#2 [RinIsa] Watch You Struggle

"Huh? Rin, cậu thích nhìn thấy người khác đau đớn sao? Cậu đang nói về cái gì vậy hả Rin?” Isagi hỏi, lưng cậu cong lại, xoay người từ vị trí trên chiếc ghế dài để nhìn vào mắt Rin.


Rin chớp mắt một cái, cái trừng mắt của nó trông rất kiên quyết khiến cơ thể cậu run lên, không thể kìm nén được nỗi sợ hãi bên trong. Cố gắng giữ lấy khoảnh khắc này, cố gắng giữ lấy cảm giác mình là một con người thảm hại.

“Phải” nó nói, lông mày nhíu. “Tao cảm thấy rất thoải mái mỗi khi nhìn thấy người khác đau đớn.”

Isagi chớp mắt một cái, trước khi gấp cuốn tạp chí trên tay lại và đặt xuống bàn.

“Ừm,” cậu ngập ngừng nói, không hiểu tại sao Rin lại quyết định thú nhận điều này giữa cuộc trò chuyện về những gì họ sẽ lấy cho bữa trưa. "Đó có phải là lý do khiến cậu thích những thứ kinh dị?"

Tay Rin nắm lại thành nắm đấm và nó có thể cảm nhận được điều đó khi móng tay trên ngón tay cái găm xuyên qua lớp da mỏng. Nó nhìn xuống và đi sang một bên.

“Tao…” nó bắt đầu, giọng nó lạc đi. “Tao bắt đầu xem chúng từ hồi cấp hai vì tò mò và một phần nữa là vì chúng thay thế chất adrenaline mà tao có được khi chơi với nii-chan.”

Isagi chớp mắt hai lần, máu bắt đầu dồn trở lại não cậu.

“Nhưng…Đó không phải là lý do duy nhất sao?” Isagi ngập ngừng nói, không thể di chuyển khỏi vị trí không thoải mái của mình và nhìn về phía sau trên chiếc ghế dài, biết rằng chủ đề này đủ nghiêm trọng để thu hút sự chú ý của Rin.

May mắn thay, Rin bắt đầu đi tới đi lui, ra khỏi bếp và tới phòng khách. Isagi dõi theo nó bằng mắt, tay chân nó cử động khập khiễng như một thây ma và khuôn mặt nó trắng bệch như ma cà rồng.

Rin ngồi phịch xuống chiếc ghế dài bên cạnh Isagi với một tiếng rên rỉ. Nó ôm mặt vì không thể nhìn thẳng vào mắt Isagi.

“Vì nó kích thích tao đấy được chưa, đồ ngu chết tiệt” cuối cùng nó cũng nói.

“Ồ,” Isagi nói, trước khi mắt cậu bắt đầu đảo quanh phòng. “Vậy ừm, điều đó có nghĩa là cậu cũng muốn làm những thứ đó hay nó chỉ ở trong đầu cậu thôi, Rin?”

Câu hỏi khiến Rin quay đầu lại, đôi mắt xanh sắc bén của nó ló ra sau mái tóc đen nhánh.

Isagi lùi lại một chút, hơi sợ hãi trước phản ứng đó.

“Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ không nói về chuyện này nữa!”

Rin cuối cùng cũng nhấc mặt ra khỏi tay nó.

“Không, hỏi cũng được , chỉ là tao không có câu trả lời chính xác...” nó nói, hơi gắt lên. “Rõ ràng, tao không thực sự muốn làm tổn thương bất cứ ai hết, tao không phải là một thằng ngốc. Nhưng mỗi khi tao nghĩ về nó. Nó làm cho tao cảm thấy thoải mái. Nó giúp tao thư giãn.”

Isagi mỉm cười, đưa tay lên trời theo phản xạ.

“Đó không phải là một điều tốt sao? Chà, ít nhất là nó giúp cậu thấy thoải mái, thư giãn?" Cậu hỏi. “Tôi nghĩ điều duy nhất chắc chắn giúp tôi bình tĩnh lại là chiến thắng một trận đấu.”

Một bàn tay đập xuống hông Isagi và Isagi bắt đầu tập trung sự chú ý vào nó. 

“Tao muốn làm tổn thương mày” Rin nói, đôi mắt lạnh như đá. “Tao muốn làm mày đau” nó lại nói, đồng tử đen lại và sắc nhọn. “Tao cũng muốn làm nii-chan bị thương. Tao đã nghĩ về anh ấy rất nhiều lần. Anh ấy xuất hiện hầu hết trong mọi giấc mơ của tao và tao đã làm tổn thương anh ấy hàng triệu lần ở trong mơ.”

Khi Isagi nhìn lại một lần nữa, cậu đã mong đợi sẽ thấy hình ảnh của một con quái vật, nhưng thay vào đó, anh lại thấy một chàng trai rất yếu ớt.

“Nếu tao làm điều đó với mày…Nếu mày để tao làm điều đó…” Rin nói, giọng trầm và trông có vẻ phấn khích. “Điều đó sẽ ổn chứ, tao tự hỏi liệu tao có được tha thứ không?”

Rin hít một hơi thật sâu trước khi nhận ra toàn thân mình đang run rẩy.

“Mày có thể tha thứ cho tao nếu tao làm mày đau không, Isagi Yoichi?”

Isagi thấy linh hồn của mình như bị hút ra khỏi cổ họng, cố gắng níu lấy nó một cách tuyệt vọng để kéo nó trở lại khí quản.

Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm để trả lời câu hỏi nó.

“Cái…Cậu nói ‘đau’ nghĩa là sao, Rin?”

Vào lúc đó, Rin bình tĩnh lại được một chút. Nó dành một chút thời gian để suy nghĩ.

“Tiếng hét mà mày tạo ra khi mày sợ hãi. Vẻ mặt của mày khi bị tao vặn gãy cánh tay. Những âm thanh dễ thương mày tạo ra khi tao đụ mày. Tao muốn thấy mày bị xé nát."

Một nụ cười méo mó xuất hiện trên mặt Isagi, cậu không thể không cười khúc khích.

“Có gì sai với điều đó chứ? Điều đó nghe có vẻ buồn cười lắm à?”

Rin chớp mắt thật nhanh với cậu và Isagi thích cách mà hàng mi dưới của nó chạm vào hàng mi trên.

“Tao muốn thấy ruột gan của mày bị moi ra. Tao đã tưởng tượng về việc nhốt mày trong tủ quần áo của chúng ta như một món đồ chơi và tao sẽ chịch mày bất cứ khi nào mà tao cảm thấy thích."

“Chà, cậu sẽ không thực sự làm điều đó đâu,” Isagi nói, không thể giấu nụ cười tự mãn khỏi khuôn mặt. "Phải không?"

Rin muốn đấm vào mặt Isagi, nó thực sự lo lắng liệu nó có thích Isagi trong bộ dạng cơ thể loan lỗ đầy những vết bầm tím lớn không.

Lúc này nó đang ở trên người cậu, lưng Isagi áp vào đệm. Rin thậm chí còn không nhận ra rằng họ đã ở vào vị trí này cho đến tận bây giờ. 

“Không…” Rin nói, giọng trầm. “Tao không muốn làm tổn thương mày, chỉ cần nghĩ về nó là được rồi.”

Tay của Isagi di chuyển xuống gấu áo sơ mi của mình, cậu để lộ bụng của mình bằng cách dùng đầu ngón tay đẩy nó lên. Tạo thành một dị hình, cậu dùng chính những ngón tay đó để đẩy rốn ra, phô bày cơ bắp của mình. 

“Cái gì, cậu thích ruột và máu à? Cậu muốn cưỡng hiếp tôi? Cậu muốn ở bên trong của tôi à, Rin?

Rin sững sờ. Một giọt nước dãi trào ra khỏi miệng nó và nó chỉ nhận ra khi Isagi giật mình kinh ngạc, lau đi chỗ nước dãi chảy xuống mặt mình.

Không chịu nổi cái nóng, Rin cúi mặt xuống và dụi má vào da thịt của Isagi. Đúng như nó nghĩ, thật ấm áp và dễ chịu. Cái này là của nó—Đó là tất cả những gì nó phải được sở hữu.

“Hừm…” Rin ậm ừ, nhắm mắt lại, những cảnh tượng khủng khiếp lướt qua đầu nó như một thước phim. "Ừ."

Khi Rin cảm thấy tim Isagi như đang đập xuyên qua bụng mình, nó đã nghĩ người đang nằm bên dưới nó thật dễ thương, cởi mở và tốt bụng biết bao khi đồng ý để nó chạm vào cơ thể, đồng ý để chuyện này xảy ra, bình tĩnh và chấp nhận.

Cảm giác thật tuyệt khi được bao bọc trong hơi ấm của một người khác. Rin dần tưởng tượng ra được mùi tanh nồng của máu, nó tưởng tượng ra những tiếng hét kinh hoàng và cảm giác tội lỗi khi chúng dần ngấm sâu vào huyết quản của mình—

Lần đầu tiên trong cuộc đời, nó thấy hạnh phúc vì hai người nó yêu nhất vẫn còn sống.

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top