Chap 10
Sáng hôm sau, Quang Anh thức dậy với cảm giác không giống mọi khi. Có điều gì đó lạ lẫm, như thể anh vừa bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Anh không thể phủ nhận rằng mình đang dần thay đổi. Những cảm xúc mà trước đây anh luôn cẩn trọng, giờ lại như một dòng chảy mạnh mẽ, không thể kiểm soát. Đêm qua, khi nhìn vào đôi mắt em, anh đã nhận ra một điều rất rõ ràng: Anh không thể mãi giữ khoảng cách.
Nhưng sự thay đổi này cũng khiến anh bối rối. Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác của anh đối với em rõ ràng đã vượt xa mức công việc hay mối quan hệ đồng nghiệp. Cảm giác này... là tình cảm, là thứ mà anh chưa bao giờ dễ dàng thừa nhận với chính mình.
Anh ngồi vào bàn ăn sáng, cố gắng tập trung vào công việc. Nhưng đầu óc anh lại không thể rời khỏi những suy nghĩ về em. Cảm giác đó cứ hiện hữu trong đầu anh như một ám ảnh nhẹ nhàng. Dù anh biết rằng công việc vẫn là ưu tiên số một, nhưng sự xuất hiện của em lại khiến mọi thứ trở nên mơ hồ và khó nắm bắt.
Buổi sáng đó, em lại đến văn phòng anh. Mặc dù anh đang bận rộn với những công việc chưa xong, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy vui khi thấy em đứng ở cửa phòng. Em không nói gì, chỉ bước vào và đặt một ly cà phê lên bàn anh.
"Em biết anh sẽ cần cái này" em cười, ánh mắt dịu dàng. "Sáng nay anh trông có vẻ hơi mệt."
Anh nhìn vào em, một sự ấm áp không thể tả trong lòng. Anh không nghĩ rằng một cử chỉ đơn giản như thế lại có thể làm anh cảm thấy dịu đi bao nhiêu căng thẳng trong lòng. Cảm giác này... là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự quan tâm nhẹ nhàng, không có bất kỳ sự lợi dụng hay tính toán nào.
"Anh cảm ơn em" anh nhẹ nhàng đáp lại, không che giấu sự thật rằng anh thực sự cảm thấy dễ chịu khi có em ở gần.
Em ngồi xuống ghế sofa mà ngắm nhìn anh làm việc, không cần nói gì thêm. Từ khi cả hai bắt đầu có những cuộc trò chuyện riêng tư, em không cần phải làm gì quá phô trương để Quang Anh cảm nhận được sự quan tâm của mình. Cả hai hiểu nhau, dù không cần nói ra.
Khi không gian xung quanh họ trở nên yên tĩnh, Quang Anh cảm thấy mình cần phải nói một điều gì đó. Một sự thay đổi đã diễn ra trong anh, và anh không thể tiếp tục giấu giếm. Mặc dù trước đó, anh luôn cố gắng duy trì sự lạnh lùng, nhưng sự thật là anh không thể làm được điều đó nữa. Quang Anh thở dài, ánh mắt trầm ngâm. "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể cảm nhận như thế này."
Em không vội vàng đáp lại, chỉ nhìn anh với một ánh mắt đầy sự hiểu biết. "Em không muốn anh cảm thấy bị ép buộc" em nói nhẹ nhàng, "Nhưng em muốn anh biết rằng em sẵn sàng để anh nhìn thấy em như một người khác. Một người không chỉ là đồng nghiệp."
Quang Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh lặng lẽ nhìn em, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt ấy. "Tôi biết" anh thì thầm, "Tôi không muốn giữ khoảng cách với em nữa. Nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn về mọi thứ."
Em mỉm cười, không hề tỏ ra bối rối hay nản lòng. "Em hiểu mà" em nói, đôi mắt sáng lên như những ngôi sao trong đêm tối. "Em chỉ muốn anh hiểu rằng... em ở đây không phải vì bất cứ lý do nào ngoài anh. Em chỉ cần anh."
Anh cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Câu nói của em như một lời thì thầm vào lòng anh. Mặc dù anh không biết rõ những gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Anh cảm thấy mình đã sẵn sàng để bước vào một thế giới mới, một thế giới mà em đã vẽ ra cho cả hai.
Em nhẹ nhàng cầm tay anh, như thể đây là khoảnh khắc mà cả hai đều cần phải xác nhận với nhau. "Tôi sẽ không làm em thất vọng" Quang Anh nói, giọng anh hơi nghẹn lại. "Anh sẽ cố gắng để cùng em đi tiếp."
Em gật đầu, ánh mắt tràn đầy niềm tin và hy vọng. "Em tin anh" em thì thầm, rồi nhẹ nhàng hôn lên tay anh, như thể đây là một lời cam kết không lời.
Quang Anh cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Anh không thể nghĩ về điều gì khác ngoài em, và anh biết rằng, dù tương lai có thế nào, họ sẽ cùng nhau đối mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top