sạn sang trọng, căn penhouse tiện nghi, anh mong gã sẽ rớ tới đó, đỡ công anh đi tìm.

Có lẽ ông trời hôm nay không ưu ái anh cho lắm.

Chủ của mấy nơi đó cứ khăng khăng mặc anh lặp lại biết bao lần, không có ai tên là Trung Đan hay Bin Zi- Zét từng đặt chân qua đây cả.

Điều đó khiến anh lấy làm lạ, anh không nghĩ gã lại giấu thông tin kỹ đến vậy, đến rồi đi một cách lả lướt đến nỗi khiến người khác quên dần đi sự hiện diện của mình.

Anh bắt đầu bực bội, mạnh tay rồ ga đến căn hộ cuối cùng trong danh sách tình nghi của anh, còn nếu không có nữa...

Đến lượt anh dỗi, đừng hòng mua nước ngọt về mà làm hoà!!

Anh tấp xe máy vào lề, nhanh chóng bước vào trong, còn không thèm gỡ mũ bảo hiểm.

Chủ nhà đang đọc báo, bỗng ngước lên thấy vẻ mặt hầm hầm của anh mà giật mình.

"C- cậu thuê bao phòng?"

"Tôi không thuê, tôi chỉ muốn hỏi"

"Đã có người nào tên là Trung Đan, hay gọi gì đấy là BinZ thuê hay ghé qua đây không?"

Nghe tới BinZ, mắt chủ nhà bỗng sáng lên, tình cờ thắp lên anh hy vọng.

"Ồ, cậu là bạn của anh chàng đó sao?"

"Dạ đúng rồi, anh ấy có-"

"Không, cậu đó không có ở đây"

"..."

"Nhưng tôi ước gì được gặp cậu ta một lần, còn nếu mà tạt qua đây thôi cũng là phước đức với tôi rồi. Còn cậu chắc sướng lắm nhỉ, làm bạn thì thế nào cũng-"

"Đủ Rồi!!"

Anh tức giận đập bàn khiến chủ nhà bất ngờ đánh rơi tờ báo xuống đất.

Chợt nhận ra hành động của mình, anh xấu hổ cúi người xin lỗi rồi chuồn mất.

Cơn lửa trong anh ngày một bừng, một bên tay lái sắp bị bóp nát bởi cơn thịnh nộ hiếm có dành cho gã.

Vừa về đến nhà, cơ thể anh mỏi nhừ do ngồi xe quá lâu.

Anh không thèm vệ sinh gì mà lao thẳng lên giường, cũng đã 21h30 rồi.

Anh cầm điện thoại, tay lướt đến mục tin nhắn.

| Binzpoet đã offline 6 giờ trước |

Gã vẫn chưa có động tĩnh xuất hiện khiến anh tức tối đập màn hình xuống giường.

"Aizz chết tiệt, tự nhiên đùng một cái mất tiêu ..."

Bất chợt anh cảm thấy hơi lo, gã chưa bao giờ không rep tin nhắn anh, lại còn đi mất không nói tiếng nào, có khi nào gã...

Anh xanh mặt đi tưởng tượng ra những viễn cảnh... nhưng rồi tự vả để trấn an mình, anh tin chắc gã sẽ không bị vậy, anh mong là vậy....

Dòng suy nghĩ miên man, sự mệt mỏi từ từ dìm anh vào giấc ngủ lúc nào không hay......

***

.

.

"Brừm, brừm..."

Anh mơ màng, với tay chiếc điện thoại lấp loé ánh sáng đang làm phiền giấc ngủ của mình, bực bội nhấc máy.

"Alo..."

"Khoa, Khoa, Minh Huy nè!!"

Anh giật mình bởi tiếng la của gã qua ống nghe, lại còn gọi anh bằng tên nữa

"Cái gì Wy?"

"Mày tới đây gấp đi, liên quan tới chồng mày đó"

Anh bừng tỉnh, tự động bật dậy trước câu gã, mặt hoang mang.

"Ảnh bị sao??!"

"Nó bị tai nạn rồi, đang nằm trong phòng cứu đây nè!!"

.

.

.

(còn tiếp)

***

Notes:

Hôm qua là chung kết Rap Việt, thú thật tôi không dám xem hết, bởi đã đến vòng chung kết, là tập cuối cùng tôi được thấy bọn họ trên cùng một màn ảnh.

Tôi cảm thấy tiếc nuối dữ dội, bản thân tôi là một đứa hiếu thắng, nhưng khi coi chương trình này, tôi đã không xem trọng việc thắng thua nữa, ai cũng đều xứng đáng bước lên ngôi vị vinh quang.

Lúc trao giải quán quân, tôi không bất ngờ lắm bởi nó nắm đúng trong dự đoán của tôi ( tôi sẽ không spoil tên đâu, ai chưa xem thì tự lên xem đi :v)

Nhưng điều đó không đồng nghĩa việc tôi bỏ viết fic đou, họ là cả gia đình với tôi mừ, sao mà bỏ được (nhất là my otp :> )

By the way, tôi sẽ cố ra p3 nhanh nhất có thể nên mọi ngừi đừng bỏ tôi nhé 🥺

Have a nice day~

15/11/2020

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top