10. chúng ta nói chuyện đi

Thái Hanh chấp nhận ở trong phòng khách cả đêm, kết quả sau khi anh rời giường, phát hiện Chính Quốc vẫn còn chưa tỉnh lại.

Thái Hanh thầm mắng một tiếng "Con lợn", đang do dự có nên lên lầu đánh thức Chính Quốc hay không, chuông cửa phòng khách vang lên rất có trật tự.

Alpha buông bỏ do dự trong lòng đi mở cửa, trước cửa có mấy người Beta tuổi trung niên, dẫn đầu là phụ nữ trung niên đang gật đầu với Thái Hanh:

"Thiếu gia, lão gia bảo chúng ta đến sắp xếp việc nhà cho ngài và cậu chủ."

Cái gọi là sắp xếp việc nhà, kỳ thật chính là sau này bọn họ sẽ trở thành người giúp việc phụ trách lo liệu tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong căn biệt thự này.

Thái Hanh lợi dụng vào ưu thế chiều cao của mình, liếc mắt một cái đã nhìn thấy phía sau từng chiếc ô tô lần lượt chạy về phía nhà mình, đều là những chiếc xe thương vụ có không gian rộng rãi.

Thái Hanh ở trong lòng thầm mắng ông Kim một tiếng lão hồ ly – vì để đảm bảo anh và Chính Quốc có thể cùng ở một phòng mà kìm lòng không đậu dùng thủ đoạn tai hại như vậy.

Nếu ông Kim mà biết ngày hôm qua Thái Hanh và Chính Quốc không chỉ không xảy ra chuyện gì, mà còn cãi nhau một trận to, không chừng còn phải tức đến cao huyết áp.

Tuy nhiên loại lời này Thái Hanh đương nhiên sẽ không nói cho ông Kim, Chính Quốc không chừng cũng sẽ vì nguyên tắc 'nhiều hơn một chuyện không bằng ít hơn một chuyện', sẽ không nói ra tình hình thực tế.

Thái Hanh xoa lông mày có chút phát đau:

"Ừ, vào thu xếp đi, làm ồn ào một chút, càng lớn càng tốt."

Sau khi dặn dò xong, Thái Hanh đi đến ga ra lái xe rời khỏi phòng tân hôn của anh – việc nghỉ kết hôn đối với Thái Hanh và Chính Quốc mà nói không có ý nghĩa, không bằng quay về công ty làm việc kiếm tiền.

Vì thế dưới sự chỉ đạo ác ý của Thái Hanh, Chính Quốc bị đánh thức bởi những tiếng lạch cạch.

Omega bị ép tỉnh lại từ trong mộng, đôi mắt như hạch đào bởi vì hôm qua khóc lớn, ngay cả mở mắt cũng phải mất chút sức lực. Nhưng tiếng vang ngoài cửa không có dấu hiệu dừng lại, Chính Quốc đành phải ngồi dậy, cố gắng sức mở mắt.

Phòng ngủ chính của phòng tân hôn vẫn chưa quá quen thuộc đối với Chính Quốc. Cánh hoa trên đệm chăn đã rơi xuống sàn nhà cạnh mép giường, Chính Quốc tiện tay nhặt lên một mảnh hoa hồng đỏ bên cạnh, đặt ở trong tay nhìn một chút, vẻ mặt ngơ ngác.

Trận cãi vã nổ ra tối hôm qua với Thái Hanh, đến bây giờ vẫn còn in sâu trước mắt cậu. Vẻ mặt lạnh lùng của Thái Hanh khi nói lời tàn nhẫn với hình ảnh quả quyết phá cửa rời đi là một tảng đá đè nặng trong lòng Chính Quốc, là mức độ chỉ cần cậu nghĩ đến sẽ cảm thấy đau đến không thở nổi.

Tuy nhiên Chính Quốc không có ý định suy sụp vì điều này – Thái Hanh chán ghét mình, hay là nói chướng mắt mình, cũng không phải ngày đầu tiên Chính Quốc biết.

Hiện tại điều cậu nên làm nhất, chính là thực hiện theo kế hoạch ban đầu của cậu, từng bước từng bước thực hiện mục tiêu mà cậu muốn nhất.

Tiếng vang ngoài cửa lúc nhẹ lúc nặng, Chính Quốc ấn huyệt thái dương đang sưng tấy đến phát đau, xuống giường đi chân trần vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Sau khi Chính Quốc từ trong phòng tắm đi ra với mái tóc ướt, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến. Chính Quốc đi mở cửa, phát hiện trước cửa có một người phụ nữ Beta trung niên đeo tạp dề:

"Cậu chủ, cậu có muốn ăn sáng bây giờ không?"

Cách xưng hô này khiến Chính Quốc ngẩn người:

"Gọi tôi là Chính Quốc được rồi."

Beta lắc đầu: "Tôi là được Kim lão gia cử tới chăm sóc ngài và thiếu gia sinh hoạt hằng ngày."

Có nghĩa là lời của Chính Quốc nói không được tính, ông Kim nói mới tính. Chính Quốc hiểu ý, cho dù ngượng nghịu cũng không thể nói gì:

"Được, vậy phiền cô chuẩn bị cho tôi một phần sandwich và cà phê đá."

"Lão gia dặn dò, phải chú ý chế độ ăn uống đảm bảo sức khỏe của cậu chủ, mùa thu đông không được làm đồ uống lạnh cho cậu chủ."

"Vậy làm ca cao nóng là được rồi."

Beta lại lắc đầu một lần nữa: "Lúc đến chúng tôi không có chuẩn bị bột ca cao."

Tính tình Chính Quốc không tệ, cho nên dù mọi chuyện không theo mong muốn cũng không nổi giận, cậu chỉ hơi bất lực hạ bả vai:

"Vậy cô tùy tiện làm gì đó cho tôi cũng được."

Beta nghe vậy trả lời một câu "Được" rồi đi xuống lầu. Sau khi cô rời đi, Chính Quốc thở dài thật sâu.

Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Chính Quốc được quản gia gọi xuống lầu, sau khi đến phòng khách nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng hiểu được vì sao lại phát ra tiếng lạch cạch đó — trong nhà có thêm rất nhiều đồ đạc, trong góc phòng khách còn có thêm con robot quét nhà nhấp nháy đèn đỏ.

Ngược lại có thêm hương vị gia đình cho ngôi nhà này.

Nhưng những vật chết này thì có ý nghĩa gì? Cậu và Thái Hanh cũng không phải thật sự có thể trở thành người một nhà.

Chính Quốc ăn sáng, buồn bã thở dài. Quản gia Beta tinh mắt phát hiện phản ứng của Chính Quốc:

"Cậu chủ, bữa sáng không hợp khẩu vị sao? Nếu đúng vậy, tôi có thể lập tức đổi giúp ngài."

Chính Quốc lấy khăn giấy lau miệng mới trả lời:

"Không cần cẩn thận như vậy, tôi chỉ lơ đãng thôi."

"Nhưng lão gia đã dặn dò, mọi thứ trong nhà đều phải đặt ý muốn của cậu chủ lên làm đầu."

"..." Vậy tại sao không được phép uống cà phê? Chính Quốc không khỏi thở dài lần nữa, vẫn nhét đầy bụng bữa sáng đã được chuẩn bị kỹ càng.

Mãi đến giữa trưa, Chính Quốc cũng không đợi được Thái Hanh trở về. Cậu nghiến răng nghiến lợi thầm mắng mình không có tiền đồ, đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.

Vì thế đợi đến khi Thái Hanh tan làm về nhà, thấy người nhỏ qua cửa của anh đang ngồi ở trong sô pha, đầu dựa ở trên bành ghế sô pha, hai mắt nhắm chặt.

Dưới ánh đèn trong nhà, Alpha một bên thầm nghĩ trong lòng "Thật sự là một con lợn", một bên thẳng thừng đánh giá gương mặt Chính Quốc.

Đúng như lời ông Kim nói, nhóc khốn kiếp này ra nước ngoài vài năm, sau khi trở về thật sự là càng lớn càng xinh đẹp. Giấc mơ của tên khốn này là gì? Đi làm diễn viên trong giới giải trí? Còn luôn miệng nói mình không cần người nhà Kim gia, Điền gia ở sau lưng hỗ trợ lót đường.

Thái Hanh cảm thấy hành vi này của Chính Quốc thật sự rất ngu xuẩn và ngây thơ: Huống chi Chính Quốc có thiên phú diễn xuất hay không, chỉ có khuôn mặt này của Chính Quốc, nếu không có sự bảo vệ của hai gia đình, gia nhập giới giải trí nhất định sẽ bị ăn đến ngay cả cặn cũng không còn.

Cuối cùng là vẫn phải tự bản thân anh giúp cậu dọn dẹp mớ hỗn độn. Với thời gian mà Thái Hanh bỏ ra vì Chính Quốc, Chính Quốc sao còn dám hô to gọi nhỏ với mình?

Một chút cũng không ngoan, cũng chỉ có lúc ngủ yên tĩnh mới thuận mắt một chút.

Ánh mắt Thái Hanh lướt qua khuôn mặt Chính Quốc: Từ vầng trán trơn bóng đầy đặn của Chính Quốc, đến đôi mắt đen mờ mang theo vành mắt nâu của Chính Quốc, rồi đến cái mũi thanh tú hơi thẳng của Chính Quốc, cuối cùng đi tới đôi môi đầy đặn xinh đẹp của Chính Quốc.

Ngày hôm qua Thái Hanh đã cắn qua nơi này, ngậm trong miệng, sức lực không lớn không nhỏ.

Chính Quốc yếu ớt như vậy, miệng lại tốt như vậy, không bị cắn rách da, nhưng Thái Hanh lại bị Chính Quốc cắn cho đầu lưỡi chảy máu.

Miệng Chính Quốc thật sự rất mềm, nếu cái miệng này không nói những lời khiến Thái Hanh chán ghét, nói không chừng Thái Hanh sẽ thích hơn một chút.

Nhưng Chính Quốc tính tình rất kiêu ngạo, có lẽ căn bản không để ý Thái Hanh thích hay không.

"Thiếu gia, ngài về rồi?" Âm thanh của quản gia trong phòng khách rộng rãi có chút đột ngột. Thái Hanh theo bản năng quan sát Chính Quốc. Omega ngũ quan hoàn mỹ nhíu mày, mở hai mắt từ từ tỉnh lại.

Thái Hanh dời ánh mắt đi trước khi ánh mắt Chính Quốc hoàn toàn bừng tỉnh:

"Ừ, cơm tối làm xong chưa?"

"Làm xong rồi, ngài và cậu chủ cùng đến nhà ăn dùng bữa đi."

"Biết rồi, tôi đi tắm trước, hai mươi phút sau sẽ ăn" Thái Hanh nói xong muốn cất bước lên lầu, nhưng sau khi di chuyển lòng bàn chân hai bước thì nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói của Chính Quốc:

"Thái Hanh."

Thái Hanh giống như là bị Chính Quốc còn đang buồn ngủ thi triển định thân ma pháp. Anh dừng bước, quay đầu nhìn Chính Quốc, dùng ánh mắt hỏi Chính Quốc:

"Có chuyện gì?"

Chính Quốc nhìn thấy, hiểu ý của Thái Hanh, ngay cả nói chuyện cũng lười nói với mình.

Omega vừa mới tỉnh ngủ hít sâu một hơi: "Anh lại đây, chúng ta nói chuyện."

Trong lòng Thái Hanh dâng lên dự cảm không lành.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top