Chương 3: Gặp lại nhưng cô không nhớ anh.
Sáng hôm sau, trong một căn phòng ngủ được trang trí một cách đơn giản.
Có một cô gái xinh đẹp như thiên thần đang nằm ngủ. Đó không phải ai khác chính là Thúy Ngân . Bất ngờ điện thoại của cô vang lên.
Cô liền mở mắt ra,miệng lẩm bẩm chửi:
" Mẹ kiếp, mới sáng sớm mà đứa nào lại phá giấc ngủ của bà vậy?" Giọng cô có chút bực tức, vì cô đang có một giấc mơ đẹp nhưng lại bị người khác phá giấc, làm sao mà cô không bực được. Cô mở điện thoại:
" A lô, ai vậy." Giọng nói cô có một chút khàn khàn
" Ngânnnn bà chết ở đâu rồi." Một tiếng la như muốn thổi bay luôn điện thoại luôn.
" Phù, phù mém chút nữa là mình phải làm người điếc cả đời luôn rồi." Cô vừa nói vừa đưa điện thoại ra xa. Một lúc sau, cô mới trả lời:
" NINH DƯƠNG LAN NGỌC bà làm gì mà la như cọp vậy hả. Sáng sớm không ngủ mà điện thoại phá người ta vậy. Bà muốn chết hả?" Cô cũng không chịu thua mà nói lại.
" Bà quên là hôm nay hẹn với tôi à?" Người được gọi là Ninh Dương Lan Ngọc trả lời.
" Ờ ha, tui quên rùi" Cô ngớ người ra, rồi trả lời.
" Bà...." Lan Ngọc định nói gì nữa thì bên kia đã nghe tiếng " tút, tút, tút" còn Thúy Ngân thì tắt điện thoại và đi làm vệ sinh cá nhân. Cô vừa làm vệ sinh cá nhân vừa tạ ơn trời, vì lúc nãy cô không tắt điện thoại kiệp thì cô sẽ bị chết vì bị chửi.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì cô xuống lầu, đập vào mắt cô là hình ảnh mà cô không muốn nhìn thấy nhất. Là hình người cha ruột của cô đang tươi cười với mẹ kế và người chị đã cướp mất đi người con trai mà cô yêu nhất. Cô hận bọn họ tại sau lại đối xử với cô như vậy. Lê Thanh Nhã nhìn thấy cô xuống liền dùng giọng điệu châm chọc và nói:
" Ba xem em ấy kìa! Con gái tại sao bây giờ mới ngủ dậy ?"
Lê Khanh nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cô và nói:
" Tại sao bây giờ mới dậy? Con nên học tập chị con một chút."
Cô nghe vậy liền nở nụ cười châm chọc và nói:
" Tôi không cần giống cô ta ngoan ngoãn mà giả tạo. Chuyện của tôi không cần các người lo.Còn nữa tôi không có chị, mẹ tôi chỉ có một mình tôi."
Cô nói xong liền bước ra khỏi căn nhà này, mặt cho những người ở phía sau tức giận tới đâu.
Tại quán cà phê
Một cô gái có khuôn mặt dễ thương hình như ngồi đợi ai đó. Cô không quan tâm những ánh mắt sung quanh thèm thùa nhìn mình. Một lúc sau ở phía sau lưng cô gái đó có tiếng gọi:
" Lan Ngọc !"
Cô gái đó không phải là ai khác chính là Lan Ngọc bạn thân của Thúy Ngân cô. Lan ngọc quay lại nhìn thấy Thúy Ngân đang chạy tới, Ngọc nói:
" Sau bà tới trễ vậy ?"
Cô bước tới, ngồi xuống và nói :
" Có chuyện gì mà gọi tôi ra đây?"
Lan Ngọc bày ra vẻ mặt nịnh nọt và nói:
" Nghe nói bà mới đi thử vai phim cây táo nở hoa ? Kết quả thế nào ?"
Thanh Nhã nghe vậy thì bất đắc dĩ, thở dài và nói:
" Mình nói cậu nghe nè, hôm đấy có rất nhiều người diễn tốt. Mình sợ bị loại rồi ?"
Lan Ngọc nghe vậy liền bĩu môi và nói:
" Cậu giỏi như vậy chắc chắn sẽ được nhận vai thôi ?"
Nghe cô nói vậy Thúy Ngân chỉ lắc đầu thở dài và kể về nhân vật thử vai của mình.
Lan Ngọc nghe vậy thì mắt liền sáng lên, hướng về phía cô và nói:
" Cậu đúng là nữ thần của mình mà. yêu cậu quá đi."
Nói chuyện một hồi. Hai người tạm biệt nhau và rời đi nhưng giữa đường cô đụng trúng một người. Cô liền hướng người nói:
" Xin lỗi"
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái rồi bỏ đi. Còn anh đứng bất động chỗ đó vì vừa rồi anh nghe được tiếng nói của người con gái mà anh tìm kiếm suốt 10 năm. Nhưng đáng tiếc cô gái đó đã không nhận ra anh nữa rồi. Người đàn ông đó chính là Phạm Hoàng Khoa .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top