Thần chú ma thuật vị nho

Tên gốc: 【流花】葡萄味的魔法咒语

Tác giả: Loving_Justin

Permission của tác giả (xin mà tác giả cũng rep nhanh, fic cũng ngắn nên tớ edit lun =)))

Note của tác giả: RuHana ở Mỹ sống chung với nhau,🌸say rượu cho rằng hai người còn đang yêu xa, dưới ma lực của rượu, không ngờ lại thẳng thắn bày tỏ.

Muốn xem 🦊 dỗ dành 🌸 say rượu nên đã viết.

--------------------------

Hôm nay Sakuragi Hanamichi giành được MVP của đội, các đồng đội thân đầy cơ bắp vây quanh lấy hắn, vỗ vỗ vai, gọi hắn là Lucky star của đội bóng, thiên tài cũng choáng váng theo, phạm giới, trong bữa tiệc mừng đã uống không ít rượu vang đỏ và bia đồng đội đưa cho, có lẽ còn có cả ly cocktail đầy màu sắc.

Đội trưởng có trách nhiệm đưa hắn trở về ngôi nhà ở chung với Rukawa Kaede, đầu Sakuragi còn chưa kịp phản ứng đây là chỗ nào, cơ thể hắn đã tự đi trước một bước, tra chìa khóa vào ổ khóa, mở cửa bước vào nhà nói "Tui về rồi đây!"

(đoạn này Hana nghĩ mình đang sống một mình khi ở Nhật nên tui để xưng hô này, kiểu như mấy câu cửa miệng của người Nhật khi về nhà thui á)

Rukawa Kaede nghe thấy tiếng động đi ra, Sakuragi nhìn thấy sợ đến mức như thấy quỷ nhảy dựng lên.

- Cáo hôi, sao anh lại ở nhà em?!"

Bản thân Rukawa còn chưa ý thức được bản thân bị Sakuragi coi là ảo giác, sự đáng yêu của khuôn mặt thối của anh cũng bởi vậy mà được phóng đại gấp mười lần.

"Đồ ngốc, đã nói rồi, không được về muộn như vậy"
"Với cả, đây là nhà của chúng ta."

Sakuragi đưa tay nhéo nhéo mũi Rukawa, rồi lại vuốt mái tóc vừa ngủ dậy trên trán anh, giống như người bị cận thị nặng, híp mắt nhìn anh, đầu đỏ lắc lắc, cẩn thận nhìn.

Tên này có mắt cáo, mũi cáo, miệng cáo, dù là nằm mơ thôi cũng thần kỳ quá vậy!

- Oa, con cáo này giống thật vậy, rất giống nó luôn.

Rukawa Kaede không nói gì trợn tròn mắt, đẩy cánh tay không nặng không nhẹ của Sakuragi ra, "Đồ ngốc, là anh đây."

Sakuragi phớt lờ lời nói của anh như thể có tấm chắn nào đấy.

"Không phải anh đang ở Mỹ sao?"

Hắn cười ngu, Sakuragi Hanamichi to lớn dùng tay chân leo lên người Rukawa như con lười, đè lên Rukawa suýt nữa mất thăng bằng.

Tửu lượng của hắn thật sự rất kém, hắn thích hương hoa nhàn nhạt sau khi con cáo tắm xong, nhưng lại không nhớ rõ hai người là người yêu đã sống chung, trên người hắn cũng có mùi hương giống vậy.

Rukawa Kaede cố gắng phân tích cảnh tượng trước mắt, kết luận đại khái là ký ức của Sakuragi rối loạn, trở về thời gian anh đi Mỹ trước, hai người ở nơi khác nhau chỉ có thể liên lạc qua điện thoại.

Đều nói người say rượu không có cảm giác xấu hổ, rượu đã mở ra chiếc hộp pandora của Sakuragi đã che giấu, mặt hắn nóng lên, dựa vào vai Rukawa, và những suy nghĩ xấu hổ đã từng không thể nói ra lại được thốt lên.

"Em rất nhớ anh",
"Liệu anh ở Mỹ có nhớ em không."

Sakuragi mong đợi chờ vài phút, Rukawa Kaede mặt không chút thay đổi ném hắn lên giường, Sakuragi nhảy dựng lên.

- Không thèm trả lời luôn

"Thôi quên đi" Sakuragi ngồi dậy, khuôn mặt đỏ bừng như cà chua, chịu đựng sự chếch choáng say rượu mắng anh.

"Chết tiệt, cái tên được nhiều người thích này!"

Trong tưởng tượng của Sakuragi, nước Mỹ có nhiều cô gái tóc vàng mắt xanh không biết khuôn mặt hồ ly xinh đẹp của Rukawa sẽ chiêu ong dẫn bướm như thế nào, hội fan hùng hậu của Rukawa còn có thể to lớn như thế nào.

Thì ra cho dù là thiên tài không biết trời cao đất rộng, đối mặt với sự xa cách lâu dài, cũng có lúc không tự tin như vậy.

Đáng yêu, đồ ngốc ngây thơ.

"Đừng quên... Lời hứa nhé..." giọng điệu mềm mại thật sự không có bao nhiêu sự uy hiếp, nếu như không phải Rukawa đỡ eo hắn, Sakuragi đã ngã ụp vào trong chăn.

"Lời hứa gì?"

Nghe vậy, Sakuragi ngây người, không thể tin nhìn chằm chằm Rukawa, cảm xúc trong mắt chuyển từ trách móc sang bình tĩnh như một đứa nhỏ đoán trúng kết cục của câu truyện cổ tích, trái tim Rukawa Kaede như bị một đống bông gòn đè nén, Sakuragi Hanamichi vì sự chần chờ của anh mà khổ sở.

- Biết anh sẽ không nhớ mà.

Bình thường, Rukawa đã bị cho một cú vào đầu, nhưng lúc này Sakuragi quay lưng lại, giống như một con mèo con bị thương che lấy bụng của nó, chất lỏng cồn ở trong bụng hắn sôi lên ùng ục, giống như đống lửa nhỏ thiêu đốt dạ dày của hắn, cái đầu nhỏ không thông minh lắm của Sakuragi Hanamichi choáng váng, không muốn nói chuyện với tên thủ phạm chọc hắn tức giận.

Sakuragi Hanamichi trong trạng thái say rượu, sẽ không che giấu sự thất vọng bằng lời lẽ cay nghiệt, Rukawa Kaede gãi gãi đầu, cố gắng huy động khả năng tư duy của anh ngoài bóng rổ ra, tìm kiếm những thứ có tính chất "hứa hẹn".

Có một chuyện, nhưng đó là chuyện của hai năm trước.

"Cái em nói là, đến Mỹ tìm anh sao?"
"Có phải là cái này không?"

Sakuragi xoay người đối mặt với hắn, ánh mắt giống như viên bi màu đen sáng bóng, Rukawa biết mình đã đoán đúng.

- Điều đó, em đã làm được rồi.

"Thật sao?"
- Ừm, không lừa em.

Người vừa rồi còn khổ đại cừu thâm trong nháy mắt biến sắc, vô tâm vô phế cười to, "Thiên tài này nói được làm được! Đây là vinh dự của con cáo nhà anh đấy"

Dỗ dành hắn là được rồi, dù sao tên ngốc sáng mai cũng sẽ quên hết, Rukawa Kaede hào phóng tiếp lời.

- Ừm, cám ơn thiên tài.

Sakuragi Hanamichi hài lòng nằm trên chiếc gối hai người cùng chọn, nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, niệm một cậu thần chú kỳ lạ tự hắn nghĩ ra.

- Úm ba la con cáo ở lại.

Cho dù đó là ảo giác hay là ma thuật, hắn rất muốn giữ Rukawa Kaede lại, người sẽ khen ngợi hắn vì đã ôm lấy anh.

- Ngày mai, anh sẽ không có ở đây sao, con cáo khốn nạn.

Sakuragi Hanamichi đã say ngất ngoài miệng nói sẽ không tha thứ, nhưng bàn tay hắn nắm lại không hề buông lỏng, quỷ say ồn ào cuối cùng nhắm mắt lại, chìm vào giấc mộng mơ màng.

"Đồ ngốc"

Rukawa Kaede cúi người xuống, đắp chăn cho tên đang ngủ cũng không yên kia, hôn lên đôi môi hơi cong lên, nếm được một chút mùi rượu còn sót lại.

- Anh cũng rất nhớ em.

Từ ngày hôm sau, Sakuragi Hanamichi đã bị cấm triệt để không được uống rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top