Hôm nay hoặc ngày mai. lúc nào đó
Tôi chán.
Cây cọ khô cứng do bị hàng tá loại bột màu lạnh lẽo đóng bụi lên rơi khỏi tay người họa sỹ. Nó làm một cú hạ cánh khó khăn xuống cái sàn ốp gỗ đã mục quá nửa rồi gãy làm đôi. Những hạt bụi ly ty văng ra xung quanh. Kèm theo đó, một tiếng "rắc" trầm đục vang lên, làm náo loạn không gian trong căn hộ ọp ẹp đã xuống cấp từ lâu. Mấy con gián chạy loạn lên cả. Theo những gì mà bộ não tý hin của giống sinh vật kinh tởm này nhớ được: vừa nãy là tiếng động lớn nhất từng phát ra.
"Chết cha cụ gián. Cái đéo gì đấy, động đất à?"- Arnetto, con gián đực có cái càng to nhất đám hỏi đồng bọn. Thường ngày nó hay ra bộ dũng cảm để làm màu trước bọn gián cái chứ thực ra là đứa nhát gan bỏ mẹ. Tôi cười thầm.
"Một thứ vật dụng của con người vừa va chạm với sân nhà tao ấy mà."- Yette đáp lời thằng em cùng mẹ khác cha của nó trong cơn ngái ngủ. Yette này tuy hơi nhỏ bé so với đồng bọn song cái điệu bộ của nó thì không thua kém gì Arnetto. Lợi thế của Yette là trí khôn phi thường mà một con gián không nên có. Nó đang chạy đua trong cuộc bầu cử vào lon coca rỗng - tổng hành dinh chính trị của bầy gián. Phe Sinestro - con mà hiện tại là thọ nhất bầy - đang thắng Yette vài phiếu nhưng không sao, có gì thì con gián gầy còm sẽ nhờ thằng em trai ngờ nghệch Arnetto ngấm ngầm xử dần bè lũ đối thủ. Quả là một sinh vật ranh ma.
Tuy nhiên, dù có bộ não ghê gớm đến đâu, Yette cũng không ngờ được rằng đời nó sẽ chấm dứt trước khi được làm tổng thống gián.
" Hết giờ chơi!"- Con mèo của tôi từ đâu lao ra, lăn xả vào bầy gián lúc nhúc đống càng nâu đen.
Ấy là một cuộc thảm sát đẫm máu. Tuyệt đẹp - tôi nghĩ - hẳn phòng tranh Lorienz sẽ ưa bức tranh này.
Người họa sỹ không còn cọ dùng tay chấm màu quệt loạn xạ lên khung vải bố. Có người nói anh đang vẽ. Ai khác bảo anh đang lên cơn điên loạn. Còn tôi, tôi nghĩ anh đang phê cỏ. Hoặc lông mèo. Hoặc cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top