Chương 28: Muốn Ăn Nhóc Bánh Nếp!

Đức Duy nóng lòng muốn được ôm mèo con, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào con mèo mềm mềm bông bông trong lòng, hoàn toàn chẳng có ý chống đối việc Quang Anh đút cơm cho mình.

Quang Anh vui vẻ vừa đút vừa tán chuyện: “Anh mới xem qua rồi, hai đực hai cái.”

Đức Duy ừ một tiếng thật ngọt ngào, để lộ ra nụ cười hạnh phúc như đứa trẻ thơ ngây!

Quang Anh nhìn vẻ mặt của cậu mà vui lây: “Anh đã đặt tên cho mấy con mèo này cả rồi, Bánh Đậu Xanh, Bánh Đám Mây, Bánh Gạo và Bánh Trứng.”

Bánh đậu xanh

Bánh đám mây

Bánh gạo

Bánh trứng

Đức Duy: “…”

Quang Anh lấy ngón tay cái lau đi nước sốt dính bên khóe miệng Đức Duy, cất tiếng nói dịu dàng: “Cưng là nhóc Bánh Nếp.”

Động tác này quá thân mật khiến Đức Duy quên cả việc hô hấp, không được tự nhiên mà nghiêng đầu quay đi.

Quang Anh tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Vậy còn anh là gì nhỉ?”

Đức Duy đáp một cách lạnh lùng: “Ông là một cái bánh ngô (*)”

(*) bánh ngô/ bánh cao lương hấp

Quang Anh vui sướng, nháy mắt một cái đầy gian tình với Đức Duy: “Được đấy, một chiếc bánh ngô rắn chắc.”

Đức Duy: “…”

Sao cái người tên Quang Anh này chuyện gì cũng có thể cù nhây liên tưởng tới việc đó thế hả! Nam thần cái méo gì cơ chứ, mợ nó ——!

“Con trên đùi có vệt lông màu vàng là Bánh Trứng, nhóc có mắt xanh lá thì đặt là Bánh Đậu xanh.” Đức Duy bình tĩnh cố gắng lái trở về chủ đề lành mạnh trong sáng, nói nói một hồi lại thấy xót lòng, không nhịn được quay sang trách Quang Anh, “Ông rảnh quá không có gì làm hay sao mà ngồi đặt tên thế, có đặt xong cũng mang đi tặng người ta thôi mà.”

“Tốt nghiệp xong nhất định sẽ nuôi ngay một đứa, được không?” Quang Anh xoa xoa tóc Đức Duy, bản tính cậu cũng mềm mại hệt như chất tóc của cậu vậy. Tuy tuần trước người nọ vừa mới cắt tóc đi nhưng sờ vẫn êm tay vô cùng, xúc cảm từ đầu ngón tay truyền tới khiến lòng Quang Anh rạo rực không thôi.

“Tốt nghiệp trung học cũng chẳng nuôi được đâu, phòng ngủ ở đại học làm gì cho nuôi.” Đức Duy rụt cổ lại, né tránh bàn tay không biết thân biết phận của Quang Anh. Hắn thu tay về, mi mắt rủ xuống, dùng đũa dằm dằm mấy hột cơm trong cặp lồng: “Đến lúc ấy chúng ta cùng thi vào một trường đại học, sau đó cùng thuê một phòng trọ gần trường ở chung với nhau, nuôi một hai nhóc mèo, cưng phụ trách nựng chúng, anh chịu trách nhiệm dọn dẹp phân của chúng, nghe hay chưa.”

Đức Duy không vừa lòng, lẩm bẩm: “Phân phiếc gì chứ, tôi đang ăn cơm đấy...”

“Lệch trọng tâm rồi cưng ơi.” Quang Anh khều khều cằm cậu, “Cùng học một trường đại học rồi cùng ở một nhà, cưng đồng ý chuyện này sao?”

Mặt Đức Duy đỏ ửng, cậu trợn trừng con mắt – mặc dù hành động ấy chẳng có chút uy hiếp nào – giận dữ mà hét lên: “Đồng ý cái khỉ gì? Đấy là do tôi lười không muốn trả lời ông thôi!”

Đang ăn cơm mà lại hét lớn quá, kết quả không cẩn thận phun cả đống cơm trong miệng ra ngoài!

Quang Anh cười tới mức cả hai vai run bần bật.

Đức Duy cuống cuồng kéo tay áo Quang Anh, trịnh trọng nhấn mạnh: “Tôi nói cho ông biết, tôi không thi cùng trường đại học với ông đâu.”

“Tùy cưng thôi, dù sao thành tích của đôi ta cũng không chênh nhau nhiều lắm, đợt thi tháng trước lệch nhau có vài hạng thôi.” Quang Anh nhướng mày, tiếp tục vác mặt dày nói, “Tới lúc ấy anh chỉ cần lén hỏi thầy cô xem nguyện vọng của cưng là gì, sau đó chép lại, để xem cưng chạy đường nào cho thoát…”

Đức Duy nổi giận đùng đùng, muốn vỗ thật mạnh lên bàn để phô trương khí thế, nào ngờ cái bàn lại cách hơi xa, vì thế cái tay vòng vèo một đường giữa không trung, kết cục lại tự đập bốp phát vào bắp đùi mình.

“Quang Anh!” Đức Duy phẫn nộ quát rống lên.

Quang Anh vẫn dịu dàng trả lời: “Đây.” Nói rồi còn bưng một nắp trà xanh thơm ngát dâng tới mép Đức Duy, “Nào nào uống ngụm trà cho hả giận.”

Đức Duy uống một ngụm lớn đầy khí thế, sau đó xoa nắn mèo con để trút giận!

“Được rồi, anh phải hỏi cưng cái này trước đã.” Quang Anh uống nốt nắp nước Đức Duy để dở, hỏi, “Làm sao cưng biết chỗ kia có mèo con?”

Miệng Đức Duy giật giật, không lên tiếng.

Thấy cậu không nói gì, Quang Anh đoán: “Cưng từng qua đấy cho mèo ăn à?”

Không thể nói ra sự thật, Đức Duy bất đắc dĩ chẳng thể làm gì đành thừa nhận: “Ừ …. Đúng rồi”

Duy Duy tốt bụng lại giàu tình thương, làm việc tốt mà còn thẹn thùng không nói, thật đáng yêu quá đi —— Hot boy Nguyễn không biết rõ chân tướng sự việc, bắt đầu suy nghĩ lan man.

Cho mèo ăn xong xuôi, Đức Duy chụp một tấm hình bốn bé mèo con đăng lên mạng, ghi rõ quá trình nhặt được mèo cũng như ngày tuổi, giới tính và chỗ ở hiện tại của chúng, lại đề thêm mấy câu cần được nhận nuôi, gắn thẻ vài vị chủ trang web thú cưng nổi tiếng vào. Do dự một hồi, cuối cùng Đức Duy không nhịn được điền thêm bốn cái tên Quang Anh nổi hứng nghĩ ra, xong xuôi đâu ra đó mới ấn đăng tải.

Cậu thật sự rất thích bốn cái tên mà Quang Anh đã đặt, chỉ tiếc một điều là hiện giờ cả hai đều không có khả năng nuôi đám mèo này.

Tám phần mười là bởi vì lúc ôm mèo về không mặc áo khoác lại còn mắc mưa, cho nên ngày hôm sau Quang Anh rất đen đủi mà đổ bệnh. Cố gắng chống chọi hết bốn tiết của giáo viên chủ nhiệm, cuối cùng hắn đành xin phép về phòng nghỉ ngơi, nhìn vào dáng vẻ uể oải này, chắc hẳn không thể tới dự tiết tự học chiều và tối được.

Tính từ khi có được con mắt âm dương cho tới giờ, đây là lần đầu tiên Đức Duy và Quang Anh tách xa nhau lâu đến thế. Qua bốn tiết buổi chiều, chút dương khí từ bàn ghế sách vở của Quang Anh đã hầu như chẳng còn sót lại một chút gì, thời điểm tan học, Đức Duy đút cây bút còn lưu dương khí cuối cùng vào trong túi quần, vừa đi về hướng nhà ăn vừa lấy điện thoại ra gọi cho Quang Anh.

Đức Duy: “Bệnh cảm của ông đã đỡ tý nào chưa?”

Giọng Quang Anh truyền qua điện thoại, bởi vì bị bệnh cho nên hơi khàn, nghe xong lại có vẻ gợi cảm không phù hợp với tuổi tác: “Tận hơn bốn tiếng không thấy cưng, mọi chuyện ổn không?”

Đi tới nhà ăn tấp nập người ra kẻ vào, Đức Duy nghe thấy câu này, không biết vì sao lại đỏ mặt, nghiến răng trả lời: “Có gì mà không ổn, bệnh nặng quá nên nói mê à?”

Không đợi Quang Anh hồi đáp, cậu đã vội vã tiếp lời: “Ông muốn ăn gì, tôi mua về cho.”

Quang Anh: “Cơm thịt bò, trà sữa.”

Đức Duy: “Ok, gì nữa không?

Quang Anh trả lời bằng giọng điệu vô cùng mờ ám: “Còn muốn ăn nhóc bánh nếp nữa.”

Đức Duy bực mình: “Ông nghiêm túc một giây thì chết à!?”

Quang Anh vô tội đáp: “Nhà ăn có bán bánh tổ thì phải? Mua cho anh một hộp.”

Tầng hai của nhà ăn có quầy bán đồ ngọt, bên trong đúng thật có bán một loại bánh nếp nhân đậu đỏ, có điều Đức Duy nhớ Quang Anh không thích ăn đồ ngọt cơ mà, từ trước tới giờ chưa từng thấy hắn ăn bao giờ, lại thêm cái giọng điệu và cách dùng từ ban nãy nữa, nhất định là đùa giỡn xong liền lấy cớ.

Đức Duy tức giận đánh ra một đống chữ, nghĩ nghĩ một chút lại xóa đi, đổi thành ba chữ: “Tôi biết rồi”

Quang Anh: “Cưng vừa nghĩ lung tung cái gì thế hả?”

Đức Duy quyết định mặc kệ hắn, thò tay nắm điện thoại trong túi, nghĩ nghĩ, định đi về phía nhà ăn mua hai phần cơm thịt bò và hai ly trà sữa. Lúc tới chỗ mua trà sữa còn dặn nhân viên cho thêm gấp đôi lượng trân châu vào cốc có đá, cốc còn lại thì phải làm nóng và giảm đường. Cuối cùng cậu mang theo vẻ mặt không vui mò lên tầng hai, vừa mua một hộp bánh tổ, vừa thầm mắng Quang Anh bị thần kinh, bình thường uống trà còn gọi ít đường, uống Coke thì chọn loại Coke Zero, bánh tổ ngọt thế này mà lại đòi mua cả hộp.

Đậu má cái thằng cờ hó! Nhất định là muốn chọc mình điên tiết lên đây mà! Đức Duy tức tối nghĩ.

Nhà ăn rất đông, xếp hàng mua đồ mất chừng cả tiếng đồng hồ, dương khí từ cây bút đút trong túi cũng bị cậu hút sạch, lúc về chỉ còn nước chạy thẳng tới phòng ngủ.

Nói cho cùng, giả dụ lúc ăn cơm không có gì chặn mắt âm dương, đang ăn ngon lại thấy mấy con quỷ bị hại chết thê thảm kia, Đức Duy e rằng bữa tối cũng chẳng còn dễ nuốt nữa.

Tầm hai phút sau, Đức Duy thở hồng hộc đẩy cửa phòng ngủ, kéo ghế xoay tới bên giường Quang Anh, đặt đồ ăn xuống, nói: “Nhân lúc nó còn nóng, ăn đi.”

Quang Anh đang ở trên giường ngồi dậy, nhìn Đức Duy chạy thục mạng đến thở còn chẳng ra hơi chỉ vì muốn mang cơm nóng về cho mình, trong lòng vừa ấm áp vừa xót xa: “Chạy nhanh thế làm gì”

Đức Duy trèo lên giường Quang Anh, ngồi xuống, dùng mông nạp dương khí, bình tĩnh trả lời: “Tôi sợ muộn tiết tự học chứ sao.”

Miệng lưỡi thật là sắc bén, Quang Anh buồn cười nghĩ.

Vì đang chăm sóc người bệnh, Đức Duy mở nắp hộp cơm ra, tiện tay lấy đũa, chọc ống hút vào cốc trà sữa, thậm chí còn không quên mở hộp bánh tổ kia, hung dữ nói: “Ông nhất định phải ăn cho bằng sạch hộp đấy!”

Quang Anh bật cười, cầm hộp năm cái bánh tổ đưa lên mũi ngửi ngửi, nói: “Không được.”

“Sao mà không được, hả?” Đức Duy trừng mắt với hắn, “Không phải ông vừa bảo thèm ăn lắm hay sao?”

Quang Anh nhếch môi, cầm lấy một cái bánh tổ, xoa nắn vân vê cái bánh tròn tròn mềm mềm nọ, thấp giọng nói: “Anh rất chung tình, bánh nếp cũng chỉ ăn một cái thôi.”

Đức Duy ngẩn ra, không nghĩ tới việc Quang Anh lại kéo mình vào, toàn bộ những gì định nói đều mắc nghẹn ở cổ.

“Ái chà, thơm ghê.” Quang Anh đặt bánh vào lòng bàn tay ngửi ngửi, còn hôn lên một cái.

Đức Duy: “…”

Sao cậu lại có cảm giác bị quấy rối là thế nào nhỉ!

Quang Anh cắn một miếng bánh tổ, sau đó đưa lưỡi ra liếm nhân đậu đỏ bên trong, nghiêm túc phát biểu: “Nhân thật ngọt”

Lớn bằng nhường này, đây là lần đầu tiên Đức Duy tận mắt chứng kiến có người chỉ ăn bánh tổ thôi cũng gợi tình đến thế, ham muốn được đánh người bỗng chốc tăng vọt.

Chỉ cần hai ba miếng Quang Anh đã ăn trọn cái bánh tổ kia vào bụng, ánh mắt trần trụi đưa lên liếc xuống khắp người Đức Duy, sau đó khen ngợi: “Bánh nếp ngon lắm.”

Không thể để ý tới hắn, phường lưu manh càng được quan tâm sẽ càng làm càn… Đức Duy bị trêu đùa tới mức đỏ mặt tía tai, tự dặn lòng như thế, kiên quyết không thể bộc lộ bất cứ cảm xúc gì, dùng vẻ mặt bình thản nhặt cà rốt trong bát cơm thịt bò ra ngoài.

Lúc này, Quang Anh không tiếp tục nói nữa, chỉ cười thành tiếng.

“Ông điên à!” Chút lý trí cuối cùng của Đức Duy đã bị tiếng cười của Quang Anh chặt đứt, cậu ra vẻ muốn nhào qua đánh người, thế nhưng Quang Anh lại thuận thế ôm lấy hông của đối phương, đồng thời ngửa người về sau. Một giây kế tiếp, hai người cùng ngã lăn lên giường Quang Anh.

Đức Duy vùng vằng muốn ngồi dậy, lại bị Quang Anh đè xuống, sau đó gương mặt điển trai của cậu lập tức đỏ lừ, lòng rối như tơ không biết phải diễn tả thế nào cho được, chỉ đành mím chặt môi lặng im không nói.

Nhưng một đợt xúc cảm ấm nóng lập tức thay thế nụ hôn trong tưởng tượng —— Quang Anh đơn giản chỉ cụng trán mình lên trán Đức Duy, chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau, hai làn môi còn cách nhau một khoảng.

“Bảo bối à, xem anh có sốt lắm không?” Quang Anh cười xấu xa, hỏi.

Hai cánh môi của Đức Duy ban đầu hơi mím lại, sau đó mới mở ra lần nữa, cùng lúc đó một âm thanh thiếu niên trong trẻo vang lên, trong giọng nói còn ẩn chứa sự rụt rè lo lắng: “….Ông uống thuốc hạ sốt chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top