Chương 4: Bóng tối dày đặc.
Bản đồ kỳ lạ mà Ron tìm thấy dẫn họ đến một khu vực bên rìa thành phố, nơi những tòa nhà cao tầng hiện đại nhường chỗ cho những ngôi nhà cũ kỹ và các con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo. Toto đỗ xe ở một bãi đất trống, ánh mắt cậu hướng về phía trước, nơi một nhà kho bỏ hoang hiện lên như một chiếc bóng mờ ẩn hiện trong ánh chiều tàn.
"Chắc chắn là ở đây?" Toto hỏi, giọng cậu trầm và cẩn trọng.
Ron bước ra khỏi xe, chiếc áo khoác dài tung bay trong làn gió nhẹ. "Bản đồ không sai. Nhưng nếu đây là nơi chúng muốn chúng ta đến, thì cũng có thể là một cái bẫy."
Toto bước theo anh, tay cậu nắm chặt chiếc đèn pin, còn ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh. "Nếu là bẫy, tôi sẽ không để cậu tự mình đối mặt."
Ron quay lại, đôi mắt anh lóe lên một tia dịu dàng hiếm hoi. "Anh luôn như vậy, Toto. Luôn muốn bảo vệ người khác, dù bản thân anh cũng không chắc mình có an toàn hay không."
Toto không đáp. Cậu chỉ bước ngang qua Ron, lặng lẽ tiến về phía nhà kho với vẻ kiên quyết. "Nếu không ai làm, tôi sẽ làm. Đơn giản vậy thôi."
Ron khẽ cười, rồi bước theo cậu, đôi mắt không rời khỏi bóng lưng quen thuộc.
---
Nhà kho tối om, chỉ có ánh sáng từ những tia nắng yếu ớt xuyên qua các khe hở trên mái tôn. Không khí ẩm thấp, mùi kim loại cũ và bụi bặm bao trùm lấy không gian. Toto bật đèn pin, ánh sáng quét qua những thùng gỗ cũ và những chiếc máy móc đã gỉ sét.
"Không có ai ở đây," Toto nhận xét, nhưng giọng cậu vẫn giữ sự cảnh giác.
Ron tiến lại gần một chiếc bàn lớn đặt ở giữa nhà kho, đôi mắt anh lướt nhanh qua những vật dụng được sắp xếp ngẫu nhiên trên đó. Có những tờ giấy cũ, một vài vật kim loại kỳ lạ, và một chiếc hộp gỗ nhỏ.
"Có ai đó đã ở đây, nhưng họ rời đi vội vã," anh nói, tay chạm nhẹ vào một tờ giấy, cảm nhận lớp bụi mỏng bám trên bề mặt.
Toto bước tới gần, ánh đèn pin của cậu rọi vào chiếc hộp gỗ. "Chiếc hộp này... trông quen thuộc."
Ron mở nắp hộp, bên trong là một mảnh giấy nhỏ và một lọ chất lỏng màu xanh lục. Anh nhấc mảnh giấy lên, đọc to dòng chữ ngắn gọn viết bằng nét bút nguệch ngoạc:
"Muốn biết sự thật? Hãy thử nó."
"Có vẻ như họ để lại lời nhắn cho chúng ta," Ron nói, tay anh cầm lọ chất lỏng, ánh mắt chăm chú quan sát nó.
Toto nhíu mày, cảm giác bất an càng rõ rệt. "Cậu không định thử thật chứ?"
Ron khẽ cười, đặt lọ chất lỏng xuống bàn. "Đừng lo. Em không ngu ngốc đến mức thử thứ này mà không biết rõ nó là gì."
Toto thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn không thể rời mắt khỏi chiếc hộp. "Thứ này chắc chắn có liên quan đến những gì chúng đang làm. Nhưng vấn đề là: tại sao chúng lại để lại nó ở đây?"
"Để dẫn dụ chúng ta," Ron đáp, giọng anh đều đều nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự sắc bén. "Chúng muốn chúng ta bước sâu hơn vào trò chơi của chúng."
---
Trong lúc họ còn đang tìm kiếm thêm manh mối, một tiếng động lạ vang lên từ phía cuối nhà kho. Toto lập tức quay đầu, ánh đèn pin rọi thẳng vào nơi phát ra âm thanh.
"Cẩn thận, Ron," cậu nói, tay cậu hạ thấp, sẵn sàng phản ứng bất cứ lúc nào.
Ron không trả lời, anh chỉ lặng lẽ tiến về phía trước, từng bước chân nhẹ nhàng như mèo rình mồi. Khi đến gần hơn, họ nhận ra đó là một cánh cửa sắt nhỏ, một bên bản lề đã gãy, để lộ một khoảng trống vừa đủ để lọt qua.
"Để tôi đi trước," Toto nói, giọng cậu không cho phép phản đối.
Ron thoáng ngần ngại, nhưng rồi anh gật đầu. "Được. Nhưng anh phải cẩn thận."
Toto cúi người, lách qua khe cửa, đèn pin trong tay cậu rọi sáng một hành lang dài và tối tăm. Ron theo sát phía sau, đôi mắt anh không rời khỏi Toto dù chỉ một giây.
---
Hành lang dẫn họ đến một căn phòng khác, nhỏ hơn và gần như trống rỗng. Trên tường, một dòng chữ lớn được vẽ bằng sơn đỏ:
"Sự thật là bóng tối. Càng tiến gần, càng không thể thoát."
Toto đứng sững lại, ánh mắt cậu lướt qua từng chữ như muốn tìm hiểu ý nghĩa sâu xa của nó. "Chúng đang cảnh báo chúng ta hay đe dọa?"
Ron bước tới gần, ánh mắt anh dừng lại trên dòng chữ. "Cả hai. Nhưng em không nghĩ chúng đủ khả năng ngăn cản chúng ta."
Toto bật cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không giấu được sự căng thẳng. "Cậu lúc nào cũng tự tin như vậy."
Ron quay lại, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Toto, sâu thẳm và chắc chắn. "Vì em có anh, Toto. Và em tin chúng ta sẽ tìm ra sự thật, bất kể bóng tối có dày đặc thế nào."
Lời nói của Ron khiến Toto ngẩn người trong một thoáng. Nhưng rồi cậu gật đầu, nụ cười thoáng qua trên gương mặt. "Vậy thì, hãy tiếp tục đi."
Cả hai bước ra khỏi căn phòng, để lại dòng chữ đỏ như một lời nhắc nhở về những gì đang chờ đợi họ ở phía trước. Bóng tối có thể dày đặc, nhưng giữa Ron và Toto, luôn có ánh sáng của sự tin tưởng dẫn lối.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top