1

Chú mèo nhỏ nằm bệt dưới cái nền xi măng vừa cứng vừa lạnh trong phòng ngục tối tăm.

Từng vết thương lớn nhỏ chi chít trên thân hình mảnh dẻ kia.

Vết thâm tím trên thân thể của cậu ngày càng trở nên tồi tệ hơn kể từ lần đánh trước.

Cậu mệt mỏi ngồi dựa vào một góc tường của phòng ngục, ép đầu gối vào ngực mình khi nghe tiếng mở cửa.

Khẽ run rẩy khi nghe tiếng bước chân ngày một lớn hơn từ những căn phòng từ cuối hầm ngục - nơi đầy ắp những chú mèo khác như cậu.

Làm ơn

Tiếng bước chân dừng ngay phòng của cậu.

Làm ơn đừng

Âm thanh của chìa khóa leng keng vang vọng trong hầm khi chiếc ổ khóa cửa được mở ra.

"Chuuya..." - Âm thanh thật khẽ phát ra từ đôi môi của người đang đứng trước mặt làm cho Chuuya rùng mình.

"V..vâng?" - Chuuya run rẩy đáp lại, ngẩng lên nhìn vào người đối diện

"Ông chủ Tachihara muốn gặp ngươi"

Ôi không

Và sau đó, hắn lấy ra một bộ quần áo. Chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần short ngắn cũn, ném về phía chú mèo nhỏ đang khỏa thân kia. (hít hà :)))))))))) )

"Nhanh lên!" - tên quản lý thúc giục.

"V...vâng ạ" - Chuuya run rẩy trả lời và nhanh chóng mặc bộ quần áo được chuẩn bị, sau đó đi ra khỏi căn phòng.

Khi bước dọc hành lang nơi mà Tachihara giam cầm những chú mèo như cậu, Chuuya có cảm giác hông của mình bị siết chặt lại. Cậu nhắm mắt, đánh ực một tiếng.

Tên quản lý giữ chặt tay của Chuuya một lúc, cho đến khi họ đặt chân lên cầu thang và chạm vào cánh cửa để ra khỏi tầng hầm này.

Trong khoảng thời gian mà họ băng qua đại sảnh để đến gặp Tachihara, Chuuya cố gắng tận hưởng nốt những giây ngắn ngủi còn lại trước khi bước vào "địa ngục" kia.

Khi cánh cửa được mở ra, trước mặt cậu, Tachihara đang ngồi trên chiếc bàn làm việc của hắn ta.

Người quản lý cúi chào, sau đó liền rời khỏi căn phòng và không quên đóng cửa lại. Để lại chú mèo đáng thương Chuuya Nakahara cùng Tachihara Michizou trong phòng.

"Ng...ngài cho gọi em...ạ? Thu...thưa chủ..nh..."

"Ngươi đến trễ"- Hắn ta nghiêm khắc ngắt ngang lời.

"Em xin l..."

Từ ngữ chưa kịp thốt ra khỏi chiếc miệng xinh xắn của chú mèo nhỏ kia đã bị cắt đứt bởi một lực kéo, hắn ta  nắm lấy mái tóc của cậu giật mạnh.

"Ta không muốn nghe lời xin lỗi từ một con điếm(???)! Câm mẹ miệng lại đi!"

Tachihara gầm lên, mạnh bạo đè Chuuya xuống sàn nhà mặc kệ cậu đang run rẩy bên dưới hắn ta.

Chuuya vẫn giữ im lặng, chờ đợi cho đợt chửi rủa khác.

"Đứng lên!"

Chuuya đứng bật dậy.

"Cởi hết đồ ra!"

Chuuya cảm nhận được dòng nước mắt sắp sửa trào ra, cậu quay mặt lại, nhìn hắn ta với ánh mắt cầu xin.

"Ng...Ngài đã nói rằng sẽ cho em th- thời gian sau tất cả những gì chúng ta đã làm hôm qua mà?". Giọng nói của Chuuya ngắt quãng, chiếc đuôi phe phẩy qua lại giữa hai chân cậu đầy sợ hãi.

Tachihara cau mày, hắn ta giáng một cái tát thật lực vào cậu, nhưng không quá mạnh để có thể khiến Chuuya ngã: "Ngươi đang làm trái lệnh ta đó à?!"

"Kh...không. Em không có, thưa Chủ nhân!"

"Vậy thì làm theo những gì ta nói đi!"

Chuuya mở to mắt ra, cố gắng để dòng nước mắt chực chờ không cho trào ra. Bị tước đi quyền tự do đã là điều tồi tệ nhất, và việc bị cưỡng hiếp cũng tương tự như vậy.

Chuuya cúi xuống, run rẩy cởi bỏ chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần short ngắn ngũn mà cậu vừa mới được đưa lúc nãy ra.

"Thật đáng kinh tởm nhỉ? Nhưng ngươi phải làm việc đó ngay bây giờ!"- Tachihara nói, việc này khiến cho cậu muốn bật khóc.

Người đàn ông đứng tuổi ấy kéo Chuuya vào phòng ngủ của hắn ta, thẳng tay ném cậu lên giường với ánh mắt lạnh tanh.

Chuuya khẽ rên rỉ, khóe mắt chú mèo ấy ầng ậng nước, chực chờ trào ra khi cậu sợ hãi lùi từng xíu một khỏi tên bệnh hoạn kia cho đến khi tấm lưng bé nhỏ kia chạm phải đầu giường, không thể nào lùi ra được nữa.

"Cố gắng chạy khỏi ta sao? Mèo con đáng thương?" - Tachihara gầm lên, đồng thời túm lấy cặp đùi đầy vết bầm tím đang run lẩy bẩy kia kéo mạnh về phía hắn ta làm cho Chuuya càng thêm sợ hãi và run lên bần bật.

"Kể từ lúc ngươi không khoả thân chính xác theo những gì ta yêu cầu thì....?"

Chuuya nhìn hắn ta với đôi mắt cực kỳ kinh hãi.

"Không! Làm ơn! Em sẽ ngoan ngoãn mà" - Cậu van xin, nhưng đáp lại lời van xin ấy là một cái tát như trời giáng vào mặt.

"Mất dạy!" -  lại thêm một cái tát nữa từ Tachihara. Một cách vô thức, dòng nước mắt nóng hổi trào ra và lăn dài trên gò má hằn rõ vết năm ngón tay bỏng rát của Chuuya.

"Ngươi khóc?" - Gương mặt Tachihara tối sầm lại, hắn gằn giọng hỏi. Một cách nhanh chóng, Chuuya quệt tay lau đi dòng nước mắt rồi vội vã đáp:

"E...Em không có, thưa Chủ nhân!". Khóc là điều cấm kỵ khi ở gần Tachihara. "Nếu bạn khóc khi ở gần Tachihara, bạn sẽ biết rằng địa ngục trần gian là có thật", Chuuya đã học được điều này trong quãng thời gian sống ở đây.

Hắn ta bò lên giường nơi chú mèo đáng thương kia đang run lẩy bẩy, luồn tay vào giữa hai chân Chuuya, kéo chúng dang rộng ra trong lúc cậu cố gắng không để một giọt nước mắt nào rời khỏi hốc mắt.

Chuuya giật nảy người ngay khoảng khắc tên đàn ông đó cởi bỏ quần trong, lôi cậu nhỏ to lớn của hắn ra. (Chân thành cảm ơn cô Lá a.k.a Ruiha-chan đã giúp tui dịch phần này ;;;;v;;;;)

"Oiya, bên trong ngươi vẫn còn khít quá đấy" - hắn ta cười khẩy, một ngón tay của hắn đã vào trong hậu huyệt của cậu khiến Chuuya giật nãy người lên vì đau đớn. (Một lần nữa, cảm ơn cô Lá nhiều)

Tachihara rút ngón tay hắn ra, và đâm sâu ''cậu nhỏ'' của mình vào trong cậu.

Chuuya khóc thành tiếng trong đau đớn, hai hàng nước mắt cứ thế trào ra trên gò má kia. Tachihara tức giận, hắn lấy một mảnh vải nhét thẳng vào trong miệng cậu.

Chuuya lặng lẽ khóc khi Tachibara đưa "thứ đó" vào trong cậu, nhẹ nhàng nới rộng cửa huyệt làm cho Chuuya hét toáng lên và cảm thấy một dòng dịch nóng chảy ra như máu từ cửa huyệt. (Cảm ơn papa a.k.a Hắc Lục Thiên Tử )

Sau 1 lúc, Tachihara bắn dòng chất lỏng màu trắng nóng hổi đó vào bên trong đối phương với 1 cú thúc vào mạnh bạo và thêm miếng vải chắn ngang cổ họng nhỏ bé kia khiến cậu hoàn toàn mất hết dưỡng khí.

Tachihara chậm rãi rút cự vật giờ đây đã ỉu xìu và dính đầy tinh dịch ra, thẳng tay đẩy bé mèo đáng thương kia ra khỏi giường, không còn một chút sức lực, cả người cậu rơi thẳng xuống nền đất lạnh lẽo, cứng ngắt kia.

"Tắm rửa đi, đồ điếm. Sẽ có người đến đưa ngươi trở lại phòng."- Tachihara vừa mặc lại quần vừa ra lệnh, hắn ta đang sửa soạn cho một cuộc hẹn.

"V...vâng..."- Chuuya đáp, giọng của cậu run lên.

Xong xuôi, hắn ta rời khỏi căn phòng, bỏ mặc Chuuya ở đó.

Dưới sàn nhà, Chuuya cử động một cách yếu ớt, cố hết sức để đứng lên trên đôi chân đã cạn kiệt sức lực kia.

Cậu lết từng bước một vào phòng tắm, đối diện với thân ảnh mình trong gương, bật khóc.

Mái tóc rối bù, hai mắt thì sưng tấy lên, gương mặt và toàn thân thì chằng chịt những vệt bầm tím, máu và tinh dịch trộn lẫn nhau chảy thành dòng trên đùi.

Cậu di chuyển lại chỗ vòi hoa sen, chỉnh nhiệt độ nước xuống với ngưỡng mèo có thể chịu được, rửa trôi những thứ dơ bẩn ấy đi.

Là con mèo mà Tachihara "yêu thích" nhất, Chuuya được cho phép sử dụng phòng tắm của hắn ta và cũng là con mèo duy nhất chỉ có một mình hắn được dùng, không một ai ngoài hắn có quyền chạm vào cậu.

Và đó là điều khiến Chuuya cảm thấy kinh tởm nhất.

Cậu không quan tâm đã bao lâu cậu đứng dưới vòi nước, dù trên người chẳng còn thứ gì nhưng cảm giác kinh tởm vẫn tràn ngập trong tâm trí cậu.

Chuuya bước ra ngoài, vớ lấy chiếc khăn gần đó lau khô người rồi yếu ớt trở lại phòng ngủ để mặc lại quần áo.

Cậu run rẩy ngồi chờ người đến đưa cậu trở lại căn phòng tối tăm ấy. Có vẻ hắn khá chậm chạp trong việc này.

Chuuya quay đầu lại nhìn vào chiếc đuôi đầy vết thương của mình được băng bó một cách qua loa rồi thở dài.

Tôi không thể chịu được nữa

Chuuya ngã xuống sàn nhà.

Nó đau lắm.

Cậu nấc lên.

Ngồi dưới sàn nhà lạnh cóng, hai hàng nước mắt bắt đầu chảy dài, Chuuya khóc.

Tôi không muốn ở đây nữa.

Tiếng khóc nức nở của con mèo ấy .

Tôi muốn rời khỏi nơi này.

Cậu đứng lên một cách yếu ớt, nhìn ra phía cửa.

"Mình muốn rời khỏi nơi này." - Chuuya thấp giọng.

Cậu mệt mỏi với việc bị dày vò thể xác.

Cậu mệt mỏi với việc bị đánh đập.

Cậu mệt mỏi với việc bị bỏ đói.

Cậu mệt mỏi với mọi thứ.

Chuuya cúi gằm mặt xuống, ánh mắt chứa đầy sự mỏi mệt.

Liệu việc bỏ trốn có thể thực hiện được không?

Chuuya ngẩng mặt lên lại, nước mắt đọng lại trên đôi mắt xanh ngời ấy.

"Mình phải cố gắng..."

----------hết chap 1---------

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tớ vừa dịch cái gì vậy??? 

Có lẽ dịch xong fic này chắc tớ có điện thoại mới quá :) Đối với một con Chuuya-con thì việc dịch fic này đã rất  khó khăn rồi, mà lại dính ngay NOTP bự nhất của tớ nữa... Nát cmn cái điện thoại rồi... 

Đây là lần đầu tớ dịch fic nên còn nhiều chỗ sai sót. Cảm ơn đã đọc fic của con dở này UvU





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top