1. Kỉ niệm năm năm

Tôi đã chết được 3 năm họ cũng đến suốt 3 năm. Mỗi ngày dù nắng dù mưa họ đều đến, họ thay nhau đến tặng hoa mang đồ tôi thích đến... sinh Nhật tôi họ cũng mua bánh mà mang đến cho tôi. Đều để dưới bia mộ, nhìn thích thật đấy mà tiếc là tôi không chạm vào chúng được

Anh đến và ngồi tán ngẫu về những chuyện xảy ra gần đây lớn thì là những sự kiện xảy ra ở Liên hợp Quốc gần đây nhỏ thì là bữa trưa hôm nay không ngon, anh không thích

Không một lời hồi âm cũng không có bất cứ một câu trả lời nào. Anh chỉ một mình nói chuyện trước bia mộ tôi  trong suốt 3 năm. Hàng xóm xung quanh đều ghen tị với tôi nói rằng kiếp trước tôi đã đi giải cứu cả giải ngân hà nên mới có thể gặp những người đàn ông si tình đến vậy

Tôi tự mãn đáp là do nghị lực của tôi lớn nhưng thật ra tôi không muốn họ đến. Việc họ luôn tự ngẫm mình trong quá khứ không phải là một dấu hiệu tốt, tôi luôn khuyên anh phải bước ra nhưng khi ngày ấy thực sự đến mắt tôi không kìm được mà đỏ hoe. Đêm xuống nghĩa trang rất náo nhiệt có một người hàng xóm mới đến chạc tuổi tôi, cô ấy vỗ vai tôi hỏi:

"Ngày mai bạn trai cậu có đến thăm cậu không?"

"Tên ngốc đấy không đến mới là lạ đấy, phải 3 năm rồi đấy"

"Không là 1166 ngày mới đúng"- Isagi

"Haha, cậu cũng nhớ rõ quá ha, ngưỡng mộ cậu thật đấy phải chi chồng sắp cưới của tôi...anh ấy được như vậy"

"Có thể không nhớ sao, ngày ngày đêm đêm tôi đều luôn ghi nhớ trong lòng"

Hôm nay thứ 6 là một ngày nhiều mây sáng sớm còn có mưa một trong số họ đến như dự kiến, anh cầm ô nhìn không rõ sắc mặt. Tay anh ôm một bó hoa hồng rất lớn làm ma nữ kinh ngạc há hốc miệng

"Tình báo sai rồi! Không phải chỉ mang một bó thôi sao"

Anh bước đến, tôi phát hiện anh đẹp trai hơn trước rồi. Cũng đúng cha nội này hồi còn đi học chính là tai họa của các nữ sinh. Những năm nay càng lúc càng quá đáng, anh đặt bó hoa xuống ngẩng đầu cười nói:

"Yoichi, hôm nay trời hơi lạnh chức mừng kỉ niêm năm năm"-Rin

Trên bó hoa có một tấm thiệp viết tay, từng nét chữ đều được viết rất nghiêm túc mỗi dịp kỉ niệm họ đều sẽ ôm một bó hoa hồng đến. Tôi nghiêng người bật cười đáp:

"Anh vẫn nhớ rõ, nhanh thật đấy đã năm năm rồi"- Isagi

Anh ngồi xuống bên cạnh cất giọng ấm áp:

"Yoichi, em đoán xem khi đến đây anh đã gặp ai?"

Tôi bĩu môi:

"Anh nói thì thế ai mà đoán được"- Isagi

Anh chậm rãi nói:

"Cho em một gợi ý là bạn học"- Rin

Nói mới nhớ tôi và anh học trung trường từ tiểu học đến đại học

Tôi cười lạnh:

"Anh nói cũng như không"- Isagi

Khi anh nói chuyện với tôi, anh đều sẽ dừng lại một lúc. Dù cho không nghe được câu trả lời nhưng anh vẫn sẽ cho tôi thời gian để suy nghĩ, hết thời gian anh mới mở miệng...

"Là tên thường xuyên bắt nạt và giật tóc em có nhớ không?"-Rin

Anh nói vậy tôi bất chợt nhớ ra vì anh lớn hơn tôi hai tuổi nên bọn tôi học khác lớp. Ở trong lớp tôi mang tiếng là mỏng manh yếu ớt. Bàn cuối có một cậu bạn cao lớn hơn tôi rất nhiều, cậu ta lúc nào cũng giật tóc tôi rồi nhìn tôi khóc.

Khi đó anh thuộc top học sinh giỏi nổi tiếng trong trường. Mỗi khi nhắc đến anh, đều có thể khiến các cô gái nhộn nhạo hết cả lên. Nhưng lúc đó tính tình của anh không được ôn hoà như hiện tại, anh có tiếng là một người không dễ đối phó.

Có một lần tôi bị trêu đến bật khóc,bỗng dầm một tiếng!Anh từ đâu đạp cửa xông vào tôi quay lại nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ. Nhớ lại hồi ấy trông anh rất ngầu những lúc cáu kỉnh lại có đôi chút đáng yêu. Mặt anh lúc tối sầm lại mà nhìn tôi không nhịn được mà tặc lưỡi một tiếng, anh không nói hai lời lập tức xách tên đó lên đưa đến trước mặt tôi

"Xin lỗi.."

Cậu ta bắt nạt tôi thì được nhưng lại cầu xin họ thương xót cứ liên tục nói xin lỗi. Anh không nương tay cho cậu ta lại còn chưng ra bộ mặt đáng sợ như muốn lập tức xoá sổ tên này vậy, anh cứ nhìn chằm chằm cậu ta

"Nếu còn động đến em ấy tao sẽ không để mày yên đâu!!"-Rin

Anh thốt ra một câu đe dọa hắn với giọng điệu rất đáng sợ, làm phòng học yên tĩnh lạ thường không một ai dám phát ra tiếng động. Cậu ta sợ hãi gật đầu lia lịa lúc đó anh mới buông tay ra nhìn tôi sau đó lấy ra một viên kẹo từ trong túi đưa cho tôi. Họ thay nhau dỗ dành tôi bằng nhiều cách, cuống cuồng hết cả lên. Lúc ấy tôi còn cố khóc to hơn nữa chứ

"Đừng khóc vô ích thôi"-Rin

Anh lạ thật cũng không biết đường mà nói với tôi một tiếng, nếu như bình thường chắc cậu bạn đó sẽ không yên ổn đâu nhưng có lẽ anh sợ tôi phải thấy cảnh bạo lực nên đã không làm thế.

Từ đó trở đi mỗi khi nhìn thấy họ nhịp tim của tôi luôn tăng một cách mất kiểm soát. Mỗi lần bắt gặp người mình thầm thương trộm nhớ, tôi lại không kiềm chế được mà bắn pháo hoa trong lòng

______________________

Tôi gặt đầu "Nhớ ra rồi thì làm sao?"-Isagi

"Câu ta kết hôn rồi con của cậu ta cũng biết đi rồi"-Rin

"Thế á!"-Isagi

Tôi cảm thán nhanh thật đấy. Lần này anh mang dâu tây đến làm tôi thèm nhỏ dãi thật muốn lấy một quả ăn mà không được. Tôi sắm tay áo vừa nghe anh kể chuyện vừa lấy dâu tây nhưng tay tôi lại hết lần này đến hết lần khác xuyên qua quả dâu

"Cũng vì hồi cấp ba em nhát gan đổi lại là hiện tại em nhất định phải đánh cậu ta.."-Rin

"Nhưng từ lần anh cảnh cáo cậu ta trong lớp, cậu ta không còn bắt nạt em nữa..."-Rin

Anh nhìn xa xăm không biết anh đang nghĩ gì nữa bỗng anh cười nói:

"Thật ra từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nói cho em biết sau kì nghỉ anh đã đánh cậu ta một trận"-Rin

"Hay thật anh đúng là đồ xấu xa"-Isagi

____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top