Wolf (2)

Đức Duy tỉnh dậy đã là chuyện của sáng hôm sau. Cậu mở đôi mắt mệt mỏi nhìn khung cảnh xung quanh mới biết đây không phải nhà mình, lại phát hiện có một cánh tay nặng trịch đang đặt trên eo mình, đằng sau gáy còn có một khuôn mặt đang rúc vào ngủ ngon lành.

Cậu vừa thử cử động một chút liền nhận được một trận đau nhức từ địa phương xấu hổ bên dưới, chỉ trong một phút, mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua như một thước phim quay chậm dần xâm chiếm ký ức của cậu.

Người kia không biết đã dậy từ bao giờ, chờ mãi không thấy hồn cậu trở về mới cố tình siết chặt vòng tay, ở đằng sau tham lam hít lấy mùi hương ở cổ cậu.

"Sao em lại dậy sớm thế?"

"Tại sao anh lại làm vậy?"

Cậu trở lại dáng vẻ lạnh lùng bình thường của mình, khác hẳn với một Đức Duy động tình của đêm hôm qua. Cậu không quay người lại, cũng không cố thoát khỏi cái ôm của hắn, chỉ đơn giản là nằm đó mà thôi.

Có lẽ là do cậu mệt, cậu đau, nhưng cậu sẽ không thừa nhận là cậu có chút tham luyến sự ấm áp này.

"Tôi sẽ không tùy tiện lên giường với bất kỳ ai, với người muốn giết tôi thì càng không."

"Thế nhưng mà Đức Duy à, tôi đã thích em từ lâu lắm rồi, khi biết rằng em muốn giết tôi, tôi đã thực sự đau lòng lắm đấy."

Nghe tới đây cậu thực sự chết lặng, người này vậy mà lại thích cậu? Cậu nén đau quay người lại, bắt gặp ánh mắt dịu dàng ấm áp của hắn, ánh mắt mà cậu đã luôn nhìn thấy trong suốt cuộc hoan ái đêm qua.

Hắn đưa tay xoa xoa mái tóc rối của cậu rồi lại tự mình xích lại gần, đem gương mặt cậu áp vào khuôn ngực trần của mình.

"Tôi biết em sẽ bất ngờ lắm, một kẻ như tôi lại thích Đức Duy đấy. Nhưng mà tôi luôn muốn em biết điều này, rằng tôi thích em, cũng muốn dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ em. Những gì tên kia làm với gia đình và với em tôi đều biết, chỉ cần em nói một tiếng, tôi sẽ ngay lập tức thay em xử lý chúng."

Nói đoạn, Quang Anh bắt lấy bàn tay trái của cậu, nhắm vết thương mà hôn lên, ý bảo ngay cả việc tên kia dụi thuốc lá lên tay cậu, hắn cũng đã biết tỏng.

"Vậy thì giúp tôi trả thù đi."

Có một người tình nguyện vì mình làm những chuyện ấy, cậu cũng không ngu mà từ chối. Nhưng để đạt được một mục đích nào, chúng ta buộc phải cho đi một thứ gì đó.

"Chỉ cần hắn chết, tôi sẽ làm tất cả những gì anh nói."

"Vậy thì ở bên tôi đi, em có làm được không?"

Cậu khựng lại suy nghĩ vài giây, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn gật đầu chắc nịch.

Hắn nhìn cậu đồng ý mới yên tâm, không dám mạnh dạn hôn lên môi cậu như đêm qua mà chỉ dám hôn nhẹ một cái lên trán cậu, sau đó đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, tay vỗ nhẹ lưng cậu.

"Được rồi, chúng ta còn nhiều thời gian, bây giờ cục cưng ngủ tiếp đã nhé."

Vì cơ thể vẫn còn rất mệt, cậu rất nhanh đã quay lại với giấc ngủ của mình, mà hắn nằm bên cạnh lại hiện ra chút mỏi mệt.

Người hắn luôn mơ về đã đồng ý ở bên cạnh hắn rồi, nhưng hắn biết cậu không thích hắn, đồng ý chuyện kia cũng là vì việc trả thù cho gia đình. Việc giúp cậu san bằng băng đảng kia cùng tên đại ca của chúng chẳng phải việc gì khó, nhất là với một kẻ có quyền có tiền có cả tiếng như Quang Anh hắn.

Thế nhưng sau khi đã làm được tất cả, xinh đẹp đã ở bên hắn, hắn phải làm gì để cậu thực sự yêu hắn? Đây là câu hỏi mà chẳng ai có thể cho Quang Anh một câu trả lời.

Thời gian sau đó cậu chỉ ở lại biệt thự của Quang Anh, sung sướng hưởng thụ đủ loại săn sóc của người kia, cũng hưởng thụ thứ tình cảm ấm áp mà mười năm rồi cậu mới có thể cảm nhận được. Cậu cũng nghe được tin, tên đại ca bên kia tưởng cậu đã bị Quang Anh giết, tới xác cũng tìm không thấy.

Chẳng qua bao lâu, cậu lại nghe được tin tên khốn kia đã chết trong một vụ nổ lớn, đàn em của lão tan đàn xẻ nghé, có đứa chạy được, có đứa cũng tan xác cùng lão.

Có điều trước khi chết, tên đại ca còn bị hắn đánh cho bầm dập tới mức biến dạng, hẳn là hắn dùng khuôn mặt đó mà xuống âm phủ thì người thân chẳng nhận ra nổi.

Cậu chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của hắn, chỉ là không ngờ hắn có giải quyết nhanh như thế.

Cậu lại nghĩ tới lời hứa của mình ngày đó, chỉ cần hắn thay cậu trả thù, cậu sẽ đồng ý ở bên cạnh hắn. Nghĩ tới đây, cậu lại cảm thấy có lỗi, hắn hết lòng vì cậu, chăm sóc, yêu thương, không ngại trả thù giúp cậu chỉ để đổi lại một người không yêu hắn chính là cậu đây.

Không ngờ "sói đầu đàn" chung quy cũng chỉ là một kẻ si tình.

Cạch

Quang Anh mở cửa ra, phát hiện cậu đang ngồi đờ ra ở ghế sô pha liền lại gần.

"Em ăn bánh kem đi, dì giúp việc bảo em thích ăn mà nhà không có, nên tôi tiện đường ghé qua mua cho em."

Hắn đặt bánh trên bàn, toan quay người đi vào phòng làm việc lại nghe thấy tiếng cậu.

"Tôi vừa nghe tin rồi."

"Ừm. Mừng vì tôi giúp được em."

"Anh vất vả rồi!"

"Vì em cả."

"Vậy còn...."

"Tôi nghĩ kĩ rồi, là tôi tình nguyện giúp em, vậy nên chuyện trao đổi trước kia cứ quên đi, không thể bắt em ở bên một người mà em không yêu được. Thời gian em ở đây không dài nhưng ít nhiều cũng có đồ đạc, tôi sẽ nhờ dì giúp việc soạn giúp, khi nào em cảm thấy muốn rời đi thì cứ im lặng đi nhé, tôi sợ một khi mình biết sẽ sống chết mà giữ em lại. Quang Anh tôi chỉ mong em biết rằng tôi muốn em sống hạnh phúc vui vẻ hơn bất cứ ai mà thôi."

Hắn nói một tràng không hề để cậu tìm được kẽ hở mà lên tiếng, nói xong cũng không nhìn cậu nữa mà lập tức xoay người đi lên lầu. Cậu cứ đứng đó, ánh mắt bám theo bóng dáng người kia, tới khi không nhìn thấy nữa mới cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào bánh kem hắn mua.

Hắn là người dịu dàng ấm áp nhất mà cậu từng gặp, trong thời gian ngắn cậu ở đây hắn luôn tự tay chăm sóc cậu, chẳng may bận sẽ luôn miệng dặn dò dì giúp việc, thấy cậu gầy quá còn tự mình tìm hiểu, sau đó xây dựng cho cậu một thực đơn dinh dưỡng, chưa tới một tháng ở đây Đức Duy đã mập lên trông thấy.

Ở đây với hắn, yên bình tới mức cậu thậm chí còn nghĩ rằng hai người thực sự là một cặp tình nhân, hơn nữa cả cậu và hắn đều là những người bình thường, không dính dáng gì tới cái xã hội tăm tối bẩn thỉu kia.

Lúc này cậu mới nghĩ tới những lời mà hắn nói khi nãy, lại tự hỏi bản thân mấy câu, rốt cuộc cậu có muốn rời khỏi đây, rời khỏi vòng tay của hắn hay không?

Tối đó nằm trên giường ngủ, cậu cứ trằn trọc mãi. Hai người từ sau hôm xảy ra chuyện lăn giường thì không ngủ cùng nhau nữa, hắn chuẩn bị cho cậu một phòng riêng ngay cạnh phòng hắn để cậu có thể thoải mái sinh hoạt.

Bình thường cậu ăn ngủ rất tốt, chỉ cần nằm lên giường mấy phút là đã chìm vào giấc ngủ ngay, thế nhưng hôm nay kỳ lạ thật đấy, cậu chẳng thể ngủ được, hơn nữa cậu còn có chút cảm thấy nhớ hơi ấm của ai đó, hơi ấm mà cậu cảm nhận được vào cái lúc mà hai người quấn lấy nhau khi ấy.

Nghĩ ngợi mãi, cuối cùng cậu cũng đưa ra quyết định của mình. Cậu nhìn đồng hồ xác định giờ này chắc chắn hắn đã ngủ liền chạy ra khỏi phòng, tới trước cửa phòng hắn nhẹ nhàng vặn nắm cửa. Cửa phòng vừa bật mở, thân anh bé nhỏ liền chui tọt vào bên trong.

Trong bóng tối, cậu nương theo ánh trăng chiếu rọi ngoài cửa sổ tìm được tới giường lớn của hắn, chính là nơi mà trước kia hai người đã nhiệt tình hoan ái, nghĩ tới đây cậu không nhịn được lại đỏ mặt.

Cậu vén chăn lên, nhảy lên giường nằm im thin thít bên cạnh hắn, cái mũi nhỏ tham lam hít chút mùi hương của người nọ vương vãi khắp căn phòng.

Bỗng dưng hắn đang nằm quay về phía bên kia lại cựa quậy quay mặt về hướng cậu, cánh tay to lớn quơ một phát đã kéo được cả cơ thể cậu vào lòng mình.

"Sao em lại chạy sang đây? Muộn rồi còn chưa ngủ à?"

Cậu nghe thấy tiếng hắn liền giật mình thon thót, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu đành làm liều đáp lại cái ôm của hắn, chôn mặt vào lồng ngực vững chãi.

Hành động này của Đức Duy khiến Quang Anh bất ngờ, một tháng này cậu chỉ bị động mà nhận lấy những săn sóc của hắn, chưa bao giờ hắn thấy cậu chủ động như vậy.

"Em..."

"Em cảm thấy Quang Anh rất tốt. Tuy là bây giờ em chưa thích Quang Anh, nhưng mà thực sự em có chút rung động rồi. Vậy nên những lời mà chiều nay anh nói em coi như sẽ không nghe thấy, em sẽ tiếp tục ở đây, hơn nữa em sẽ chờ Quang Anh khiến em thích anh ấy. Anh cảm thấy thế nào?"

Quang Anh chưa kịp nói gì thì cậu đã nhẹ giọng nỉ non, mấy lời cậu nói như đưa hắn tới cú sốc này tới cú sốc khác. Hắn sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cũng xem xét lại những lời kia của cậu một lượt rồi mới rút ra được một kết luận ngắn gọn: Đức Duy sẽ không rời khỏi hắn.

Hắn tỉnh cả ngủ, như đứa trẻ được cho kẹo mà cười tới không thể ngừng lại, cánh tay lại dùng sức ôm chặt cậu hơn, cánh môi mềm mịn hôn loạn trên gương mặt cậu, lúc hôn lên đỉnh đầu còn thừa dịp hít đầy một bụng mùi hương từ tóc cậu.

"Anh cảm thấy rất tốt. Bé đáng yêu cứ sống ở đây thật hạnh phúc, thật vui vẻ là được. Anh Quang Anh sẽ bù đắp tất cả những gì mà những năm qua em không được nhận. Anh cũng sẽ cố gắng làm tất cả, cho tới khi Đức Duy thực sự thích anh!"

Cậu cũng vòng tay ôm lấy hắn.

"Chúng ta còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ từng bước nhé."

Cậu rúc đầu vào sâu trong lồng ngực hắn, không biết vì lý do gì mà từ khoé mắt lại chảy ra vài giọt lệ, nhanh chóng thấm vào áo ngủ của hắn.

Ba, mẹ, em gái, Đức Duy cuối cùng cũng trả thù được cho ba người, cũng tìm được một người luôn hết lòng yêu thương, bảo vệ, bao bọc cậu như đứa nhỏ. Cho dù cậu chưa thực sự thích anh, thế nhưng Đức Duy thừa biết bản thân sau này cũng sẽ chìm đắm trong đoạn tình cảm ấy.

Tuổi hai mốt chỉ vừa mới tới vài tháng mà thôi, từ bây giờ cậu sẽ sống với hắn, sống với người yêu thương cậu, sống với tuổi trẻ đúng nghĩa.

Sói đầu đàn đối với người khác thì luôn luôn đáng sợ, chỉ có đối với Đức Duy thì một mực yêu thương nuông chiều, chẳng mấy chốc đã chiếm được trái tim người ta, còn ăn người ta từ trong ra ngoài không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

Mà Hoàng Đức Duy, mang tiếng là đi giết sói, cuối cùng lại trở thành bữa ăn cho sói, hơn nữa còn móc cả trái tim mình dâng lên cho con sói đầu đàn nào đấy. Qua một vài năm, người ta lại thấy so với Quang Anh, Đức Duy lại là người si mê đối phương hơn.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top