Chương 9
"Nam Goo đang khóc sao?" - JiSung ôm ôm mặt cô, gương mặt non nớt của nó thoáng tỏa ra vài nét phức tạp: "Nam Goo đừng khóc mà, JiSung biết JiSung sai rồi lần sau không dám như thế nữa, Nam Goo đừng giận JiSung."
"Chúng ta về nhà thôi JiSung." - cô đưa tay loạn xạ gạt mớ nước mắt còn vương trên mặt xong xuôi lại mỉm cười nắm tay JiSung làm như chưa có chuyện gì.
JiSub đến đón con trai vừa nhìn thấy mặt thằng bé dán băng cá nhân chằng chịt, trên trán, trên má, thêm phần quần áo lấm lem bén rách vài chỗ liền hoảng hồn trợn ngược mắt hỏi cô: "Cậu đánh nhau với thằng bé sao?"
"Xin lỗi, trông chừng không tốt để nhóc con bị thương rồi!" - cô cảm thấy cực kì có lỗi, tâm trạng không tốt mang thằng bé ra ngoài tìm niềm vui cuối cùng lại thành ra thế kia chỉ biết cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mặt JiSub.
JiSub có chút gắt gỏng: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Không nói có được không?"
"Được, không muốn nói cũng không thể kề dao vào cổ ép." - nói xong JiSub liền giật tay JiSung ra khỏi tay cô, tay còn lại thì cầm cặp cho con trai không chút biểu cảm bỏ về.
Lần này JiSub giận thật rồi, giận thật rồi! Xem ra thời gian tới cô phải chịu khổ tự mình đón xe bus đến công ty thôi!
Quả thật đúng như dự đoán cả một tuần sau đó cô và JiSub không hề gặp mặt, đối với JiSung lại càng không. Đang buồn chán nửa ngồi nửa nằm trong phòng làm việc thì ngoài cửa vọng vào tiếng của JungKook: "Anh vào có được không?"
Cô giật nảy mình bật dậy trân trối nhìn ra cửa. Từ hôm cô và hắn đụng mặt ở phố ăn uống sau đó đến công ty đi làm cũng không gặp hắn, hắn cũng không giao công việc đặc biệt gì cho cô làm cô còn tưởng mình sắp sửa bị đuổi việc đến nơi, báo hại cô không ngày nào được yên ổn thanh thản cứ phải liên tục đoán già đoán non. Bây giờ hắn đột ngột xuất hiện trong phòng làm việc của cô, cái tư thế ngồi cực kì thoải mái phóng túng thế kia có phải thực sự muốn đuổi việc cô không?!
"Giám đốc hôm nay đích thân vào đây tìm tôi là có chuyện gì quan trọng phải không?" - cô đưa cốc nước lọc đến trước mặt hắn dò hỏi, vừa phải thật cố gắng điều chỉnh cảm xúc trên mặt không để lộ ra chút sơ hở nào.
"Ừm, không có gì quan trọng." - hắn lắc nhẹ đầu, tròng mắt xoáy sâu như muốn thu hết những thứ có liên quan đến cô lưu giữ toàn bộ vào trong ánh mắt đó.
"Thế... " - cô ấp úng tránh né cái nhìn từ hắn.
Hắn khẽ cười, lời nói ra thật ngọt ngào, thật dịu dàng: "Chỉ là nhớ, muốn nhìn em một chút."
"Đang giờ học anh gọi em ra đây làm gì?"
"Không có gì, chỉ là nhớ, muốn nhìn em một chút."
Hình ảnh ở trường đại học khi xưa từng nét từng nét được thêu dệt thành bức tranh hoàn chỉnh hiện rõ mồn một trước mắt. Cô cúi đầu lúng túng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, sợ rằng càng nhìn sẽ càng khó thoát ra: "Giám đốc, nếu đã không có chuyện gì quan trọng thì tôi xin phép được tiếp tục làm việc."
Hắn không đáp lại thay vào đó vẫn ngồi yên ở chỗ cũ dùng ánh mắt dịu dàng sủng nịch nhìn cô không biểu lộ chút ý muốn sẽ rời đi. Cô ngồi trước máy tính cách xa hắn như vậy mà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia cứ di chuyển khắp khuôn mặt mình đến sắp bốc khói, ngón tay đánh loạn lên bàn phím, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, căng thẳng tột cùng.
"Giám đốc, anh không định về phòng làm việc sao?"
"Không."
"Nhưng tôi thì phải làm việc."
"Anh biết."
"..."
"Em cứ tiếp tục làm việc của em, anh cứ tiếp tục ngồi ở đây cũng đâu ảnh hưởng gì."
"Nhưng anh làm tôi không tập trung được."
"Là do tự em không chịu tập trung không phải lỗi của anh, anh đâu có làm gì khiến em mất tập trung."
"Có, anh như vậy chính là đang làm tôi mất tập trung."
"Anh làm gì?"
"Anh nhìn tôi."
"..."
"..."
"Thế thì cho em nghỉ làm ngày hôm nay, chỉ cần ngồi yên ở đó thôi, anh vẫn sẽ trả đủ tiền lương cho em, không phải lo."
"Tôi ngồi đây làm gì?"
"Để anh nhìn."
"Anh..."
"Được rồi, ngoan đi!"
Chẳng hiểu thế nào cô lại cứ giữ nguyên tình trạng đó đúng như lời hắn nói mà ngồi yên một chỗ không gây náo loạn nữa. Ngồi cả nửa ngày sau lưng liền truyền đến cơn đau buốt nhức nhối, cô khẽ chau mày đưa tay đấm thùm thụp ra sau lưng.
"Em đau lưng sao?" - hắn phía bên này nhìn cô đắm đuối cả ngày thiếu điều muốn bỏ hẳn cô vào miệng nuốt xuống một hơi, tại sao cô gái này lại càng ngày càng xinh ra như thế? Lúc trước đã rất đáng yêu rồi bây giờ còn... thôi không nói nữa.
Cô khẽ lườm hắn một cái không trả lời vẫn tiếp tục đấm thùm thụp vào sống lưng.
Hắn chạy đến nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, vẫn dùng thanh âm ngọt ngào kia rót vào tai cô từng chữ một: "Để anh giúp."
"Không..." - cô vùng vẫy.
"Yên nào."
"Cần." - lời nói ra lại bị hai chữ ôn nhu đến phát điên kia cắt ngang, cô khẽ nuốt nước bọt len lén nhìn ngắm qua khuôn mặt vẫn luôn được mệnh danh là vạn người mê của hắn. Ừm, vẫn đẹp trai như vậy!
"Không thay đổi đúng không?" - hắn vẫn chăm chú đấm lưng cho cô.
Cô nghệch người ra chẳng hiểu hắn là đang nói về cái gì nên dù có muốn mở miệng ra trả lời cũng không trả lời được.
"Anh vẫn thế, không có gì thay đổi đâu, chỉ có em thay đổi thôi!" - hắn đột nhiên dừng lại ngước đôi mắt sáng như sao trời kia lại một lần nữa như muốn cuốn cô vào.
"..."
"Quay về với anh đi, được không?"
"Anh đang nói gì vậy giám đốc?" - cả người cô bắt đầu nóng ran, cứng nhắc giả vờ ngu ngơ hỏi lại.
"Có một chuyện ngay từ đầu anh đã rất muốn hỏi em nhưng vẫn luôn trì hoãn đến tận bây giờ."
"Chuyện... gì ?"
"Em là đang giả vờ hay đã thực sự quên mất anh rồi?"
Cô như bị nói trúng tim đen lúng túng đảo mắt ngang dọc: "Anh nói gì tôi không hiểu, tôi với anh thực sự chỉ mới gặp nhau lần đầu lúc anh chuyển công tác đến đây thôi! Kh... Không phải sao?"
"Vậy là trước đây em chưa từng quen biết tôi?" - hắn khẽ nheo mắt, ôn tồn tiếp tục hỏi.
"Phải."
Hắn thở hắt ra trong mắt mang theo nét cười đáp lại: "Vậy tốt rồi!"
"Tốt gì cơ?"
"Bắt đầu từ bây giờ anh chính thức theo đuổi em, Jeon JungKook chính thức theo đuổi Jung Nam Goo." - hắn cười, đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô.
Còn cô chỉ biết trân trân trợn mắt nhìn lại, được một lúc mới hoàn hồn lấy lại tinh thần: "Giám đốc đùa hơi quá rồi! Nếu để vợ anh nghe được sẽ không hay đâu."
Hắn lắc lắc đầu: "Anh không có vợ." - nói được một nửa lại nhìn cô cười tình: "Nếu có, người đó cũng chính là em."
"Anh..." - cứng họng.
"Anh yêu em." - Jeon JungKook như nhận được món quà lớn bật cười thành tiếng thích thú nhìn cơ mặt của cô đang bị hắn làm cho cứng lại, không tiếp tục nói được gì nữa, chỉ có thể mắt chữ O mồm chữ Ô mà nhìn mình.
Chỉ cần người đó là em thôi, thì mặc kệ mai sau có bị người đời chửi rủa thế nào anh cũng không quan tâm, anh chỉ cần em, anh chỉ yêu một mình em.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top