Chương 19
( Tiểu tam tới đây~)
--------------------------------------
Tiêu Chiến về Trùng Khánh thăm nhà cũng được nửa tháng nay. Cả hai thường xuyên video call nhưng làm sao ngăn được nỗi nhớ nhung của sư tử nhỏ.
Tồi đó, sau khi vừa tắm xong, cậu vẫn để cái đầu ướt nhẹp mà nhảy lên giường chộp lấy cái điện thoại gọi cho Tiêu Chiến. Màn hình vừa hiện mặt anh, sư tử con đã cười tít mắt. Anh lớn có vẻ ở quê rất vui vẻ. Nửa tháng không bị hành hạ, cái lưng anh không còn nhức mỏi nữa nên ngày nào cũng khoe Nhất Bác mình chạy tới chạy lui chơi với mấy đứa cháu.
"Chiến Chiến~ Nhớ anh quá."
"Nếu nhớ như vậy thì thỉnh Hàm Quang Quân đến mà tìm tôi đây này."
Cậu nhỏ xụ mặt, vốn biết mình anti Lam Vong Cơ mà còn nhắc. Anh gan lắm. Vương Nhất Bác tắt máy đột ngột. Nghĩ cậu giận rồi nên anh cũng không gọi lại. Đứa nhỏ ấu trĩ này đến mai cũng hết giận thôi. Lúc đó là 8 giờ tối.
-----
11 giờ đêm...
Mẹ Tiêu giật mình bởi con người một thân y phục đen hắc đứng trước cửa, tay kéo vali, tay xách một đống đồ lỉnh kỉnh to nhỏ.
"Nhất Bác? Sao con về đây rồi? Không nghe Tán Tán nói."
"Con bí mật về. Dì đừng nói cho anh ấy biết."
"Dì cái gì chứ?! Gọi mẹ! Tán Tán trong phòng, quậy quá nên ngủ rồi."
"Cái này quà cho mọi người, cái này hấp ăn, cái này mẹ mặc được nè, cái này...."
"Ây da đứa nhỏ này, quà cáp gì chứ, con đi máy bay mệt rồi, vào ngủ đi."
Vương Nhất Bác hé cửa vào phòng anh. Căn phòng có phần nhỏ hơn phòng ngủ trong Bắc Kinh một tí nhưng lại mang đầy không khí ấm áp của gia đình. Cậu chui vào chăn anh, nằm kế bên nhẹ nhàng nhất có thể để không làm anh thức.
-------------------------------
8 giờ sáng...
Tiêu Chiến hé mắt thức dậy nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Vương Nhất Bác đang nhìn chằm chằm mình thì giật bắn mình la làng đến té bịch xuống giường.
"ÔI MẸ ƠI!!!!!GIẬT CẢ MÌNH!"
Anh một thân đồ ngủ chạy xuống lầu càn quấy.
"Mẹ! Vương Nhất Bác đến khi nào sao mẹ không gọi con dậy?!!"
"Con tức giận làm gì. Nào Nhất Bác con tới ăn sáng đi"_Mẹ Tiêu ôn nhu nói với Vương Nhất Bác đang dựa cầu thang cười nghiêng ngả.
"Hai đứa ăn rồi thay đồ, lát nữa có dì Trương hàng xóm cũ tới thăm."_Ba Tiêu bỏ tờ báo xuống, cầm đũa lên.
Tiêu Chiến nhăn nhó ngồi xuống húp một ngụm canh to rồi giọng cục súc, hất mặt hỏi:
"Về lúc nào?!"
"Em về tối qua. 11 giờ hơn."
Anh giật mình mở điện thoại xem nhật ký cuộc gọi. Hôm qua Nhất Bác tắt máy lúc 20:12. Vậy chẳng lẽ vừa dập máy là cậu thu xếp đi liền à? Nhìn vẻ mặt khó ở của anh, cậu hiểu ra nên thản nhiên nói.
"Ai biểu anh thách em làm gì?"
"Em ngồi máy bay tới à hay lại lái moto đến như lần trước"_Vương Nhất Bác có lần lái moto xuyên đêm đến thăm anh xong rồi lại chạy về. Khoảng thời gian đó vẫn chưa một ai biết quan hệ của hai người họ.
"Lam Vong Cơ có thể ngự kiếm đi tìm Ngụy Anh còn em không thể đi máy bay đến tìm anh à?"
"Em...."_Anh nhe răng thỏ ra dọa bạn nhỏ.
"Con hung dữ như vậy làm gì chứ. Con ăn miếng thịt này đi Nhất Bác."_Mẹ Tiêu gắp cho Vương Nhất bác một miếng thịt to đùng vào chén.
"Con có phải là con mẹ không vậy..."_Tiêu Chiến không bằng lòng chu chu mỏ, cầm đũa dằm dằm chén cơm.
Cả nhà được một phen cười vui vẻ. Đây quả là viễn cảnh gia đình trong mơ mà mọi người hằng ao ước.
-----
Khoảng đầu giờ chiều, Vương Nhất Bác đang tắm nên chỉ có Tiêu Chiến xuống là giúp ba mẹ đón khách. Hai vợ chồng dì Trương dẫn theo một đứa con gái trạc tuổi Vương Nhất Bác.
"Anh Chiến anh có nhớ em không?"
"Em là..."
"Đây là Trương Hà Như lúc nhỏ có chơi với con đấy!"
"À chào em"
"Chào anh, gọi em là Như Như được rồi."
Nói chuyện một hồi thì mẹ Tiêu bảo:
"Nhà chúng tôi có trồng vườn trái cây sau nhà đấy, để tôi dẫn bà đi xem"
"Không cần! Chúng ta ôn lại chuyện cũ. Hay là...để con trai bà dẫn Như Như đi đi."
Anh đành bất đắc dĩ đưa Trương Hà Như ra sau vườn.
Tiêu Chiến nhàm chán lướt điện thoại không để ý Trương Hà Như đang tiến lại gần.
"Anh Chiến có bạn gái chưa?"
"Bạn gái thì anh không có nhưng..."
"Vậy tốt quá rồi! Anh có thể làm bạn trai em không?"
"Ngại quá! Anh xin lỗi"
Vừa nói anh vừa vào nhà.
"Xem xong rồi à, nhanh vậy."_Bắt được vẻ mặt không mấy vui vẻ của Tiêu Chiến, dì Trương cất tiếng hỏi rồi quay sang_"Này bà, con trai bà chưa có bạn gái, trùng hợp thay Như Như nhà tôi cũng chưa có bạn trai hay là..."
"Mẹ..."_ Dì trương chưa nói dứt câu thì Vương Nhất Bác vừa bước xuống cầu thang.
"Ai đây?"
"À giới thiệu với bà. Con rể tương lai của tôi!"_Mẹ Tiêu tự hào nói.
"Ơ? Tôi không biết bà còn có con gái đấy! Cậu này hình như cũng là người nổi tiếng...?Nhà bà có phước quá đi."
"Đúng rồi mẹ, anh này là Vương Nhất Bác, nhảy rất giỏi đó."
"À...chào con. Này bà, chúng ta bàn tiếp chuyện của bọn nhỏ đi."
"Không được!"
Vương Nhất Bác giọng không lớn cũng không nhỏ nói thẳng. Ba Tiêu níu tay cậu bảo bình tĩnh, mẹ Tiêu thấy vậy cũng cười nhẹ, kéo lấy tay Chiến Chiến đặt vào lòng bàn tay Nhất Bảo.
"Ý gì vậy?"
"Có lẽ bà hiểu lầm gì rồi chứ......Nhất Bác là người yêu của Chiến Chiến nhà tôi..."
"Cái gì?!!!!"_dì Trương thất kinh nói lớn.
"Con không tin! Anh Chiến anh ấy...."_Trương Hà Như nắm chặt tay_"Không thể nào!"
Sư tử nhỏ sức chiếm hữu cao, vòng tay qua eo kéo anh vào lòng.
"Xin lỗi...nhưng chính là như vậy."
"Bà đồng ý hai đứa nó như vậy sao?"
"Tại sao không? Nhất Bác rất yêu thương Chiến Chiến nhà chúng tôi. Dù gì cũng là vì hai đứa nó, bây giờ là thời đại nào rồi. Người lớn chúng ta sao có thể ngăn cấm huống hồ...chúng tôi lại còn rất ủng hộ tụi nhỏ..."_Mẹ Tiêu nhìn hai người đang dán chặt vào nhau, dịu dàng nói_"Hai đứa cứ lên phòng trước, mẹ sẽ xử lý việc này."
"Không còn chuyện gì thì chúng tôi về đây!"_Dì Trương tức tối giậm chân ra về. Đến lúc ra khỏi cửa, bà mới nhỏ tiếng nói với đứa con gái rượu của mình_"Cứ tưởng vớ được mối ngon vừa đẹp trai, giàu có, tài giỏi lại còn nổi tiếng, ai ngờ..."
Trương Hà Như nheo mắt, nói với mẹ.
"Chuyện này vẫn chưa xong đâu mẹ. Thứ con muốn có được nhất định sẽ giành lấy. Chỉ cần đợi thời gian thôi..."
-----------------------------------------------------
Cô tiểu tam đáng ghét kia sẽ còn quay lại. Mặc dù ngây thơ nhưng lại là trùm cuối của tiểu tam đấy. Có vẻ giống như Nhϊếp Hoài Tang nhỉ? Nhưng các cô yên tâm, con quể này không làm gì được hai anh đâu mà còn gián tiếp dẫn đến chuyện vui nữa...Đợi đó!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top