🌪️
sự biến thái đến rợn người của nguyễn tuấn anh không cần phải phô trương, khoe khoang. chỉ cần nhìn vào 'tác phẩm' của hắn là sẽ rõ.
thân ảnh nhỏ bé nằm co rút trong góc phòng tối tăm, tay chân bị trói lại bằng cọng dây xích lớn, mặc trên người bộ đầm ren ngắn, ngắn đến độ không thể che nổi qua mông, quấn quanh cặp đùi trắn nõn là vòng ren mỏng màu đen.
vai nhỏ trắng nõn đôi lúc lại run lên, thút thít trông đáng thương vô cùng, miệng vô thức lại lẩm bẩm lời van xin buông tha.
trần hải đăng - người nằm trong góc phòng đó, ba tháng trước, cậu là người yêu của hắn, ba tháng sau, tuấn anh biến cậu thành đồ chơi của riêng mình.
tuấn anh không thấy tội lỗi, ngược lại còn thấy hưng phấn. niềm khao khát chiếm hữu cậu quá lớn, hắn ràng buộc cậu bên mình, nửa bước cũng không được rời xa.
yêu đến điên rồi.
tiếng bước chân dần dần rõ hơn, hải đăng chầm chậm mở mắt, theo thói quen khi nghe thấy tiếng động liền ngồi dậy, ôm chân co ro vào sát tường như cún con, ánh mắt ngấn nước tràn ngập sự sợ hãi.
cánh cửa gỗ mở ra, một bóng đen to lớn tiến vào. hơi thở gầm gừ của hắn doạ cậu nổi da gà, thu sát mình lại hơn.
"người yêu, sợ hửm?"
cậu không trả lời, đúng hơn là không dám trả lời. chỉ cúi gằm mặt, chờ đợi sự hành hạ của hắn.
thấy câu hỏi của mình không nhận được hồi âm, hai đầu lông mày hắn nhíu lại, ngồi xổm xuống đối diện cậu, mạnh tay bóp lấy mặt hải đăng, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình
"không trả lời? dạo này mày không rên tên tao nên câm đúng không?"
hơi thở cậu gấp gáp, nước mắt không kìm được mà trào ra khoé mắt. đôi mắt đầy hung tợn của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu cứ dán chặt trước mắt, làm thế nào cũng không thể tránh né.
bỗng sắc mặt hắn dịu lại, cười khẩy một cái rồi nhẹ giọng nói
"thế thôi, tao không mạnh tay là không nghe lời, phải dập vào mông vài phát mới ngoan, người yêu nhỉ?"
bàn tay to lớn của hắn di xuống chiếc đùi mịn màng quấn dây ren, trượt lên trượt xuống rồi lại luồn vào sâu hơn. cả người hải đăng run rẩy, chỉ biết cắn môi nhẫn nhịn, ra sức chống cự cũng bằng không.
tuấn anh cầm tay cậu lôi ra giữa phòng, cơ thể mềm nhũn đập mạnh xuống sàn, cánh tay hải đăng đã rỉ ra chút máu. hắn lật người cậu lại, quay cái mông căng tròn về phía mình, mẹ nó, chịch bao lần lỗ vẫn khít, trông nứng đéo chịu được.
nuốt khan một ngụm, hắn cởi quần, lôi con cặc đã cương cứng đến rướn đau ma sát bên ngoài lỗ nhỏ của hải đăng một chút rồi đút thẳng vào.
"còn nhớ tên tao không? hải đăng?" tuấn anh vỗ cái chát lên má mông cậu, vừa nói vừa đẩy mạnh hông. 'miệng dưới' của cậu siết chặt lấy con cặc của hắn, mút mát nhiệt tình.
chát!
"lỏng, chặc quá không chịch được đây này"
lỗ nhỏ cũng nghe lệnh mà nới lỏng ra, giúp hắn dễ dàng đâm lút cán vào trong. tuấn anh vừa 'chơi' đồ chơi, vừa quay clip lại - sở thích biến thái của hắn, mục đích không phải là sỉ nhục cậu, đơn giản là hắn thấy vui khi làm chuyện này.
"t-tuấn anh...ức...đau..đau quá.."
giọng nói yếu ớt của hải đăng phát ra, xen kẽ tiếng nấc và tiếng rên dâm đĩ vang lên. đau, đau đến muốn chết đi sống lại buộc miệng cậu phải mở ra rên rỉ với hắn.
"xem ra là vẫn còn nhớ tên tao, người yêu ngoan"
hắn dập mạnh vào trong vài cái rồi rút ra, bắn tinh lên mông cậu. đôi chân nhỏ xụi lơ, hải đăng mệt mỏi gục xuống. cả người co giật trên sàn.
hắn cúi người xuống, thì thầm vào tai cậu
"đừng làm tao cáu, em nhớ lấy, tao ghét người bướng" hắn lôi người cậu vứt lại chỗ cũ, bỏ ra ngoài.
đôi mi nặng trĩu chẳng thể mở nổi, cậu nằm xuống, co mình lại rồi nhắm mắt...
______________
viết vội, tại plot tới thì viết.<3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top