Chap 1: Tàn Dư Của Chiến Tranh


Tháng 4 năm 1945, Berlin chìm trong khói lửa chiến tranh. Thành phố, một biểu tượng của quyền lực và tham vọng Phát xít, giờ đây chỉ còn là những đống đổ nát hoang tàn. Những tòa nhà chọc trời, từng là niềm tự hào của chế độ, giờ biến thành đống sắt vụn. Cơn mưa bom đạn liên tiếp gầm rú trên bầu trời, như tiếng gào thét của một thành phố sắp chết. Bầu không khí mùa xuân lạnh lẽo, nhưng tiếng bom vẫn vang vọng, xé toạc không gian tĩnh mịch.

Tại một phòng họp bí mật trong trụ sở Phát xít, Nazi (Đức Quốc Xã) ngồi đơn độc bên bàn họp, ánh mắt găm vào bản đồ chiến sự đang phơi bày những đường đỏ lấn át trên mọi hướng. Mỗi dấu đỏ trên bản đồ như một lời nhắc nhở về sự sụp đổ không thể tránh khỏi. Hắn không thể che giấu sự lo lắng trong ánh mắt sắc bén của mình, dù nỗ lực giữ vững vẻ mặt lạnh lùng. Những con số, những tọa độ chỉ điểm quân Đồng Minh đã bao vây Berlin, càng làm tâm trạng hắn nặng trĩu. Mọi nỗ lực chiến đấu dường như đều vô ích.

Đột nhiên, cửa phòng mở. Imperial Japan (Đế quốc Nhật Bản) và Italy (Ý) bước vào, mệt mỏi và cẩn trọng. Những bước chân nặng nề của họ phản chiếu sự chán nản, như những người lính cuối cùng trong một cuộc chiến đã mất.

J.E: Giọng khàn đặc, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, đôi mắt nhìn thẳng vào Nazi.
"Chúng ta không còn thời gian. Đồng Minh đã tiến sát đến Berlin. Ta e rằng..."

Nazi: Ngắt lời, đôi tay run nhẹ nhưng không thể che giấu sự kiên quyết trong giọng nói.
"Đừng nói nữa. Chúng ta vẫn còn cơ hội, nếu ta kiên cường chiến đấu. Ta không cho phép ai từ bỏ!"

I.E: Hạ giọng, đôi mắt đầy lo âu và buồn bã.
"Vậy tại sao ta phải ở đây? Tại sao chính những người của ta lại quay lưng lại với ta?" Giọng Italy vang lên, như một lời chất vấn đầy cay đắng, không thể giữ được nỗi thất vọng.

Không khí trong phòng trở nên nặng nề, như thể mọi hy vọng cuối cùng cũng sắp tàn lụi. Nazi không trả lời, chỉ siết chặt tay, cảm giác bất lực trào dâng trong lòng. Hắn biết Italy nói đúng. Nhưng điều khiến hắn đau đớn hơn cả là hình bóng của Vietnam — người con gái mà hắn yêu sâu đậm — đã chọn con đường trung thành với Cộng sản. Cảm giác mất mát ấy, dù không thể thốt thành lời, vẫn đeo bám tâm hồn hắn như một vết thương khó lành.

Tại Moscow, trong một buổi họp của phe Cộng sản:

Căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo. Mọi người đều tập trung vào bàn họp, nơi Soviet Union (Liên Xô) ngồi chủ trì. Những đồng minh của Liên Xô — Vietnam, China (Trung Quốc), Cuba, Laos, và North Korea (Bắc Triều Tiên) — xung quanh bàn, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, những ánh mắt đầy suy tư, căng thẳng.

Soviet Union: Giọng trầm và nghiêm nghị, ông nhìn lướt qua tất cả.
"Đồng chí, Phát xít đang sụp đổ. Đây là thời khắc quyết định. Chúng ta phải chuẩn bị để nắm lấy cơ hội mở rộng ảnh hưởng của mình sau chiến tranh."

"Laos," Soviet Union trầm giọng, "ngươi vẫn trung lập trong trận chiến này. Nhưng giờ là lúc phải chọn phe."

Laos cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết.
"Tôi chọn hòa bình. Nhưng nếu cần, tôi sẽ đứng về phía anh."

North Korea khẽ tặc lưỡi, một nụ cười nhếch mép thoáng qua.
"Tôi nghĩ chúng ta cần nói rõ mục tiêu của mình. Ta không thể cứ mãi đi theo con đường của Soviet. Phải có những lựa chọn riêng."

China: Gật đầu, nhưng ánh mắt của hắn lại đầy ám chỉ, dừng lại ở Vietnam. Ánh mắt như muốn xé toạc cô ra thành từng mảnh.
"Chúng ta không thể yếu đuối. Đặc biệt khi có những người trong chúng ta có... liên kết cá nhân với kẻ thù."

Vietnam: Cô cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh từ China, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản. Tâm trí cô như quay lại một khoảnh khắc khác, với những lời hứa, những cảm xúc phức tạp.
"Nếu anh đang ám chỉ tôi, thì hãy dừng lại. Tôi không bao giờ để tình cảm lấn át lý trí. Đất nước tôi là trên hết."

Soviet Union mỉm cười hài lòng, nhưng trong lòng vẫn không hoàn toàn tin tưởng Vietnam. Cô luôn là người khó đoán. Sự trung thành của cô, dù không thể phủ nhận, nhưng đôi khi, trong những đêm dài tĩnh mịch, có lẽ cô cũng không thể ngừng nhớ về những ký ức xưa.

Tại London, phe Đồng Minh:

United Kingdom (Anh), United States (Mỹ), và France (Pháp) đang họp chiến lược. Trên bàn, bản đồ châu Âu rực sáng dưới ánh đèn bàn. Những quân cờ cuối cùng của cuộc chiến đã được sắp xếp. Mỗi quốc gia, dù chiến thắng, đều biết rằng, cuộc chiến tranh này không phải kết thúc, mà chỉ là sự bắt đầu của một cuộc chiến mới, không còn là cuộc chiến trên chiến trường mà là cuộc chiến trong lòng mỗi quốc gia.

United Kingdom: Nhấp ngụm trà, giọng đều đều, nhưng ánh mắt đầy lo lắng.
"Nazi sắp kết thúc. Nhưng chúng ta phải cẩn thận với Liên Xô. Kẻ thù hôm nay có thể là kẻ thù lớn hơn ngày mai."

United States: Gật đầu, ánh mắt đầy toan tính.
"Đúng vậy. Chúng ta phải nhanh chóng định đoạt trước khi Liên Xô chiếm toàn bộ Đông Âu."

France: Cô trầm ngâm, đôi mắt hướng về cửa sổ, nơi ánh sáng của tương lai mờ ảo.
"Chiến thắng gần kề, nhưng thế giới hậu chiến mới là thử thách thực sự."

Quay lại Berlin, đêm cuối cùng của Nazi và Vietnam:

Trong căn phòng nhỏ giữa trụ sở bị bom đạn tàn phá, Nazi lặng lẽ ngồi bên cửa sổ. Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt hắn, đôi mắt thâm quầng, đôi tay siết chặt lấy cốc rượu, nhưng không thể che giấu sự đau đớn trong ánh nhìn. Hắn nhìn qua những mảnh kính vỡ, thấy những bóng đêm nặng nề của thành phố, tiếng bom đạn xa xa vọng lại. Cuộc chiến này sẽ sớm kết thúc, nhưng một cuộc chiến khác trong tâm hồn hắn vẫn chưa thể tàn lụi.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Hắn quay lại và thấy Vietnam đứng đó, đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng, giọng nói run rẩy.
"Tôi đến để nói lời từ biệt."

Nazi: Nhíu mày, nhưng rồi bật cười nhạt.
"Vậy là em cũng quay lưng như tất cả mọi người?"

Vietnam: Bước tới gần, ánh mắt kiên định, không chút chùn bước.
"Không. Tôi vẫn ở đây. Nhưng tôi không thể phản bội lý tưởng của mình. Anh hiểu điều đó, đúng không?"

Nazi im lặng, đôi mắt hắn lộ rõ sự đau khổ, như thể mọi sức mạnh đã rời bỏ hắn. Hắn biết cô nói đúng, nhưng sự thật không thể thay đổi. Cuộc trò chuyện của họ bị gián đoạn khi tiếng còi báo động vang lên, những tiếng súng bắt đầu gần lại. Chỉ còn lại những giây phút cuối cùng.

Nazi: Nhìn sâu vào mắt cô, giọng trầm khàn, đầy sự tuyệt vọng.
"Đi đi. Nếu em ở lại, em sẽ chết cùng ta."

Vietnam: Lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, giọng nói có chút run rẩy.
"Tôi không sợ chết... nhưng tôi sợ mất anh."

Cuộc tấn công của Đồng Minh nhanh chóng phá vỡ mọi phòng tuyến. Nazi bị bắt và xử tử không lâu sau đó. Trước khi ra đi, hắn chỉ kịp để lại cho Vietnam một câu nói cuối cùng:

Nazi: Nhìn thẳng vào mắt cô, nở một nụ cười yếu ớt, đầy đau đớn.
"Ta yêu em. Nếu có kiếp sau, hãy tha thứ cho ta và để ta bảo vệ em lần nữa."

Vietnam không nói gì, chỉ đứng lặng nhìn hắn từ xa. Trái tim cô như vỡ tan, nghẹn ngào trong cơn sóng lòng. Người cô yêu nhất, cũng chính là người cả thế giới muốn giết nhất. Cô quay về Moscow, nơi nhiệm vụ của cô vẫn tiếp tục. Nhưng trong những đêm dài cô độc, cô không thể ngăn bản thân nhớ đến ánh mắt đau thương của hắn.

Vietnam đứng trước ngôi mộ vô danh của Nazi tại Berlin, một bông sen trắng trong tay. Đó là biểu tượng của hòa bình, của tình yêu thầm lặng. Cô thì thầm trong gió, giọng nghẹn ngào, như một lời hứa cho một tình yêu không có kết thúc.
"Tạm biệt. Nhưng tôi sẽ không quên anh."

Rồi... năm 1991, người ấy cũng ra đi... USSR. Vietnam lại mất thêm một người quan trọng đối với mình.

Với sự xuất hiện của America:

Khi chiến tranh kết thúc, người Mỹ đứng vững trên đỉnh của thế giới, nhưng chiến thắng không mang lại niềm vui cho tất cả. Vietnam nhớ lại những cuộc gặp gỡ trong các hội nghị quốc tế, nơi America luôn đứng vững, với ánh mắt sắc bén và giọng nói lạnh lùng. Mỹ luôn kiên quyết, nhưng cũng hiểu rõ rằng chiến tranh sẽ không kết thúc khi không có sự thay đổi trong những mối quan hệ quốc tế.

America (United States) nhìn về phía Vietnam trong một buổi họp căng thẳng, đôi mắt sắc bén nhưng cũng mang chút sự lo lắng.
"Vietnam, tôi không biết cô có thể làm gì trong tình huống này, nhưng chúng ta không thể cứ mãi nhìn lại quá khứ."

Vietnam: Cô gật đầu, nhưng trong lòng, từng lời nói của Mỹ lại như một vết thương sâu thêm vào ký ức.
"Tôi không thể. Dù cho tôi có làm gì, chiến tranh cũng sẽ không bao giờ trả lại cho tôi những gì đã mất."

America chỉ im lặng, ánh mắt vẩn vơ. Họ không bao giờ có thể thực sự hiểu nhau, dù đứng chung trong chiến thắng hay chịu đựng trong đau khổ
.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top