hôm nay. lúc này. ngày mai

Con mèo lại đến tìm tôi. Vào một chiều cuối hè.

Hôm ấy cũng có thể là thu, hoặc đông, hoặc xuân nhưng tôi không thích viết như thế. Mùa hè nghe lãng mạn gấp nhiều lần, mà quan trong hơn là nó vần. Bạn không thấy hai câu tôi viết trên kia rất có nhịp điệu của thơ à? Nào, đọc to nó lên đi. Nếu vẫn không thấy vần thì thôi kệ mẹ đi. 

Thực ra chỗ tôi sống chỉ có hai mùa thôi. Nắng chảy mỡ và mưa ngập đường. Chả có sự phân chia đẹp đẽ như những nơi khác. Thế nên việc tôi lấy mùa hè để làm mốc đánh dấu khi con mèo tìm lại tôi sau một đơn vị thời gian nào đó - kể từ lần thứ ba chúng tôi gặp nhau, là ảo vãi cả bộ phận sinh dục nữ. Thôi, để tăng thêm tính chân thật cho câu chuyện, tôi sẽ viết lại hai câu mở đầu chương.

"Con mèo lại đến tìm tôi. Vào một buổi chiều trời mưa lôi thôi."

Nó nhìn nó rồi lại nhìn tôi. Trong mắt con mèo, tôi thấy sự kết thúc của bản thân.

Con mèo lại đang nói về nghệ thuật. Lần này, nghệ thuật là khi một người phụ nữ treo cổ bà ta trước mặt đứa con trai mới lớn. 

Trong đầu tôi, lại một mảnh ghép của tuổi thơ được kéo ra từ cái gầm giường nơi bộ não đã cố tình làm rơi nó xuống. 

Tôi thấy mẹ tôi, gào thét và điên cuồng. Khuôn mặt bà nhăn nhúm và ướt đẫm nước mắt lẫn mồ hôi. Nó trông như một tấm khăn tay bị vò nhau sau khi ai đó hỷ mũi xong. Tôi đứng đó, bên cạnh chính mình lúc còn nhỏ. Thằng bé đang run lên. Còn tôi, tôi tỏ ra bình thản như không. Nhiều năm sau vụ việc, tôi của năm hai mươi mấy đã biết, rằng khi ấy mẹ tôi không thực sự muốn chết. Bà chỉ đang khiến thằng bé con mình bị tội lỗi dằn vặt, đày đọa khi phải chứng kiến mẹ nó tự sát. "Tất cả là lỗi của mày."- Người phụ nữ gào lên với hơi thở cuối cùng của bà. Cơ thể con người ấy bỗng rung lên dữ dội, lắc qua lại hai bên khiến sợi dây thừng đang giữ bà lơ lửng trên không trung đung đưa rồi lại đung đưa. Và thế rồi mọi thứ chấm dứt. 

Tôi quay lại căn hộ cũ nát của mình, cây cọ bị gãy chỉ còn nửa chiếc cán trên tay và một tấm vải bố loang lổ màu trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top