Chương 10
~ đến tối
Park Chaeyoung không cố ý chọn bộ đầm dự tiệc hiệu Roland màu đen hở vai, nhưng bộ váy thật sự đã để lộ đôi vai trắng nõn mượt mà của cô. Chiếc áo được may bằng lụa mềm mại ôm sát bộc lộ được thân hình tuyệt mỹ.
Cô đứng trước chiếc gương thật to cẩn thận đánh gía bề ngoài của mình, trong kính nhìn cô mềm mại, dịu dàng cực kì động lòng người.
Tốt lắm, đúng như vậy, cô phải tỏ ra mềm yếu để giành lấy thế mạnh, cô muốn Jeon Jungkook đối với cô hoàn toàn không phòng bị, bị cô mê hoặc hòng hoán chuyển thế hạ phong trước mắt của cô. Thản nhiên nhìn mình trong gương một lúc, Park Chaeyoung lấy một đôi hoa tai đeo vào để càng tạo cho cô vẻ thanh nhã thoát tục.
Sau cùng, Chaeyoung hài lòng nhìn mình trong gương lộ ra một nụ cười, cô chưa từng gặp một đối thủ nào như Jungkook, cô đã từng tự dặn lòng mình tránh xa anh một chút nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát.
Bây giờ anh đã kích động cá tính hiếu thắng không chịu thua của cô, nói gì cô cũng không chiến đấu mà đầu hàng, bỏ giáp mà chạy!
Bỗng nhiên, một đôi tay cứng như sắt ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, Chaeyoung hoảng hồn, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhình vào gương thì thấy Jungkook không biết từ khi nào đã đứng sau lưng cô.
“Ui! Giật cả mình!” Cô tức giận nói, cũng cố sức tránh khỏi những nụ hôn của Jeon Jungkook. Anh không trả lời cũng không ngừng hôn cô, khéo léo hôn vành tai trắng nõn rồi đến chiếc cổ thon dài sau đó kéo một đường dài đến đầu vai mịn màng của cô.
“Đừng… đừng như vậy!” Chaeyoung khiếp sợ la lên, cô không biết là thân thể của mình lại mẫn cảm như thế.
“Em rất đẹp… tôi không thể kìm chế được.” Giọng nói Jungkook khàn khàn, vẫn không có ý định dừng những nụ hôn nóng bỏng lại, tay của anh thậm chí phủ lên bộ ngực tròn trịa của cô. Lại nữa! Park Chaeyoung cảm giác toàn thân mình nóng bức không thôi, thở dồn dập hơn. “Anh… mau dừng lại… chúng ta đến giờ rồi.” Cô tìm lý do la lên một câu.
Những lời này quả nhiên hiệu quả, Jungkook miễn cưỡng ngẩng đầu lên, mặt vẫn vùi vào mái tóc của cô, hít thật sâu để ổn định thú tính vừa bộc phát của mình.
“Đi dự hội nghị liên minh ngân hàng à, tôi muốn ở nhà cùng em, yêu chiều em.” Giọng nói của anh vẫn còn vương vấn một chút khản đặc.
Park Chaeyoung bỗng chốc đỏ mặt, hồng đến tận cổ. Chưa bao giờ có người nào nói với cô những lời khiêu khích trực tiếp như thế.
Jungkook phát ra một tiếng cười trầm thấp, “Không ngờ được một Park Chaeyoung nổi tiếng sắc sảo trong giao tiếp lại động một chút là đỏ mặt, thật sự mất mặt mà...” Trong giọng nói khàn khàn của anh có một chút thương tiếc.
Park Chaeyoung nổi giận, trầm giọng nói: “Anh định tiếp tục trêu chọc em hay là đi dự tiệc?”
Jungkook nhếch miệng cười: “Chúng ta đi thôi! Nếu không chẳng phải đã phụ lòng em ăn mặc phục trang thật xinh đẹp sao?” Nói xong anh làm tư thế của các hiệp sĩ thời trung cổ mời cô.
Park Chaeyoung không khỏi buồn cười, cố ý ngẩng cao đầu ngạo mạn đưa bàn tay nhỏ bé cho anh, cao ngạo nói: “Rất vui lòng! Tiên sinh!”
Park Chaeyoung cùng Jeon Jungkook bước vào đại sảnh, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, cũng không ít tiếng xì xầm bàn tán.
Trong ánh mắt của mọi người, hiếu kì có, tràn ngập nghi hoặc có, cũng có những ánh mắt chờ xem màn kịch sắp diễn ra.
Trong lòng Park Chaeyoung lần đầu cảm thấy tủi nhục, cả giới thương nhân đều biết tin xấu của Park Thị, cô từ một thiên kim tiểu thư của một công ty lớn trở thành một cô gái lưu lạc không nhà lại gánh nợ của bố.
Cô buộc mình đừng chú ý đến ánh mắt của người khác nhưng bàn tay hơi run run. Jungkook cũng nhận ra, anh cầm chặt tay cô, nhìn về phía Chaeyoung như muốn giúp cô trấn định tinh thần. Park Chaeyoung miễn cưỡng nở một nụ cười, theo Jeon Jungkook đi vào giữa đại sảnh nơi có đặt một micro.
“Các vị xin chú ý!” Jeon Jungkook một tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Park Chaeyoung, một mặt nói chuyện vào micro. “Về việc của Park thị, toàn bộ trái phiếu sẽ được bán ra, những bất động sản còn lại thuộc về JKing Holdings.”
Trong đám đông mọi người xôn xao hẳn lên, tất cả đều không nghĩ tới Jungkook lại ra mặt lên tiếng về việc này.
“Về việc số nợ của Park thị và JKing Holdings, tôi cùng Park tiểu thư đã thỏa thuận xong, ngoài toàn bộ bất động sản của Park thị thì Cyon cũng thuộc về tập đoàn JKing Holdings nhưng sẽ tự kinh doanh, tổ chức vẫn không thay đổi.” Jeon Jungkook vừa nói xong, mọi người ồ lên bàn tán sôi nổi.
Tất cả mọi người ai cũng biết, Park gia đã vay của Ngân Hàng Tài Chính JKing Holdings một số tiền không nhỏ, Jeon Jungkook lại khoan nhượng như thế còn ra mặt giúp Park thị giải quyết vấn đề, thực sự khiến người ta dị nghị. Lời đồn đoán cũng bắt đầu sôi nổi, mọi người đều nhất trí cho rằng nguyên nhân chính là Park Chaeyoung xinh đẹp có tài và quyến rũ đàn ông.
Chaeyoung đờ đẫn để Jungkook dẫn xuống, cô còn đang bất ngờ chưa hồi phục lại. Cho đến khi thấy ánh mắt ám muội của mọi người nhìn mình thì mới chợt bừng tỉnh, lập tức cơn giận dâng lên trong lồng ngực. Cô dữ dội trừng mắt nhìn anh.
Jungkook không nhìn ánh mắt tràn ngập địch ý của Park Chaeyoung, đưa cho cô một ly rượu. “Em uống đi! Nó có ích cho em đấy.” Anh thoải mái nói.
Park Chaeyoung cầm ly rượu uống liền một hơi, rượu khiến thân thể đang run của cô ổn định phần nào nhưng lửa tức giận vẫn đang thiêu đốt.
“Anh… thật đáng giận, sao anh chưa có sự đồng ý của tôi mà lại tự tiện phát biểu những lời đó.” Park Chaeyoung gầm nhẹ, kìm chế sự tức giận trước mặt mọi người.
“Tôi nghĩ tôi đang giúp em giải quyết vấn đề đấy chứ, không phải sao?” Jungkook bình thản trả lời, không hề coi sự phẫn nộ của cô ra gì.
Thái độ này của anh làm cô càng tức giận. “Thỏa thuận riêng của chúng ta anh lại cố ý công khai như vậy, có biết người khác nghĩ về tôi như thế nào không?” Tưởng tượng đến những ánh mắt ám muội nhìn mình, lời đồn đại không chịu nổi lọt vào tai, lòng tự tôn của cô bị tổn thương nặng nề, cô luôn luôn kiêu ngạo không thể chịu được mình trở thành đề tài phê bình, bàn tán của người khác.
“Em không cần để ý người khác suy nghĩ thế nào, tôi đã nói rồi, mọi việc sẽ được xử lý theo cách của tôi, em cũng đã đồng ý rồi, không phải sao?” Jungkook nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định không cho người khác thay đổi.
Hai mắt Chaeyoung nhất thời mờ lệ, anh quả thực là khắc tinh của cô, cô thật là xui tận mạng mới có thể gặp phải anh.
Jeon Jungkook dịu dàng nâng cằm của cô, thay cô lau nước mắt, “Đừng khóc, em như vậy tôi sẽ đau lòng!”
Park Chaeyoung tức giận quay đầu đi.
Anh xoay mặt cô trở lại, nhanh chóng giữ chặt cằm cô làm cho cô không thể nhúc nhích chỉ có thể nhìn thẳng vào mặt anh.
“Vĩnh viễn không được xoay mặt lại với tôi, đừng quên, em là của tôi, tôi là chủ nhân duy nhất của em, tôi nói rồi, em không thể gánh nổi hậu quả của việc chọc giận tôi đâu.” Anh thấp giọng âm trầm nói.
“Anh làm nhục tôi như vậy còn chưa đủ sao?” Park Chaeyoung nghẹn ngào mãi, thân thể hơi run rẩy.
Anh không nói lời nào ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô. “Tôi không hối hận vì đã làm như vậy, có lẽ là làm khó cho em rồi, nhưng tôi hứa sẽ bồi thường cho em, đừng giận nữa!”
Lời nói của anh tràn ngập nhu tình cùng sự thương xót khiến Chaeyoung im lặng hồi lâu, bao hờn giận cùng oan ức cũng vơi đi phân nửa.
“Lần sau đừng như vậy, em là người trọng sĩ diện lắm!” Cô ngẩng đầu lên, bĩu môi ai oán, khuôn mặt tươi như hoa phù dung còn vương hai hàng nước mắt, có vẻ khờ dại đáng yêu lại cực kỳ mê động lòng người.
Nhìn thấy Jungkook không nhịn được hôn lên dấu lệ trên khuôn mặt cô.
Chaeyoung đỏ bừng mặt, vùi đầu vào ngực Jeon Jungkook. Jeon Jungkook lộ ra một nụ cười cực kỳ thỏa mãn, vòng hai tay ôm lấy cô không hề để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người. Đúng vậy, đêm nay anh cố ý công khai với mọi người là vì muốn cho mọi người biết Park Chaeyoung thuộc về anh, anh phải cắt đứt những ý tưởng ái mộ cô. Anh đã rõ ràng ám chỉ như vậy tuyệt đối sẽ không có ai dám gây sự chú ý của cô, đây đúng là kết quả mà anh mong muốn.
Tiểu mỹ nhân của anh bị thương tổn lòng tự tôn, anh sẽ bồi thường cho cô, anh sẽ cho cô sự chiều chuộng vô tận khiến cô cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh, thậm chí là yêu thương anh. Không biết vì lý do gì nhưng việc cô yêu hay là không yêu đối với anh vô cùng quan trọng, là việc anh cực kỳ để tâm.
“Em đi lấy đồ ăn đi! Đừng để mình bị đói!” Jungkook buông cô ra nhẹ nhàng thúc giục.
Park Chaeyoung dịu dàng gật đầu, xoay người rời khỏi.
Đang lúc cô đặt đồ ăn lên dĩa thì nghe tiếng gọi tên mình bên tai, cô vừa xoay đầu lại thì ra là cô bạn thân Kim Jennie, còn người đứng bên cạnh cô ấy là người bạn hợp tác của cô Taehyung.
“Sao các cậu đều đến đây?” Park Chaeyoung vui mừng hỏi.
“Cái này cậu phải hỏi anh ấy!” Jennie huých tay vào Taehyung.
Taehyung có chút xấu hổ và không tự nhiên, “Jeon tiên sinh đã qui định tất cả mọi người trong công ty đều phải tham dự buổi tiệc này, anh tìm không ra bạn gái đi cùng nên phải nhờ Jennie giúp đỡ.” Anh có chút vội vàng giải thích.
Khuôn mặt thanh tú tươi cười của Jennie trong nháy mắt có chút ảm đạm.
Chaeyoung đau lòng nhìn cô bạn tốt, không hề để ý đến ánh mắt si mê nhiệt tình của Kim Taehyung dành cho mình.
“Chaeyoung… có chuyện… anh… anh muốn hỏi em.” Taehyung ngập ngừng nói.
“Anh cứ hỏi đi! Đừng muốn nói ra lại nuốt vào bụng.” Park Chaeyoung trả lời thật ngay thẳng.
“Ngoài tất cả các quyền của Cyon, em… em cùng Jeon tiên sinh lúc đó còn có thỏa thuận nào khác không?” Kim Taehyung mở miệng.
“Đa số đều là chuyện công việc, vừa rồi Jungkook đã nói thật rõ ràng, về phương diện cá nhân, hiện giờ không tiện nói cho anh biết.” Chaeyoung thận trọng nhẹ giọng nói.
Taehyung gượng cười vài tiếng lập tức nghiêm nét mặt nói. “Anh hy vọng em đừng làm khổ mình, nếu có gì khó khăn, mọi người cùng nghĩ cách.”
Park Chaeyoung vô cùng cảm kích, “Em là người vô cùng tự cao, sẽ không làm khổ chính mình đâu, anh đừng lo.”
Ngừng một chút, cô nói tiếp: “Nhưng thật ra có một việc cần anh giúp đỡ.”
“Chuyện gì? Em cứ việc giao phó, anh nhất định giúp.” Taehyung nhiệt tình trả lời.
“Sau việc này, công ty phiền anh xem chừng, thời gian em đến công ty sẽ ít đi rất nhiều.”
Taehyung nghe xong lời của cô, biểu hiện có chút không vui nhưng vẫn miễn cưỡng đáp: “Không thành vấn đề, em cứ việc yên tâm, nếu… có rảnh nên đến công ty xem một chút.” Nghĩ đến việc không thể thường gặp cô, tim anh mơ hồ đau đớn.
“Jennie có thể giúp, có vấn đề gì anh đừng ngại tìm đến cô ấy thương lượng hoặc hỗ trợ.” Park Chaeyoung vẫn không quên tác hợp cho hai người bạn tốt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Jennie trong nháy mắt hồng lên, đôi mắt hạ thấp còn Taehyung thì miễn cưỡng nở một nụ cười không tự nhiên, nhất thời cả ba người đều rơi vào im lặng cho đến khi một giọng nữ cao bén nhọn chen vào.
“Thật khiến cho người ta thương cảm! Chaeyoung, không ngờ chỉ trong một đêm cô đã mất đi tất cả.” Lee Jin mèo khóc chuột giả từ bi nói.
Park Chaeyoung lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, thản nhiên cười nói: “Nhờ phúc trời ban, tôi vẫn còn sống rất tốt.” Cô làm sao lại không biết là Lee Jincố ý khiêu khích, muốn làm cho cô mất mặt, cô sẽ không cho cô ta thỏa mãn, muốn đấu với cô Lee Jin còn chưa đủ tư cách.
Lee Jin cười ám muội, “Phải rồi! Với thân hình ẻo lả, thủ đoạn dụ dỗ cao siêu như cô thì sẽ ngay lập tức có người ra mặt giúp giải quyết tất cả, thật sự là khiến người khác bội phục hâm mộ nha.” Nghe cô ta nói như vậy, Taehyung bên cạnh lập tức quay sang nhìn Chaeyoung với ánh mắt nghi ngờ, Jennie thì có chút khẩn trương, cô thực hận không dán được miệng của người phụ nữ này.
“Nếu Lee tiểu thư có hứng thú như vậy, hôm nào rảnh, tôi không ngại chỉ bảo cô đâu! Không thu học phí! Để sau này cô không cần phải hâm mộ tôi.” Park Chaeyoung phản bác.
Khuôn mặt Lee Jin vốn đang tươi cười sáng rỡ trong nháy mắt trầm xuống, trong mắt bắn ra những tia hung hăng hiểm ác. “Park Chaeyoung, cô đừng quá đắc ý! Cô chẳng qua chỉ là con cờ bị bố mình lợi dụng mà thôi. Mọi người trong giới xã giao đều biết bố cô cao chạy xa bay với tình nhân của ông ta để lại con gái một mình thu dọn tàn cuộc.” Lee Jin giương nanh múa vuốt nói, âm lượng đủ lớn khiến mọi người chung quanh chú ý.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì!” Park Chaeyoung dường như được bao phủ bởi một màn sương, nói một cách lạnh lùng.
“Aizaa! Cô thật sự không biết à? Vậy thì cô cẩn thận nghe cho kĩ đây, ngày bố cô lấy tiền bỏ trốn đi còn nghĩ đến mang theo tình nhân, hai người cùng nhau đi hưởng thụ, hãng hàng không nhất định có ghi chép không giả được đâu, nếu cần cô có thể đi điều tra.” Vẻ mặt Lee Jin sung sướng khi thấy người khác gặp nạn.
Park Chaeyoung giống như bị người khác đánh một đòn nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, tay cầm ly rượu bất giác run lên. Cô có cảm giác tim mình cũng đóng thành băng. Tuy biết bố đối với cô luôn cạn tình nhưng thật không nghĩ tới là bạc tình như vậy, ông biến cô thành đối tượng cho mọi người cười chê thương hại, bỏ trốn còn mang theo tình nhân.
Cô luôn luôn ghét bị người ta thương hại, cảnh này so với hứng chịu sự thất bại thì lại càng khó chịu hơn. Park Chaeyoung ép mình phải kiên cường lên, không màng tới sự thì thầm bàn tán sôi nổi của mọi người, cô cũng không phải là người dễ đánh bại. Khuôn mặt lạnh lùng như một đóa hoa tuyết trắng, toàn thân phát ra một khí chất như sương lạnh thanh cao vô cùng.
Jennie lo lắng nhìn Chaeyoung, sau đó hung hăng trừng mắt liếc Lee Jin một cái. Tầng lớp thượng lưu Seoul thật sự là đáng sợ, tội cho Park Chaeyoung lăn lộn trong hoàn cảnh này suốt nhiều năm.
Thấy lời nói của mình đã có hiệu quả, Lee Jin đắc ý cười, nhiều năm qua cô ta bị vẻ đẹp cùng tài năng của Park Chaeyoung lấn áp, cuối cùng đã trả được thù. Cô ta ác ý bổ sung thêm một câu, dáng vẻ dương dương tự đắc, vẻ mặt cười gian ác: “Ngài Park nhất định không nghĩ là cô có tài năng như vậy, có thể nhờ Jeon tiên sinh ra mặt giúp đỡ, nếu không ông ấy cũng không cần trốn ra nước ngoài đâu.”
Lời nói vừa xong, chỉ nghe một giọng trầm thấp, cực kỳ uy nghiêm vang lên: “Lee tiểu thư, cô nói cho hết đi.” Người nói đúng là Jeon Jungkook, anh nhanh chóng đi đến bên cạnh Chaeyoung, một tay choàng qua người cô như muốn bảo vệ. Khí thế trên người anh cùng với đôi mắt lạnh lùng lợi hại khiến cho mọi người đang sôi nổi bỗng câm như hến.
Lee Jin thấy thế trong lòng khiếp đảm, đôi mắt Jungkook nhìn về phía cô ta lạnh băng khiến cô ta không tự chủ được cả người chợt run bần bật. “Tôi… tôi chỉ là.. lời nói thật mà thôi, huống chi… chuyện này mọi người đều biết…” Lee Jim run rẩy giải thích.
“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe tiếng của cô nữa, nơi này hiện tại không hoan nghênh cô, mời cô tự nhiên.” Jeon Jungkook lạnh lùng ra lệnh tiễn khách.
Lee Jin không tin được nhìn chằm chằm Jeon Jungkook, anh dám ở trước mặt nhiều người đuổi cô ta khiến cô ta mất mặt vô cùng, cô ta dù gì cũng là con nhà danh giá, đại diện của hai công ty lớn, anh dám miệt thị cô ta như vậy.
Trong lúc Lee Jin đang phẫn nộ định nói gì đó nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Jeon Jungkook lập tức không nói nổi, ưỡn vai xoay người bỏ đi.
Lee Jin vừa đi, cảm giác căng thẳng của Jennie mới vơi đi nhưng vẫn lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Park Chaeyoung. “Cậu đừng để ý đến lời nói của loại người này, cô ta chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi.” Kim Jennie lặng lẽ an ủi cô.
Park Chaeyoung hơi động đậy khóe miệng, cố gắng nở nụ cười nhưng hiển nhiên là thất bại, “Mình không sao, cậu đừng lo lắng cho mình.” Cô nói chuyện có chút miễn cưỡng.
Jennie bất đắc dĩ nhìn lên vừa đúng lúc tiếp xúc với ánh mắt Jeon Jungkook. Thì ra anh là vị khách ngày đó đến mua lễ phục, thật trùng hợp! Cô gửi cho Jungkook một ánh mắt cầu giúp đỡ, hiện tại Park Chaeyoung chỉ còn có anh.
Jungkook hiểu biết nhìn cô gật đầu rồi ôm Chaeyoung vào lòng. Nhìn thấy cảnh này, Jennie vui mừng xoay người sang chỗ khác thì phát hiện Taehyung nhìn chằm chằm Jungkook, trong mắt mơ hồ địch ý. Trời đất! Xin đừng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn nữa, Jennie bất đắc dĩ lập tức nắm lấy cánh tay Kim Taehyung, ngang bướng kéo anh rời đi.
Đối với những việc này, Park Chaeyoung hoàn toàn không nhìn thấy, cô dường như là một người không có tri giác bình thường, chỉ thấy cô lấy một ly rượu mạnh không để ý đến ánh mắt âm trầm cảnh báo của Jeon Jungkook.
“Đừng uống nữa, em không uống được loại rượu này.” Anh đoạt lấy ly rượu của cô.
“Không cần anh lo, trả ly lại cho tôi!” Chaeyoung tức giận quát tiếng. Không biết uống rượu nên giờ này cô đã choáng váng đầu óc, hoa mắt bước đi không xong nhưng cô vẫn ngoan cố chống đỡ, hơn nữa lại vươn tay đoạt ly rượu về.
Thấy cô say đến nỗi hai gò má đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, Jungkook vừa tức giận vừa đau lòng, anh buông ly rượu bế sốc cô đi ra cửa, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Không uống nữa, chúng ta về nhà thôi.” Anh trầm giọng nói với Park Chaeyoung.
“Anh đừng động vào em, thả em ra, em còn muốn uống!” Park Chaeyoung giãy dụa yếu ớt.
Jungkook hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng của cô, tự ôm cô ngồi vào phía sau xe, sau đó bảo tài xế: “Về nhà.”
Trên đường đi, anh để cô dựa chặt vào người mình, hai tay anh giống vòng sắt ôm chặt lấy cô, môi anh không ngừng hôn nhẹ trán cô, an ủi vỗ về.
Bỗng dưng anh nghe một tiếng khóc nức nở trong ngực mình, Jungkook nhìn xuống Chaeyoung chỉ thấy đôi bờ vai của cô rung động. Hai mắt của cô nhắm chặt, đôi hàng mi cong dính đầy nước mắt trong suốt, đôi môi mím chặt, khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ đầy nước mắt khiến anh xúc động tận tâm can, một cảm xúc chưa từng có ngập tràn lòng anh.
Trời đất! Cô gái này đã làm gì anh rồi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã khiến anh không thể kìm chế được tình cảm trong lòng. Ngay từ đầu anh chỉ thuần túy muốn con người cô, chiếm đoạt lấy cô nhưng hiện tại anh chẳng những muốn thế mà còn muốn linh hồn cô cũng phải thuộc về anh.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top