01

"Đêm nay trời trở lạnh thật...", Vũ ngáp dài. Ngó ra đường xá vắng hoe người qua kẻ lại, chưa kể còn không buồn có một bóng xe cộ nào hiện hữu, di chuyển nghi ngút cùng âm thanh chói tai mà thuở ban ngày gã vốn hay nghe. Im ắng, bình yên đến lạ hoắc, và ít nhiều sự ngột ngạt.

Mà, dẫu sao khu vực mà bản thân gã đang đánh chén với đám đồng nghiệp cũng khoắt sâu trong con hẻm nhỏ - nổi tiếng là không có ma nào thèm bén mảng tới. Nhưng trái khoáy ở đó lại có quán nhậu chễm chệ mở ngay đây. Gần như ở mặt tiền chính nếu không bị che lấp bởi vách tường phủ rêu xanh, đồ sộ mà chiếm khoảng diện tích lớn khiến lối vào khu hẻm tựa bị chèn ép, hạn hẹp và chỉ đủ cho một cá thể chen đôi chân qua rồi lách người đi thật cẩn thận.

Một đồng nghiệp thân thiết cùng tốt nghiệp khóa đại học với Tất Vũ, đã tọc mạch với chủ quán về chuyện rằng tại sao ông ấy lại mở kinh doanh tại vị trí không mấy thuận lợi và khó thu hút khách hàng ghé thăm quán vì nó ẩn sau bức tường bê tông vững chắc kia. Gã còn nhớ, gã đã trố mắt ra chờ câu trả lời, không khác gì chú chim con chờ chim mẹ bón sâu cho đớp.

Rốt cuộc, gã và hội nhóm hiếu kỳ bấy giờ chỉ nhận về nụ cười khả ái kèm điệu bộ lắc đầu chẳng muốn khai ra từ ông chủ. Quả là một phen tràn chề thất vọng. Gã ngỡ đấy như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt mình, và chắc đám bạn của gã cũng dấy lên cảm giác chết bẫm ấy.

Từ sau lần hụt hẫng như muốn đánh vào tâm lý của cả bọn, đám đồng nghiệp chung công ty đã lập lời thề hốt sẽ không bàn hoặc ngó ngàng gì vụ việc liên quan đến hàng quán nữa. Cũng như, lý do quán được triển khai xây dựng và bắt đầu công cuộc trở thành chốn để thu vốn cho một chủ sộp tài tình, rất thấu đạt phong thủy trong chuyện làm ăn. Chúng nó tám đủ điều, cả chê trách ông chủ phó mặc cho anh con trai của ông đang phục vụ tại chỗ và dường như lọt tai hết tất thảy mọi câu từ xấu xí, săm soi hệt cá rỉa mồi - không phân biệt được đâu là miếng mồi ngon, bổ dưỡng mà chỉ biết đâm đầu thay phiên cắn xé đương vì nổi thèm khát để được thỏa cái miệng rỗng.

Tất Vũ châm đầu lọc, ngọn lửa tí tách rồi lấp lửng ánh đỏ vô thức biến thành tia sáng rọi vào gương mặt điển trai của người đàn ông. Bất giác hé lộ cặp đồng tử u ám, khẽ khàng cụp xuống sau công đoạn đốt rẫy thuốc. Làn khói trắng mịn bật ra liên hồi đoạn bay vút khắp không gian, vô tình khiến kẻ ngồi đối diện gã phải cau mày. Người kia ve vẩy khói thuốc lá, miệng làu nhàu cùng biểu tình khó ở, rõ là đang chống đối trước màn phô trương chất ni-cô-tin vô tội vạ từ thằng bạn thân chí cốt.

"Hút thuốc thì nhả khói sang hướng khác giùm con đi bố ơi!", Thanh Tuấn cất tiếng than thở. Liếc hai con mắt thù hằn trông tên thủ phạm đằng trước. Càng tăng thêm sát khí bởi dáng vẻ dửng dưng, bình thản như hễ gã chẳng nghe thấy lời nào phàn nàn bởi y. Cái tính ương ngạnh, ngạo mạn đặc trưng trên từng nét khôi ngô của Vũ và nó thực sự làm Thanh Tuấn ghét chết đi được. Như thể không tài nào nhịn nỗi bản năng muốn cào cấu, chửi bới mà moi móc đến ba đời dòng họ nhà gã đang hì hục dâng trào trong lòng.

"Rồi rồi, xin lỗi nhớ." Gã nhoẻn miệng cười, một nét cười khinh khỉnh hằn lên bộ mặt hồn nhiên, tươi tắn song nom bỡn cợt vô cùng. "Anh Tuấn sao nay khó tính thế... không như thằng bồ anh chút nà-"

"Nói thêm câu đụng chạm chuyện riêng tư của tao nữa thì mày biết tay!"

Đối lập với biểu tình vô tư đến làm người ta cháy bỏng cả ruột gan thì người đàn ông cùng vóc dáng mảnh khảnh đã nhảy vố lên, bực dọc đập thẳng tay xuống mặt bàn nhựa. Trừ đám đồng nghiệp của gã chợt tắt tiếng cười nói rôm rả, thì phía kia có hội nhóm bạn trẻ đang vây quanh bên bàn nhậu cũng dập luôn cuộc nói chuyện hóm hỉnh của họ. Tụi nó chầm chậm lia ánh nhìn sang vì cơn tò mò, xong có đứa tưởng bở sắp chứng kiến kịch vui nên liền giơ chiếc điện thoại ra quay. Khiến cả đám gã ở đây bỗng nhốn nháo, ngượng nghịu mà ngoảnh đầu hướng xuống đất giả vờ như không biết chuyện quái gì vừa diễn ra.

Cả Tất Vũ cũng phải nén câu chửi thề chực chờ tuôn khỏi đầu môi. Gã nhiu nhíu đôi mày, đá cú lườm tóe khói lên Thanh Tuấn vẫn hiên ngang đứng chống bên nạnh, quơ tay quơ chân khắp nơi. Còn mồm mép cứ tù tì luyên thuyên mắng mỏ đủ chuyện, chẳng dành thời gian để tâm cu nhân viên thực tập kế bên bị làm cho vố. Cậu ta trở nên sốt sắng, luống cuống níu vạt áo tính kéo y ngồi xuống và chí ít là muốn giúp y hạ bớt cơn tá hỏa lúc này.

Tiếng động mạnh vang rần và lôi kéo biết bao nhiêu cặp mắt đoái hoài, anh con trai ở sâu tít trong quán còn phải vội vàng chạy ra xem. Bỏ bê luôn công việc lau dọn bếp núc để sắp sửa dọn hàng quán vào nghỉ ca đêm sau chừng mười phút nữa.

"Chuyện gì đấy?" Chất giọng đanh thép của anh ta đánh động đến bầu không khí ồn ào lúc bấy giờ. Cặp mắt anh lừ sang bàn gã, trân trân như một mũi tên muốn khoét sâu tâm can đám dân công sở hiện diện chình ình ngay đó. "Mấy cậu nhậu nhẹt xong làm ồn quán à?"

Không một ai hó hé nửa lời. Cả bọn mím môi và câm như hến, kể cả thanh niên tên Tuấn kia cũng ngậm chặt miệng rồi bồn chồn khom lưng ngồi im lìm trên chiếc ghế nhựa nhạt màu. Thề luôn, nguyên một bầy chẳng khác gì đám chó con tỏ vẻ ngoan ngoãn trước chủ bởi cái tật cắn bậy lỡ bị phát giác. Chốc lát Tất Vũ bùi ngùi tự nhủ, rằng bản thân gã đang nhục đến mức ngửi không nổi cái tình huống chó má này.

"Không, mà cũng có..." Tuấn mấp máy. "Xin lỗi anh, tôi có hơi mất kiểm soát chút."

Anh trai kia nghe thế bỗng thở dài một hơi toan rất não nề. Gã hiểu vì sao anh ta lại có biểu hiện như vậy. Nhưng Vũ cũng đành tạm gác nỗi lo vẩn vơ đó qua một góc của chuyện cá nhân. Dẫu sao việc cần bản thân gã giải quyết ngay bây giờ nom có lẽ quan trọng hơn gấp bội.

Thằng Tuấn nhận lỗi sai bởi một phút bốc đồng do cơn chuếnh choáng được bơm từ rượu bia xong thì cũng táy máy xách đồ lên để ra về. Hôm nay chầu này cũng tự y chi tiền lương trả cho nên nguyên nhóm chẳng ai giật mồng rồi lãi nhãi gì, hoặc ít nhiều không định chộp mạnh lấy người y hòng ngán đường trốn tránh khỏi chuyện chia phí nhập nhằng từ bữa nhậu mừng vui vì được thăng tiến trong công việc.

Y bối rối cúi gập người chào anh con trai, miệng thủ thỉ lời xin lỗi trước khi cong mông rời khỏi chốn nhậu nhẹt bấy giờ. Và đây, là lần thứ bao nhiêu đó (không nhớ rõ) mà thằng chả bỏ về giữa buổi tiệc. Đương nhiên, ai nấy trong nhóm đều quen đến chai mặt thói xấu đó của Thanh Tuấn rồi, xong họ cũng không thèm nhắc nhở nữa. Chợt một tiếng tặc lưỡi phát ra từ phía đối diện Tất Vũ. Thu hút gã phải quay sang đoạn ngẩng đầu tìm hiểu xem cá thể nào thốt lên âm thanh đong đầy bực dọc, tựa cảm thấy thật xui rủi.

À, ra là từ ông chủ quán đây mà.

"Minh, vào dọn bếp tiếp đi con." Ông chủ chỉ tay vào anh rồi làm ra dáng vẻ như báo hiệu cho cậu con trai.

Thái Minh bên kia gật gù kèm một tiếng dạ thưa vâng lời đoạn hấp tấp di chuyển vào lại trong quán. Ở bên đây, gã chẳng biết sao lại có cảm giác bồi hồi khi bất ngờ đón lấy ánh nhìn ầng ậng vẻ mong chờ từ anh. Tay buông điếu thuốc khỏi mép môi, gã ngờ ngợ tròn mắt ngước trông người nọ.

Phải nhỉ, đáng lý ra đêm nay sẽ là cuộc gặp gỡ đầu tiên trong tháng sau khoảng thời gian dài cả hai cùng im hơi lặng tiếng và rồi biệt mất tăm chỉ vì vụ việc của ngày hôm đó.



Chương 1 - tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top