os

Mùa hè, mùa của nắng gắt, của mưa ngâu, của những nỗi nhớ chưa từng dừng lại.

Kwanghee hôm nay bỗng dưng không muốn ở kí túc xá. Chẳng có chuyện gì xảy ra vào hôm nay cả. Chỉ là một ngày đẹp trời, kí túc xá quen thuộc bỗng chật hẹp kì lạ. Nó dường như quá chật chội để chứa thêm một người là anh.

Đó là cảm giác duy nhất tuyển thủ Rascal cảm thấy khi đứng trước cánh cửa. Bên trong là tiếng mọi người chuyện trò với nhau rất vui vẻ về chiến thắng ngày hôm nay, bên ngoài là anh. Đôi tay đang vươn ra chợt hụt hẫng. Anh đứng tần ngần nơi đó, trước cánh cửa kí túc xá thật lâu.

Cánh cửa này, thật sự là lựa chọn của anh đấy sao?

Kim Kwanghee rời đi. Anh khuất bóng sau hành lang, ngay trước khi cánh cửa ấy mở ra. Park Jinseong đã cảm nhận được anh đội trưởng của mình ở đây, nhưng không có ai sau cánh cửa. Tiếng thông báo điện thoại vang lên.

"Có thể hôm nay anh không về kí túc xá đâu, mọi người cứ ngủ trước đi nhé."

Đồng phục DRX trắng xanh nổi bật trong bóng tối. Hàn Quốc nổi tiếng với lối sống về đêm, nhưng Kwanghee đi rất lâu vẫn chỉ thấy chiếc bóng của chính mình. Trên tường là một anh khác, một anh tăm tối, mờ nhòe và mỏng manh. Khuya Đại Hàn lạnh lẽo, phủ lên mái tóc anh một tầng sương mỏng.

Anh không muốn trở về kí túc xá, và lạ thay anh cũng không muốn về nhà. Cả thế giới trở nên thật xa xôi. Kim Kwanghee đi lâu đến mức đôi chân đã mỏi rã rời. Đi qua những công viên, cửa hàng, những ánh đèn đường. Lại đi qua những con gió đêm xào xạc, lại đi qua một mùa hạ.

Mùa hạ năm nay đã sắp hết, dẫu cho cái nóng vẫn còn ở đó không chút rụt rè như mới thưở đầu mùa. Một mùa hạ dài, và khá đặc biệt. Dường như nó đã dài đến vô tận như thế cho đến lúc Kim Kwanghee ngẩng đầu lên, và chiếc lá vàng lượn ngang nơi đáy mắt. Lá mọi năm vẫn rụng và rơi như bao năm qua nó vẫn làm như thế, nhưng hôm ấy anh cảm thấy lòng mình khác đi nhiều.

Cái khác biệt ấy thể hiện rõ lắm. Từ đôi tay của anh, sự nghiệp của anh, ngay từ mùa xuân đã khác, nhưng đến tận lúc thu sang mới cảm nhận được.

Điều khác lạ ấy không thể nói ra, cũng chẳng thể trình bày. Với gia đình, đồng đội, với Park Jaehyuk. Kim Kwanghee cảm thấy tận sâu trong trái tim mình có một chiếc gai đang lớn dần lên, khó chịu và đau khổ, nhưng anh không thể kêu đau, không thể lấy nó ra, không thể vỗ về vết thương.

Vì anh là người lớn mà.

Khi còn bé, anh luôn ước mình lớn thật nhanh. Đứa trẻ con nào chẳng nghĩ thế. Nhỏ một chút thì khát khao mình đủ cao để trèo lên xe đạp. Đến khi biết suy nghĩ rồi lại mơ đến ngày được cho phép vào quán net. Kì phản nghịch đến thì hi vọng thoát ly khỏi gia đình, được tự do đi sớm về trễ, ăn uống vô tội vạ, mua cái gì cũng không bị cấm.

Tận lúc thành người lớn rồi, mới thấy mình còn chưa đủ sẵn sàng đối mặt với xã hội, vẫn còn nhớ cơm nhà ghê gớm. Đôi lúc muốn quay về nhà, đứng trước nơi đã ở bao nhiêu năm trời đằng đẵng, nhận ra mình giờ chỉ là khách.

Một người khách xa trở về rồi lại đi.

Người lớn tự lập, tự chủ, nhưng người lớn cũng mệt lắm. Cơ thể mệt mỏi, áp lực chồng chất, bao chì chiết, kì vọng và thất vọng khiến người lớn muốn khóc, nhưng người lớn phải cười thôi.

Vì người lớn là người lớn mà.

Theo bước chân mình, anh tìm được bãi cỏ rộng, êm và sạch sẽ. Mặt cỏ đã hơi ướt sương, nhưng anh mặc kệ, nằm phịch xuống chẳng theo quy tắc nào cả. Cơ thể căng cứng thả lỏng ngay lập tức. Cảm giác này dễ chịu quá, dễ chịu đến độ Kim Kwanghee rơi nước mắt.

Chà, người lớn thật kì lạ, nhỉ?

Cỏ lạo xạo bên tai, và tầm mắt anh được bao phủ bởi thiên hà rực rỡ. Có lẽ anh đã đi xa lắm, đến mức những ngọn đèn không thể làm lu mờ vì tinh tú trên cao. Điều này quả là kì diệu, và Kwanghee muốn Jaehyuk thấy được cùng mình. Anh gọi cho cậu, nhưng cậu tắt máy, và gọi video lại cho anh.

"Gì đây? Giờ này anh không ở kí túc xá mà lang thang bên ngoài à?"

"Anh cũng là con người mà. Đi dạo thì có gì sai chứ."

"Ai cấm anh đi dạo đâu? Nhưng đi dạo lúc này á? Gần ba giờ sáng rồi đấy! Anh muốn bệnh chết rồi bỏ em một mình cô đơn quạnh quẽ cả đời đúng không?"

"Nghiêm trọng quá đấy thằng nhóc này! Anh gọi cho em là để ngắm sao chung đấy. Nhìn này."

"Anh vừa đấu xong mà đã trốn đi ra ngoại thành rồi à."

"Ai rảnh, còn trong thành phố đàng hoàng nhé."

"Ở đó mà cũng ngắm sao được à, tuyệt nhỉ. Camera tệ quá đi mất, em chẳng thấy gì cả."

"Gì, anh thấy rõ lắm, chắc tại em xui đó."

"Hầy, thế anh ngắm thay em được không?"

"Lòng anh to lớn lắm, chuyện gì cũng nhờ được hết, có chuyện này thì không thôi."

"Này, Kim Kwanghee, anh quá đáng thật đấy!"

"Ha ha, tất xả là tại em xui thôi nhóc ạ."

"Thôi nào, anh ngắm giúp em một ngôi sao đi."

"Được rồi, sao gì nào. Nói trước là anh không có tí kiến thức chiêm tinh nào đâu."

"Ngôi sao tên là Kim Kwanghee đó."

"Em nhìn anh nãy giờ rồi còn gì?"

"Tìm đi trời ạ, trên bầu trời của anh á, có ngôi sao nào tên Kim Kwanghee không?"

"Anh tìm mãi nhưng không thấy, Jaehyuk ạ. Chắc là ngôi sao ấy không tồn tại rồi."

"Kì thế nhỉ, em ở bên này mở cửa sổ ra lại thấy ngôi sao ấy sáng quá trời luôn nè."

"..."

"Anh biết làm sao mà em nhận ra được ngôi sao đó không?"

"Không biết."

"Anh cứ tìm ngôi sao Park Jaehyuk đi, ngôi sao nào gần với nó nhất chắc chắn là ngôi sao Kim Kwanghee đó."

"Anh tưởng nó sẽ hơi xa nhau một chút."

"Không. Kwanghee à, anh có thương em không?"

"Thương chứ, tất nhiên là thương."

"Anh có nghe rõ em nói không?"

"Rất rõ."

"Đặt tay lên tim đi, anh có thấy em ở trong đó không?"

"Có Park Jaehyuk thôi, không có Ruler đâu."

"Vậy chẳng phải em với anh luôn ở bên nhau rồi sao?"

"... Ừ, đúng vậy nhỉ. Dường như anh thấy hai ngôi sao đó rồi này."

"Anh ngắm giúp em một chút nữa thôi, rồi về nhà nhé."

"Ừm."

"Đếm giúp em, xung quanh Kim Kwanghee, có bao nhiêu vì sao đang tỏa sáng được không?"

"Nhiều lắm, Jaehyuk à."

"Anh cứ đếm đi."

"Một, hai, ba,... Ầy, người ta nói trên bầu trời có vô số ngôi sao mà, làm sao mà đếm hết."

"Đúng rồi, làm sao mà đếm hết được người thương Kim Kwanghee trên thế giới này chứ. Bên cạnh Kim Kwanghee có những ngôi sao thương Kim Kwanghee nhiều lắm, nhưng mà Kim Kwanghee lại gần với Park Jaehyuk nhất, vì Kim Kwanghee thương Park Jaehyuk, Park Jaehyuk cũng thương Kim Kwanghee."

"Anh biết không, tuyển thủ Rascal, đối với rất nhiều người, và kể cả em nữa, anh là ngôi sao sáng nhất. Trên bầu trời Iceland, trên bầu trời Hàn Quốc, hay trên bầu trời của Trung Hoa, em đều chỉ thấy mỗi anh thôi. Em thương anh lắm, nên về nghỉ ngơi đi, bầu trời dù có mây mù thì anh vẫn rực rỡ thôi. Nếu mà mây mù che trời lâu quá thì anh có thể mưa một trận cho thỏa lòng."

"Nhưng Jaehyuk à, anh là người lớn mà."

"Vâng, em biết chứ. Nhưng người lớn của em ơi, em luôn mong rằng anh hạnh phúc, chứ không phải chỉ là một nụ cười. Ngôi sao ấy vẫn luôn ở đó, nhưng bầu trời có lúc cũng phải đổ cơn mưa. Sao trên trời không vì một cơn mưa mà tắt, chẳng bị nắng rọi mà rơi. Người lớn có uất ức hãy khóc thật to, hãy kể hết với em, có được không?"

"Anh rất muốn khóc, cũng rất muốn kể với em, nhưng mà anh mong được làm tất cả những điều đó với em bên cạnh, nhé, Jaehyuk?"

"Vâng, anh về đi nhé, em gọi taxi rồi đấy."

"Sao em biết anh ở chỗ nào mà gọi chứ?"

"Chỗ ruột của em mà, anh ngốc xít thiệt chứ. Thôi, xe sắp tới rồi, em cúp máy đây."

"Ừ, ngủ ngon nhé."

"Anh cũng vậy nha."

Taxi chưa đến. Điện thoại vừa ngắt, nước mắt đã tràn ra khóe mi, lăn xuống gò má rồi rơi thẳng xuống đồng phục. Kwanghee không dùng tay lau. Anh mím môi, lặng lẽ khóc trong gió đêm vào ba giờ sáng Hàn Quốc.

Ở Trung Quốc, Park Jaehyuk vừa xem video của DRX cũng lặng lẽ rơi nước mắt trong phòng tập lúc hai giờ sáng Bắc Kinh.

Đường về kí túc xá không xa lắm, nhưng vừa kịp để mắt bớt đỏ. Kwanghee nghĩ mình có lẽ đã quá xúc động rồi nên mới bỏ đi tới gần sáng như này. Bây giờ đã sắp bốn giờ sáng rồi. Chắc là mọi người đã ngủ hết rồi nhỉ?

"Ủa, sao mấy đứa vẫn còn thức? Vừa đấu xong không mệt à?"

Kim Kwanghee ngơ ngác nhìn cả đội như mới vừa đánh nhau xong đang xông ra từ phòng của anh rồi bao vây lấy người đội trưởng DRX.

"Anh đi đánh nhau hả?"

"Tao nói thật tao tin anh Kwanghee mới vừa trốn lũ côn đồ chặn đường ảnh hơn là ảnh đi đánh lộn á."

"Má, tụi nó đánh anh khóc luôn hả?"

"Gì, đâu? Bây né né ra coi."

"Ai bắt nạt anh đưa hình tụi em đi phốt liền cho!"

"Mày khờ quá Youngjun, ảnh mà đứng lại chụp hình chắc giờ nằm ở hẻm nào rồi."

"Phỉ phui cái mồm liền!"

Cả đội túm lại kiểm tra từ trên xuống dưới mấy vòng, dù anh luôn miệng bảo chả có chuyện gì cả, anh chỉ đi dạo thôi. Kiểm tra xong rồi thì xạ thủ Teddy cầm đầu băng đảng rồng xanh túm đường trên Rascal vào nhà tắm, nhốt anh vào trong đó với một bộ đồ ngủ hình con thỏ trắng rồi rầm rập đi ra.

"Sao bộ đồ này nhìn lạ thế nhỉ?"

Bước ra khỏi nhà tắm, Kwanghee thấy im lặng, tưởng đâu đã đi ngủ hết rồi, không ngờ vừa mở cửa phòng ra đã thấy gần chục cái thây nằm chen chúc trên cái giường bé tí của anh ngủ lăn lóc. Trông buồn cười quá đỗi. Vừa đấu xong không chịu nghỉ sớm mà lăn lộn đến giờ này không mệt mới lạ. Đội trưởng Kim biết cả đội cố tình đợi mình về.

Anh không bật đèn lên, vì thế không thấy rõ tất cả mọi người đều mặc đồ ngủ giống hệt anh, lại càng không thấy họ đã cố tình chừa ra một khoảng trống cho anh.

Kim Kwanghee cũng mệt thôi, và anh ngã luôn trên giường của cậu em cùng phòng, chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng ở kí túc xá của DRX, Kim Kwanghee cảm thấy khó thở, giật mình tỉnh dậy. Trên người anh là đầu của Park Jinseong, chân của Bae Youngjun, tay của Son Minwoo, và rất nhiều thỏ trắng.

"Gì vậy trời..."

Buổi sáng ở Bắc Kinh, Park Jaehyuk tỉnh dậy, vội chộp lấy điện thoại.

Bạn có một thông báo mới từ anh thỏ yêu

"Đừng ngủ nữa, dậy đi, anh sắp bị mấy đứa trong đội đè chết rồi, cứu người lớn của em mau lên."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top