chap 15

Những gì xảy ra giữa họ trong phòng thay đồ đủ làm cho họ im lặng trong suốt con đường về căn hộ của Seo Hyun. Sự yên tĩnh trước một cơn bão đã ép chặt bầu không khí, lấy hết oxy của họ. Yong Hwa nắm chặt tay lái một cách khó khăn, trong khi Seo Hyun nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn Seoul sau nửa đêm.

Sự im lặng tiếp tục và ngày càng tăng. Nó sẽ dễ dàng hơn, dễ dàng hơn nhiều so với việc thừa nhận những gì đang diễn ra bên trong họ, những điều chưa nói và không thể nói ra giữa họ.

Anh đã tới toà nhà chung cư của cô và quay sang cô.

Và thấy rằng cô đã ngủ.

Miệng Yong Hwa há hốc, hoài nghi về những gì anh thấy. Làm thế nào mà cô có thể ngủ bên cạnh anh như thế này sau những gì vừa xảy ra trước đó?

Xem nào, thực sự, Seo Hyun-ssi, đây không phải lỗi của tôi, điều này là hoàn toàn là lỗi của em và chỉ của em mà thôi, anh nghĩ trong khi đỗ xe.

Anh không muốn đánh thức cô.

Xin lỗi Seo Hyun, không thể.

Anh đưa tay ra và vẫy vẫy trước mặt cô, để chắc chắn rằng cô đã ngủ say.

Sau đó anh ngồi lại và ngắm nhìn.

Sự đều đặn hít vào và thở ra trong hơi thở của cô, sự yên bình của cô, gương mặt khi đang ngủ, hàng lông mi dài thật dài.

Sau khoảng 15 phút, anh mở cửa nhẹ nhàng, đi vòng qua xe và mở cánh cửa bên phía cô, hạ thấp ghế ngồi, làm cho giấc ngủ của cô có tư thế thoải mái hơn.

Anh chờ đợi nhưng cô thậm chí còn không cựa quậy, chứng tỏ cô đã ngủ say. Chắc hẳn cô đã quá kiệt sức. Tối qua quay xong lúc nửa đêm. Và hôm nay kết thúc lúc 2 giờ sáng.

Anh ngồi bên cạnh và tắt nhạc, lắng nhe hơi thở mềm mại của cô trong xe mình, tự hỏi tới khi nào anh mới lại có thể làm điều này – ở bên cô hoàn toàn riêng tư và không bị quấy rầy.

Âm thanh hơi thở đều đặn của cô đang diễn ra, nhưng yên bình quá. Nó làm cho anh nhớ đến mọi thứ kể từ lần đầu tiên anh gặp cô trong một ngày mưa ở trường trung học.

Điều gì ở Seo Hyun đã khiến anh đảo lộn, từ trong ra ngoài, chẳng muốn gì ngoại trừ cô?

*****

Cô tỉnh dậy, ngay lập tức che mặt mình bởi ánh nắng mặt trời chói sáng. Cô nhìn quanh và nhận ra cô đang ngủ trong xe hơi. Cô quay sang trái và nhìn thấy Yong Hwa đang nhìn cô.

“Tôi đã ngủ?”

“Rõ ràng là thế”

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

“Vài tiếng”

“Là mấy tiếng?” – cô hỏi với giọng điệu ngái ngủ

“Gần 6 tiếng”

Seo Hyun nhìn Yong Hwa.

“Tại sao không đánh thức tôi?”

“Bởi vì tôi không muốn”

Cô thở dài, “Lại trả lời như thế. Câu đó đã lặp đi lặp lại quá nhiều lần”

“Vậy thì đừng hỏi nếu em không muốn nghe câu trả lời”

Cô dụi mắt, cố gắng để tập trung hơn. Cô cảm thấy như là cô muốn nằm xuống và ngủ tiếp.

“Bạn trai em thật là phóng khoáng đấy. Tôi sẽ nổi giận nếu bạn gái mình ngủ cùng anh chàng khác”

Seo Hyun lườm anh.

“Tôi không ngủ với anh”

“Về cơ bản, em đã làm thế”

“Miễn là nó không phải sự thật, anh ấy chẳng có gì phải lo lắng về điều đó” – cô khẳng định.

Anh bật cười lớn, “Em có một quan điểm đúng đắn”

Cô chỉnh thẳng lại chỗ ngồi và nhìn quanh, vuốt lại tóc. Và sau đó cô ôm bụng mình, cảm thấy nó trống rỗng như cảm giác của cô vậy.

“Tôi đói”

“Em muốn ăn sáng không?”

Cô gật đầu.

Không nói gì, anh khởi động xe và lái nó ra đường, nơi có rất nhiều nhà hàng 24h. Anh đậu xe ở phía trước của một nhà hàng phương Tây.

“Em muốn vào trong ăn không? Hay là ăn ở đây, trong xe?”

“Anh có thể ăn ở đó sao? Sẽ ổn nếu anh bị trông thấy cùng với tôi chứ?”

Yong Hwa tháo dây an toàn của anh. “Còn hơn cả ổn ấy chứ”

“Nhưng người ta có thể chụp ảnh anh”

“Tôi không quan tâm. Thôi nào, đi ăn thôi, tôi đang chết đói đây” – anh ra ngoài, đợi cô theo sau.

Anh gọi đồ ăn và một tách cafe. Anh thấy cô cau mày, nhưng cô không nói gì.

“Tôi bị mất ngủ. Nếu không uống cafe, tôi sẽ không thể làm việc hôm nay”

“Tôi biết. Tôi đâu có bảo anh làm khác”

“Nó được viết trên mặt em kìa”

Cô chọn cách không tranh luận tiếp và ăn cơm với rau của mình.

Sau đó họ chỉ ăn bữa sáng của mình, không nói gì hơn ngoại trừ việc mà họ phải làm hôm nay.

Khi họ trở lại xe của anh, và đi được nửa chặng đường về căn hộ của cô, điện thoại của anh kêu. Anh nhìn tên của nó. Đó là quản lý của anh.

Anh đậu xe bên lề đường không xa dải phân cách, và nhấc máy.

“Yong, Dok Hoon muốn thảo luận một ca khúc với cậu”

“Vâng, có vấn đề gì sao ạ?”

“Không. Anh ấy chỉ muốn cậu nghe bài hát ngay. Gọi và nói chuyện với anh ấy nhé. Anh ấy rất nóng lòng, cậu biết đấy, lúc nào anh ấy cũng đang viết cái gì đó”

“Em biết rồi. Em sẽ gọi cho anh ấy”

“Đợi đã. Anh ấy mất điện thoại. Em phải gọi cho anh ấy bằng số mới”

Anh dừng lại và nói với Seo Hyun, “Em có thể ghi lại số này không?”

Cô vội vàng mở túi xách, muốn tìm điện thoại của mình, vô tình làm rơi ra một chiếc hộp nhug nhỏ. Bất ngờ, cô cúi xuống định nhặt chiếc hộp dưới chân. Nhưng Yong Hwa đã nhanh hơn. Anh chộp lấy chiếc hộp và mở nó ra trong vòng chưa tới một giây.
Và anh nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương.

Seo Hyun muốn chạy thật xa khi nhìn thấy sự thay đổi trong biểu hiện của anh. Từ việc shock hoàn toàn, tới hoài nghi và hoàn toàn giận dữ.

“Em sẽ lấy cậu ta?” – anh rít lên.

“Tôi....tôi...”

“SEO HYUN! EM SẼ LẤY CẬU TA SAO?”

Yong Hwa đã kết luận điều tồi tệ nhất khi mà Seo Hyun không thể đưa ra một câu trả lời thích hợp. Anh ném chiếc hộp rất mạnh qua cửa sổ phía trước của xe, làm chiếc nhẫn rơi ra khỏi hộp, gây nên âm thanh khó chịu với tai của họ.

Là thật. Vậy đây chính là nó? Vậy là em đã chọn cậu ta? Em sẽ kết hôn với cậu ta? Em muốn có kết thúc hạnh phúc với cậu ta?

“Không bao giờ” – anh nói

“Yong, tôi...”

“Nếu không phải là sống, thì là cái chết, Hyun”

“Gì cơ?”

Và anh quay xe, lao sang làn đường bên cạnh, nơi mà các loại xe đang đi ngược chiều, tiến thằng về phía tất cả các xe đang di chuyển về phía họ.

Seo Hyun gào lên trong sợ hãi. Yong Hwa đẩy phanh chân của anh, làm cho chiếc xe tăng tốc nhanh hơn, tất cả các xe ô tô dạt sang các bên, cố gắng tránh va chạm với xe của anh.

Anh lái xe và cố tình lái càng nhanh càng tốt. Những chiếc xe đang tăng tốc trên đường của họ đều hoảng sợ và dạt vào, bánh xe của họ tạo nên tiếng rít trên đường phố.

“Tại sao?” – cô hỏi. Cô không thể diễn tả chi tiết. Cô gần như phát điên vì sợ những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Với anh. Chứ không phải với cô. Và lý do đằng sau cái việc tự sát điên rồ này. Cô lặp đi lặp lại, “Tại sao???” khi tiếng còi xe ô tô và một chiếc xe tải màu xanh làm trầy xước bên hông xe của anh.

Anh nhấn mạnh bàn đạp. “VÌ TÔI YÊU EM!!!! Đó là lý do!!!”

Một chiếc xe tạm dừng sau khi quay vòng, và đâm vào gương bên phải của anh.

Anh gào lên thành tiếng, và đây là lần thứ hai, Seo Hyun cảm thấy mọi thứ dừng lại, ở thời điểm không thích hợp, như là chìm đắm trong ý nghĩa những lời nói của anh. Trái tim của cô đập nhanh hơn một lần nữa, và cô ấy thậm chí không thể nói dối bản thân mình trong khoảnh khắc hỗn loạn đó. Cô chắc chắn rằng không có gì để làm với kinh nghiệm suýt chết mà cô vừa vượt qua.

Giữa tiếng la hét của các lái xe khác la mắng anh, giữa tất cả các xe đang bấm còi vào họ, cô tiến lên và đặt những ngón tay của cô lên cổ tay của anh.

“Nếu anh yêu tôi, xin đừng làm tổn thương chính mình”

Anh quay sang rất nhanh và mở to đôi mắt của mình.

Cô nhẹ nhàng giữ chặt lấy sự ảnh hưởng của mình, cố gắng ngăn anh lại. Yêu. Anh nói như vậy. Và điều điên rồ nhất trong tất cả là cô tin anh.

“Yong Hwa-yah, làm ơn” – cô cố gắng, cầu mong anh đừng làm tổn thương bản thân hơn nữa. Không chút nào. Cô đã có đủ cho sự trả thù.

Đó là câu cuối cùng khiến anh lái sang hướng khác, vượt qua các xe khác một cách điên cuồng, và dừng lại ở bên đường.

Cô chưa bao giờ gọi anh như thế. Nó nghe như một lời âu yếm. Âm điệu nhẹ nhàng đó làm anh bị sốc, và ánh mắt kiên định mà cô đã nhìn anh một cách điềm tĩnh.

Anh giơ tay ra và kéo cô vào lòng mình, hoảng sợ thì thầm lời xin lỗi, “Mianhe! Mianhe, Hyun! Có phải tôi đã làm tổn thương em?”

“Tôi ổn” – cô quả quyết, “Còn anh. Anh ổn chứ?”

Anh chết lặng. Anh  gần như giết chết cô trong một tai nạn xe hơi. Và tại đây cô đã hỏi anh có ổn không. Cái quái gì đang xảy ra thế này?

Anh vẫn mở to mắt nhìn cô khi tiếng còi báo động của cảnh sát đến, và lôi cả hai đến đồn cảnh sát. Cảnh sát phải biết một vài thông tin gì đó, nhưng anh ấy đã thề không chịu nghe lời bất kỳ ai. Seo Hyun cầm lấy bàn tay giá lạnh của anh và nói “Sẽ ổn thôi Yong, tôi chắc chắn đấy”

*****

“Tôi xin lỗi. Đó là sự ngu ngốc của tôi. Súyt chút nữa đã làm tổn thương em”

“Tôi không sao”

“Thật chứ?”

“Vâng. Tôi luôn tò mò muốn biết cảm giác ở trong tù sẽ như thế nào”

Anh không thể ngăn được nụ cười xuất hiện môi mình. Mặc dù vậy, nó cũng biến mất một cách dễ dàng. Thật không thể tin được chiếc nhẫn vẫn lấp lánh bên trong hộp nhung. Và sự ngập ngừng của cô khi trả lời. Và lại một lần nữa anh đánh mất tâm trí của mình và lôi kéo cô vào mớ lộn xộn.

Làm thế nào mà anh lại cố ý lái xe của mình vào con đường đó, vượt quá tốc độ với những chiếc xe đang ngược chiều với họ.

Đối với thời điểm không thể tha thứ, cảm giác rất muốn cùng chết với cô ấy. Thà rằng chết cùng cô còn hơn phải để cô thuộc sở hữu của người khác.

Và sau đó anh mất đi ý thức lần thứ hai khi nghe cô ấy gọi anh, “Yonghwa-yah”. Bởi vì đó là lần đầu tiên cô gọi anh như thế. Ba từ mà anh đã từng mơ ước cô ấy nói.

Thật dễ dàng để đoán rằng sự liều lĩnh ngớ ngẩn của anh sẽ làm cho cảnh sát bắt giữ anh. Có hai điều mà anh hối tiếc. Thứ nhất là điều này có nghĩa là một sự bê bối đối với CN Blue Và thứ hai là Seo Hyun bị lôi kéo vào vụ bê bối này.

Tại sao? Tại sao tôi tiếp tục làm những điều sai với em? Tại sao điều duy nhất mà tôi tiếp tục làm là gây tổn thương em?

“Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra với single “Y,Why” của anh, bây giờ khi việc này xảy ra?” – cô hỏi, bám vào song sắt.

Anh thở dài nặng nề.

“Tôi không biết. Có lẽ nó sẽ bị hoãn lại”

“Thật đáng tiếc, thật đấy. Anh đã làm việc rất chăm chỉ vì nó”

“Tôi yêu em” – anh đột nhiên thốt lên, không có sự ràng buộc và chẳng giả tạo chút nào.
Cô chăm chú nhìn anh, hoài nghi, “Anh muốn đổi chủ đề và chuyển hướng câu chuyện, phải không?”

Anh bước về phía trước cầm lấy cánh tay của cô, và yêu cầu cô đến ngồi với anh trên giường.

“Tôi cảm thấy sẽ không có thời điểm nào tốt hơn để nói điều này. Thực tế bây giờ em đang bị nhốt cùng với tôi. Đây là thời điểm thích hợp để nói với em”

“Tôi... thấy thật khó tin”

“Tôi đã yêu em từ hồi lớp 10” – anh vội vã nói, trong khi vẫn còn đủ can đảm.

“Nhưng...nhưng anh luôn bận rộn hẹn hò!” – cô chỉ ra.

“Đó là một cách liều lĩnh để đẩy em ra khỏi tâm trí tôi”

Cô lắc đầu, “Không thể nào...”

Anh nhún vai.

“Việc đó thế nào?” – cô tò mò hỏi.

“Tôi đã thất bại thảm hại. Tôi càng cố quên em, hình ảnh của em lại càng ở  trong tâm trí của tôi”

“Thật sao?”

Anh gật đầu, “Tôi đã muốn làm cho em phát ghen, nhưng càng tệ hơn”

“Ah. Yoo He Yi”

“Một trong số đó”

Cô gật đầu, nhớ lại anh và Yoo He Yi đã tán tỉnh nhau thế nào khi cô ở đó.

Lại im lặng, cả hai đang lạc trong suy nghĩ của riêng mình.

“Những gì anh làm với tôi.... sau buổi vũ hội?”

Anh nghiến răng.

“Uh?”

“Anh đã từng làm với bất kỳ ai khác chưa?”

Anh bị cuốn theo cơn sốc.

“Tôi hy vọng là không”

“Hyun, tôi không đi khắp nơi và tấn công các cô gái như vậy. Nhưng tôi đoán là mình không thể đổ lỗi cho em đã suy nghĩ về tôi như thế”

Cô cố gắng để phân tích biểu hiện của anh.

“Em là người duy nhất có thể biến tôi thành thằng điên”

“ … Tại sao?”

“Tại sao tôi làm thế ư?”

Cô gật đầu.

“Tôi đã tuyệt vọng. Chỉ còn vài tuần trước khi tốt nghiệp, và tôi cảm thấy tôi sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa. Tôi muốn em rất nhiều. Nhưng tôi thì chẳng là gì với em cả. Tôi chỉ muốn... chỉ muốn đựoc gần gũi với em hơn”

“Anh đã hành động thực sự lạ lùng với người mà anh yêu” – cô nói.

“Tôi bị ám ảnh bởi em” – anh nói. “Tôi có số điện thoại của em từ lớp 11, nhưng tôi chỉ gọi em khi chúng ta có vấn đề ở hội học sinh. Khi tôi lái xe, tôi thường đi qua trước nhà em, tự hỏi em đang làm gì. Tôi chưa bao giờ có vấn đề gì với các cô gái trước đó, nhưng tôi không thể dùng bất kỳ lời nói ngọt ngào nào với em. Tôi không biết tại sao. Tôi có thể thực sự dịu dàng với các cô gái khác. Nhưng không thể với em”

Anh tiến gần nắm lấy tay cô. Cô không chống cự, cô chỉ muốn lắng nghe anh.

“Tôi đã dành nhiều đêm không ngủ suy nghĩ về em. Muốn em rất nhiều, nhớ em rất nhiều. Khi tôi còn ở Nhật Bản, tôi tự hỏi liệu có chàng trai nào đủ may mắn để được em chấp nhận?”

“Tôi viết nhiều ca khúc về em. “Love revolution” chỉ là một trong số đó”

“Mỗi khi tôi ở cùng một ai khác, tôi luôn hy vọng em ở vị trí của họ”

“Tôi xin lỗi, đã làm em đau đớn. Tôi nên nói với em điều này một thời gian dài trước đây, nhưng tôi đoán tôi đã ngu ngốc vì chỉ biết lượn lờ xung quanh em. Thay vì nói với em những cảm xúc thực thì tôi lại làm tổn thương em. Vì quá yêu em mà bị tổn thương. Bởi vì tôi sợ nếu tôi trở nên trong sạch, em sẽ chỉ ném tôi ra xa. Tất cả sự từ chối của em đã giết chết tôi ...”

Seo Hyun nhìn xuống tay của họ. Và cô tự hỏi. Nỗi băn khoăn trong lòng cô thực sự lớn. Làm sao bạn có thể tin rằng một ai đó đã làm tổn thương bạn rất nhiều? Bạn phản ứng như thế nào khi người mà bạn ghét lại đưa tay ra với bạn theo cách mà bạn không bao giờ nghĩ tới?

Tôi tin anh.

Đó là câu nói vang lên trong trái tim cô. Sự ảnh hưởng của giọng nói nhỏ trong trái tim của cô là rất lớn. Tôi tin anh. Làm thế nào tôi có thể tin tưởng anh? Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu đây chỉ là một âm mưu khác để làm tổn thương tôi. Nhưng biểu hiện của anh, nỗi đau trong đôi mắt anh, giai điệu nhẹ nhàng của anh, và sự run rẩy trên đôi vai anh.

Tôi tin anh.

Seo Hyun nhận ra cô sắp khóc. Đôi mắt cô đã cảm thấy ướt rồi.

Không, không, không. Đừng khóc lúc này.

“Nhưng bây giờ tôi sẽ từ bỏ. Kyu Hyun có vẻ trở thành người có thể làm em hạnh phúc”

Cô có thể cảm nhận được những giọt nước mắt bắt đầu rơi. Một… Hai…

“Giống như là chặt đứt tay của mình vậy, nhưng tôi đoán là tôi sẽ phải sống với điều đó. Tôi sẽ tránh xa em kể từ bây giờ”

“Anh có thể làm được điều đó không?” – cô hỏi nhẹ nhàng.

“Tôi phải làm được. Tôi sẽ làm được. Đó sẽ là điều khó khăn nhất mà tôi từng làm, nhưng có lẽ đó là việc thông minh nhất có liên quan đến em. Tôi cần phải dừng lại. Em đã làm tôi chìm trong cơn say, nhưng sau những gì tôi đã làm ngày hôm nay, tôi suýt nữa đã giết chết em, tôi sẽ dừng lại. Tôi sẽ ngừng việc làm phiền em với cùng sự tồn tại của mình”

Seo Hyun không thể có bất kỳ phản ứng nào. Cô đã cố gắng sắp xếp một trong đầu một câu nói, nhưng cô không thể tìm thấy.

Seo Hyun cảm thấy như một con bướm bị mắc kẹt trong một cái lọ. Trong một thời điểm bất ngờ, cô ấy thực sự muốn tiếp cận Yong Hwa. Nhưng cô không thể. Phải chấp nhận rằng có một bức tường dày được làm từ thủy tinh giữa họ. Nó là ở đó. Nó tồn tại.

Đó là điều không thể phủ nhận. Và nó không thể bị phá vỡ.

Sau đó một cảnh sát đến. “Bạn có khách”

“Soo Young unnie!” – cô kêu lên, nhìn thấy chị mình đi bộ đến trước mặt các thanh sắt.

“Hyun-ah, em không sao chứ?” – Soo Young hỏi bằng một giọng chói tai. Đôi mắt cô đỏ, rõ ràng là cô ấy đã khóc.

“Em khoẻ, Unnie. Không có gì xảy ra với em”, cô nói, tiến lại gần hơn với Soo Young.

“Ôi Chúa ơi, tạ ơn Chúa” – Soo Young kêu lên, tới gần nắm tay Seo Hyun. “Khi chị  nghe những gì mà cảnh sát nói, chị đã lo lắng đến phát ốm! Chị gần như bị tai nạn ô tô khi trên đường tới đây! Chị tưởng tượng em bị thương, chị tưởng tượng điều tồi tệ nhất, Hyunnie-ah” – Soo Young nói ào ào, khóc một cách công khai lúc này.

Cô ấy lùi lại, giữ Seo Hyun trong tay để nhìn rõ ràng hơn. “Em nói thật chứ? Em không bị tổn thương bất cứ nơi nào? Huh? Nói với chị, chị sẽ đưa em tới bệnh viện”

“Anniya, Unnie. Em ổn mà”

“Hãy về nhà thôi! Cảnh sát cho biết rằng em đang không phải là người khởi xướng trò điên rồ này, họ có thể cho em về”

Cô quay sang Yong Hwa.

“Hãy về nhà. Em nên nghỉ ngơi” – anh nói.

“Còn cậu!” – Soo Young nóng nảy nhìn Yonghwa" Tôi hy vọng cậu sẽ mục nát ở nơi này"

“Unnie, không” – Seo Hyun chặn cô ấy.

“Khi tôi bắt đầu nghĩ có điều gì đó tốt đẹp ở cậu. Cậu đi và gần như giết chết Seo Hyun của tôi. Yah. Cậu không có đầu óc hả? Cậu có phải là người không? Cô ấy là con người, cô ấy bằng xương bằng thịt. Nhiều người yêu thương cô ấy. Làm sao cậu có thể đặt Seo Hyun vào tình thế nguy hiểm như vậy? Cậu thật là...”

“Chúng ta có thể về nhà luôn không Unni? Làm ơn?”

Soo Young tạm dừng tràng nguyền rủa của cô ấy và gật đầu. “Tôi có thể đưa cô ấy về luôn bây giờ không?” – cô hỏi nhân viên cảnh sát đang đứng gần đó.

Anh cảnh sát bước tới và mở khóa nhà giam.

Seo Hyun quay sang Yong Hwa và nói, “Tôi hy vọng anh sẽ không gặp quá nhiều rắc rối”

“Tôi cũng hy vọng thế. Tôi chắc là quản lý sẽ đưa tôi ra khỏi đây. Sau đó họ sẽ mắng tôi thậm tệ. Tôi chắc chắn về điều đó”

“Họ sẽ … họ sẽ sa thải anh?”

“Hm, … tôi không biết. Nhưng mà, đó không phải vấn đề của em. Hãy về nhà đi”

Cô đứng im, mặc cho Soo Young bắt đầu gọi. Thật là lạ.

Cứ như thể cô sẽ không được gặp lại anh nữa.

Anh bước tới, ôm lấy hai má cô và nói, “Hãy tha lỗi cho tôi”

“Tôi tha lỗi cho anh” – cô trả lời nhanh chóng.

Câu trả lời của cô lại một lần nữa làm anh mất trí. Yong Hwa biết rằng mắt anh lại mở to.

Em tha lỗi cho tôi? Thật sao? Sai lầm nào, Hyun? Cho lỗi lầm nào của tôi? Hãy nói cho tôi biết sự thật? Ý em là gì?

Anh vui mừng vì sẽ tìm ra câu trả lời. Nếu anh không nhận thấy tâm trí mình như thế đã là đủ. Anh đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều. Đặc biệt là sau ngày hôm nay. Đây là lúc để cho cô ấy đi.

Vì thế anh lùi lại.

“Hãy về đi” – anh giục.

Cô khẽ cười và bước ra ngoài, cầm lấy tay của Soo Young đang đợi sẵn, theo cô ấy dần rời xa khỏi tầm mắt của anh.

Yong Hwa đứng một mình trong căn phòng chật hẹp.

Tạm biệt, Cheonsa.

Tôi thực sự yêu em.

*****
------------------------------------
Trưởng nhóm của CN Blue bị dính líu vào một vụ đụng xe sáng nay. Buồn ngủ và mệt mỏi, anh ấy đã đi sai làn đường và gây ra va chạm với ba chiếc xe khác. Đó là một vụ tai nạn nhỏ, và các chủ xe đã chấp nhận lời xin lỗi thành khẩn của anh. Xe của Jung Yong Hwa cũng bị đâm, nhưng nó không nghiêm trọng. Và may mắn thay, không ai bị thương trong sự cố này. Anh đang ở cùng bạn gái của mình khi điều này xảy ra sáng sớm hôm nay. Chúng tôi hy vọng rằng Jung Yong Hwa sẽ nghỉ ngơi hợp lý và không lái xe của mình khi anh đang mệt mỏi. Tất cả chúng tôi đều quan tâm đến sự an toàn của anh. Cho đến khi tin này được thông báo, Jung Yong Hwa vẫn còn trong sở cảnh sát, hoàn thành nốt các thủ tục tường trình. Chúng tôi hy vọng anh ấy sẽ có thể tiếp tục tất cả các hoạt động của mình, bất kể vấn đề này xảy ra.
------------------------------------

Đó là những gì đã được đăng về sự việc, ngay sau đó, tại tất cả các cổng tin tức nổi tiếng tại Hàn Quốc. Đầy đủ với hình ảnh của những chiếc xe, anh và Seo Hyun được áp giải bên trong xe cảnh sát.

Cư dân mạng phản ứng lại, không nghi ngờ gì về điều đó. Mọi người đều quan tâm của các nhà lãnh đạo mà dường như đã kiệt sức khi bước vào con đường sai lầm. Các antis lan truyền tin đồn rằng anh đã chịu ảnh hưởng của rượu khi điều đó xảy ra.

Điều này ảnh hưởng đến người hâm mộ CN Blue của anh ta, điều này sẽ làm hỏng sự nghiệp mới của họ?

FNC đã nhanh chóng đưa ra một tuyên bố rằng đó đơn thuần là vì kiệt sức chứ không phải vì ảnh hưởng của rượu.

Có một vài quan điểm nhìn nhận khác các vấn đề. Tuy nhiên, hầu hết chỉ là nghe nói. Không phải là cùng một cô gái hát chung với anh ấy trong hộp đêm tháng trước? Có đúng như vậy không? Jung Yong Hwa có thực sự vượt qua?

*****

Cậu còn ý kiến gì với việc gây nguy hiểm cho ban nhạc của cậu không, hả? Có không?

“Mianhada, Sir” – Yong Hwa nói, cúi thấp đầu trước Giám đốc Marketing của FNC.

“Cậu vừa mới ra mắt cách đây 2 tháng!!! Làm sao mà cậu lại lại gây chú ý để bị ném vào thùng rác như thế?”

“Một lần nữa, thưa ngài, tôi xin lỗi. Jeongmal jeosonghamnida”

“Bây giờ hãy nói cho tôi biết sự thật. Như thế chúng tôi mới có thể làm rõ vụ lộn xộn nếu như cánh săn ảnh có trong tay những thứ rác rưởi. Cậu có say không?”

“Không, thưa ngài, tôi không hề”

“Vậy chuyện quái quỷ gì đã xảy ra?”

“Tôi...um... có một cuộc tranh cãi với cô gái mà tôi đi cùng”

“Cậu thật điên rồ”

“Tôi thực sự....”

Giám đốc ngăn anh lại. “Tôi đã nghe đủ những lời xin lỗi của cậu. Ra ngoài ngay. Tôi phải xem xét những gì cần làm với cậu. Gây nguy hiểm cho người khác như thế... và còn hình tượng của cậu... ra ngoài. Ngay bây giờ. Đi ra!”

Yong Hwa lại cúi thấp đầu một lần nữa, rời khỏi phòng.

Khi anh ra ngoài, anh nhìn thấy 3 cậu em và quản lý đang đợi anh

“Wow. Tiếng la hét thực sự rất lớn” – Jung Shin bình luận.

“Anh biết. Tai của anh vẫn cảm thấy như đang đổ chuông” – Yong Hwa cười

Jong Hyun vỗ nhẹ vai của Yong Hwa, “Em rất vui mừng vì anh và Seo Hyun-ssi ổn”

“Thực tế thì chuyện gì đã xảy ra vậy?” – Min Hyuk hỏi.

Tâm trí của Yong Hwa ngay lập tức bay tới một chiếc nhẫn đang lấp lánh. Anh quá tuyệt vọng muốn xóa nó ra khỏi tâm trí của mình.

“Một câu chuyện dài. Một câu chuyện xấu. Hãy rời khỏi đây trước đã” – anh đáp lại, Min Huyk nhìn Jong Hyun. Chắc là rất đau đớn với anh ấy khi nói về nó, liên quan tới Seo Hyun-ssi.

“Em sẽ đãi anh một bữa tối ngon miệng, Hyung” – Jung Shin thông báo

“Thật sao? Aigoo, anh sẽ phải làm gì nếu không có một maknae như em?”

*****

Thời tiết rất lạnh trong phòng nhạc, có vẻ mưa đang rơi nặng hạt bên ngoài. Tiếng sấm sét rú thành tiếng lớn, làm cho bạn muốn trốn đi. Cửa sổ tiếp tục đập lớn tiếng, và Seo Hyun chạy từ góc này tới góc kia, đóng từng cửa sổ một.

Cuối cùng, tất cả các cửa sổ đã được đóng.

Tuy nhiên, vẫn rất lạnh. Lạnh tới mức Seo Hyun phải tự ôm lấy bản thân mình, cảm giác như bị lãng quên và bỏ rơi.

Giống như cơn bão đang hoành hành ở ngoài kia, và cô cảm thấy rất cô đơn đứng ở giữa phòng.

Và sau đó anh tới, ôm một chiếc chăn màu trắng trên tay.

Anh đứng gần và bao phủ lấy cô, nói “Hãy dùng cái này, Hyun. Và em sẽ được an toàn”

Seo Hyun gật đầu và để cho mình được bao bọc trong chiếc chăn bởi Yong Hwa.

Nó dày. Trắng. Và ấm không thể tin được.

Cô ngồi xuống sàn, cuốn mình chặt hơn, và anh cũng ngồi xuống theo cô, để cho cô tựa vào người anh, và cô nhắm mắt lại.

Cơn bão vẫn tiếp tục ở bên ngoài. Nhưng Seo Hyun đã được an toàn trong vòng tay của anh.

*****

Seo Hyun tỉnh dậy trên giường của mình. Run nhẹ. Bên ngoài trời đang mưa. Cửa số vẫn còn mở. Điều hòa nhiệt độ vẫn đang tỏa nhiệt đầy đủ.

Cô rời khỏi giường để đóng cửa sổ lại, chỉnh lại điều hòa, và đắp chăn.

Sau tất cả, cô đã cố gắng để gạt đi cảm giác trống rỗng bên trong, khi cô nhận ra rằng nó chỉ là một giấc mơ. Và quan trọng hơn, cô cố gắng để bỏ qua đôi mắt ướt của chính mình. Chắc chắn rằng những giọt nước mắt sẽ ngừng chảy  trước khi cô quay trở lại nằm xuống nghỉ ngơi đầy đủ.

*****

Cô và Kyu Hyun có một ngày tuyệt vời và lãng mạn khi đi mua sắm tại trung tâm thương mại, nắm tay nhau bằng tất cả các kiểu. Anh ấy thật ngọt ngào, anh đã mua những thứ mà cô muốn, và ca ngợi rằng cô trông đẹp hơn bao giờ hết.

Sẽ là bình thường để kết thúc một ngày bằng một nụ hôn từ người yêu của bạn phải không?

Đó là những gì mà Seo Hyun nghĩ khi Kyu Hyun từ từ tiến lại gần cô tối hôm đó, trong xe hơi của anh khi đài phát thanh đang chơi cái gì đó yên tĩnh.

Seo Hyun chờ đợi khi anh di chuyển tới gần và gần gũi hơn, chuẩn bị quay sang góc phải để đặt môi của anh về cô ấy. Cô có thể cảm thấy đôi mắt của anh đang nhìn xuống đôi môi cô và thậm chí nhiều hơn thế, cô có thể cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng của anh thổi vào làn da của mình.

Và sau đó. Cô nhớ anh ấy.

Vì vậy, cô quay đi và tất cả những gì Kyu Hyun có là hôn vào má cô. Anh thở dài và hôn lên má cô.

“Em... em xin lỗi.

Em... em nghĩ rằng em chưa sẵn sàng để ... được …”

“Không sao” – Kyu Hyun nói . “Đó là lỗi của anh. Anh nên kiên nhẫn. Anh biết em rất trong sáng. Em chưa từng được hôn bởi một anh chàng nào trước kia”

Nó làm cho cô giật mình với Kyu Hyun.

Anh ấy đã sai. Cô đã được Yong Hwa hôn bao nhiêu lần rồi? Làm sao Kyu Hyun có thể có ấn tượng như thế về cô? Làm sao người ta có thể nghĩ rằng cô còn tinh khiết?

Liệu nó........

Và suy nghĩ làm cô suýt hét lên vì ngạc nhiên.

Dường như nó không đúng vì Kyu Hyun không phải là anh ấy?

“Anh sẽ kiên nhẫn cho tới khi em sẵn sàng” – Kyu Hyun quyết định một cách tự tin.

Có phải là phản bội khi bạn ngồi cạnh người yêu và bạn không thể nắm bắt được những điều anh ấy nói, trong khi tâm trí bạn bị bao phủ bởi hình hảnh của một chàng trai khác?

Đúng là thế, phải không? Seo Hyun chợt nhận ra câu trả lời.

Rồi sau đó cô phải gắng sức để nở một nụ cười với Kyu Hyun, trước khi chào tạm biệt và bước ra khỏi xe của anh ấy.

Khi cô bước vào hành lang, người giúp việc đã đưa cho cô một túi Dior lớn. Nó bao gồm 3 bộ váy mà cô đã mặc trong MV “Y,Why”

Cô tìm trong túi, hy vọng sẽ tìm thấy lời nhắn. Nhưng không có.

*****

“Sẵn sàng chưa?” – Jong Hyun hỏi Min Hyuk và Jung Shin. Họ gật đầu. Vì vậy, Jong Hyun gõ cửa. Khi họ nghe thấy “Vào đi”, tất cả họ bước vào phòng.

Giám đốc tiếp thị của FNC đang ngồi phía sau bàn làm việc của anh, vương vãi với đĩa CD demo khắp nơi.

“Annyeonghashimnika, Sonsaengnim” – Jong Hyun cúi đầu thấp. Jung Shin và Min Hyuk làm theo.

“Ah.

CN Blue
Tôi có thể làm gì cho các cậu?”

“Chúng tôi ở đây để cầu xin sự tha thứ cho Yong Hwa hyung”

Giám đốc đứng thẳng lên từ chỗ của ông. “Cậu ta yêu cầu các cậu nói chuyện với tôi như thế này? Đúng là một kẻ kiêu ngạo”

“Không!” – Jung Shin vội vã trả lời, “Anh ấy ghi hình cho Strong Heart hôm nay. Anh ấy không biết chúng tôi ở đây”

“Jeongmal?”
“Ne. Chúng tôi ở đây để... để cầu xin một sự ưu ái, thưa ngài” – Jong Hyun nói.

“Hm. Gì vậy?”

“Làm ơn. Đừng sa thải Yong Hwa hyung” – Jung Shin đề cập thẳng vào vấn đề.

“Tôi không nên à? Sao vậy?”

“Bởi vì...”

“Bởi vì anh ấy là trưởng nhóm tốt nhất mà bất cứ ai cũng muốn có” – Min Hyuk ngắt lời Jong Hyun.

“Anh ấy luôn có trách nhiệm, luôn luôn là như thế”

“Vì thế làm ơn, xin hãy tha lỗi cho anh ấy”

“Nếu ông tha lỗi cho anh ấy, nếu ông tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi hứa sẽ làm việc chăm chỉ hơn cho FNC Music”

“Bởi vì

CN Blue

sẽ không còn là

CN Blue
nếu không có anh ấy” – Min Hyuk kết luận.

Giám đốc lơ đễnh tạo thành một chồng đĩa trên bàn của mình.

“Cậu ta đã tạo ra một vụ bê bối. Một vụ nghiêm trọng. Gây nguy hiểm cho mọi người như thế. Thậm chí là cùng với một cô gái. Vâng, các cậu biết đấy, chúng tôi không phải là những người nghiêm ngặt về các mối quan hệ. Nhưng đó là việc lái xe vô trách nhiệm mà chúng tôi ghét nhất. Đó là một thái độ rất xấu”

“Những vụ bê bối phải bị trừng phạt. Vì vậy mà các nghệ sĩ của chúng ta sẽ hiểu và không làm những sai lầm tương tự trong tương lai”

“Làm ơn, Sonsaengnim!” – Jung Shin cầu xin.

Giám đốc ngăn cậu ấy. “Tuy nhiên, chúng ta không thể là một kẻ đạo đức giả.
CN Blue là một trong những nguồn thu nhập chính của chúng tôi hiện nay. Chúng tôi không muốn mất các bạn như thế. Bên cạnh đó, Yong Hwa có... xin lỗi phải nói điều này... có tất cả các fan hâm mộ của các cậu. Chúng tôi sẽ không ngu ngốc mà sa thải cậu ta”

“Tuy nhiên”, ông tiếp tục cứng rắn, làm cho ba anh chàng nghệ sĩ nuốt không trôi, lo sợ điều gì sẽ đến tiếp theo.

“Tôi sẽ không bỏ qua điều này dễ dàng. Jung Yong Hwa phải học cách kiểm soát bản thân. Mỗi lần cậu ấy làm những điều tiêu cực, nó sẽ tạo ra một hiệu ứng xấu. Không chỉ liên quan đến cậu ta, mà còn có rất nhiều người. Ba các cậu, công ty của chúng tôi, lượng  đĩa đơn bán ra, những người hâm mộ ... Vì vậy, tôi đã ra một quyết định”

“Đĩa đơn “Y, Why” của các cậu sẽ được hoãn lại. Tôi muốn tất cả các cậu đi đến Nhật Bản trong ba tháng, cho đến khi người ta quên đi vụ việc này. Các cậu sẽ phải thu âm một đĩa đơn tiếng Nhật tuần này, và quảng bá nó ở đó. Tôi muốn cậu ta suy nghĩ tích cực và sâu sắc về hậu quả của sự cố này. Lần tới, nếu còn có lần tới, tôi sẽ không rộng lượng”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #face