20 - Người yêu cũ (2)

Đức Duy tỉnh dậy trong một cơn choáng váng kéo dài. Toàn bộ cơ thể cậu đau nhức đến mức chỉ cần cử động nhỏ cũng đủ khiến cậu run rẩy. Ánh sáng nhạt nhòa của buổi sáng muộn len lỏi qua khe cửa sổ, nhưng không mang theo chút ấm áp nào. Thay vào đó, căn phòng chìm trong bầu không khí lạnh lẽo, một sự lạnh lẽo không chỉ đến từ thời tiết mà còn từ những gì đã xảy ra.

Cậu chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc gối bên cạnh. Nó trống trơn. Quang Anh đã rời đi. Tấm ga giường nhàu nhĩ với những dấu vết lộn xộn chứng minh sự hiện diện của anh đêm qua, nhưng hơi ấm thì đã tắt từ lâu. Đức Duy cảm thấy căn phòng như rộng thêm ra, nuốt chửng lấy cậu, khiến cậu nhỏ bé và cô độc đến nghẹt thở.

Cậu gắng gượng ngồi dậy. Toàn thân cậu đau buốt; từng khớp xương như đang kêu gào vì bị ép buộc phải hoạt động. Trên làn da tái nhợt, những vết bầm tím loang lổ hiện rõ, như những dấu ấn không thể xóa nhòa của đêm qua. Chúng không chỉ là bằng chứng của sự chiếm đoạt, mà còn là dấu hiệu của sự bất lực và tổn thương sâu sắc.

Ánh mắt Đức Duy lơ đãng quét qua căn phòng và dừng lại trên một mảnh giấy nhỏ màu vàng đặt trên bàn. Nó nằm đó, nổi bật giữa không gian lạnh lẽo, như một lời thách thức. Cậu lết từng bước chân nặng nề đến gần, cầm mảnh giấy lên với đôi bàn tay run rẩy.

Dòng chữ được viết bằng nét bút mạnh mẽ và kiên quyết, tựa như chính con người Quang Anh:

"Tối nay, đến nhà tôi. Tôi muốn thêm một đêm nữa. Đừng đến muộn."

Từng chữ hiện lên như những nhát dao khắc sâu vào tâm trí Duy. Cậu đọc đi đọc lại, mỗi lần đọc lại càng khiến tim cậu quặn thắt hơn. Cậu siết chặt tờ giấy, nhưng rồi lại buông thõng, chỉ còn biết run lên trong im lặng.

"Thêm một đêm nữa." Những từ ấy cứ vang vọng trong đầu Duy, không cách nào xua tan. Cảm giác tủi nhục dâng lên như sóng dữ, cuốn trôi mọi cố gắng kìm nén của cậu. Duy từng nghĩ rằng mình đã quen với việc bị đối xử như một món hàng, nhưng hóa ra cậu đã sai. Đau đớn và xót xa vẫn luôn hiện hữu, chỉ chực chờ để bùng nổ.

Duy ngồi bệt xuống mép giường, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không trước mặt. Những ký ức đứt đoạn của đêm qua ùa về như một cơn ác mộng. Sự ép buộc, những tiếng thở gấp, đôi tay không cho phép cậu cự tuyệt – tất cả cứ thế hiện lên, đẩy cậu vào vực sâu của nỗi tuyệt vọng. Nhưng cậu không hét lên, không khóc. Đôi mắt ráo hoảnh, lòng cậu chết lặng.

Cậu cố đứng dậy, từng bước chân nặng trĩu kéo cậu đến trước gương trong phòng tắm. Hình ảnh phản chiếu khiến Duy sững sờ. Người trong gương đó có thật là cậu không? Một đôi mắt thâm quầng, làn da nhợt nhạt, những vết hằn đỏ kéo dài trên cổ và vai – tất cả như đang chế giễu sự yếu đuối của cậu.

Duy chạm tay vào những dấu vết ấy, cảm nhận từng cơn đau rát nhói lên từ da thịt, nhưng điều làm cậu đau đớn hơn cả là ý nghĩa chúng mang lại. Chúng là dấu tích của sự chiếm đoạt, của một đêm mà cậu chẳng còn chút tự tôn hay quyền phản kháng.

Quang Anh. Cái tên ấy vang lên trong tâm trí Duy, mang theo sự chua xót tột cùng. Người mà cậu từng ngưỡng mộ, từng yêu thương, giờ đây lại trở thành nguồn cơn của nỗi đau không thể diễn tả. Duy khẽ nhắm mắt, nhưng cũng chẳng thể xua tan hình bóng ấy ra khỏi đầu.

Cậu mở mắt, nhìn thẳng vào gương. Đôi mắt của chính mình – giờ đây chỉ là một khoảng trống mờ nhạt. Duy không biết mình có đủ sức đối diện với Quang Anh vào tối nay hay không?

***

Đức Duy đứng trước cổng sắt, cảm giác không khác gì đứng trước một cái hố sâu đen ngòm. Cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, nỗi lo sợ khiến đôi chân hơi run rẩy. Nhưng cậu vẫn bước tới, chầm chậm, mặc dù mỗi bước chân như kéo cậu ngược lại vào quá khứ, vào những ký ức không thể quên về một tình yêu đã bị thời gian xé nát.

Khi đến cửa chính, Đức Duy không cần bấm chuông – cửa tự động mở ra. Một người đàn ông trung niên, mặc đồng phục quản gia, đứng nhìn cậu mà không ngạc nhiên chút nào. Đôi mắt ông ta, dù không biểu cảm, nhưng lại mang một vẻ gì đó như đã được dạy sẵn phải tiếp đón cậu.

"Chào cậu, mời vào." Giọng ông không có sự chào đón nào, lạnh lùng như chính ngôi nhà này.

Đức Duy bước vào, trong lòng một nỗi khó tả. Ngôi nhà vẫn vậy, hoành tráng và xa hoa. Những bức tranh đắt tiền, những bộ sofa sang trọng, mọi thứ đều lấp lánh nhưng lại tĩnh lặng đến đáng sợ. Cậu bước vào đại sảnh, cảm giác như mình lạc vào một thế giới không thuộc về mình. Mọi thứ đều quá xa vời, quá lạnh lẽo.

Cậu không nhớ rõ lúc nào, nhưng những ngày còn yêu nhau, Quang Anh từng một lần đưa cậu về nhà anh, còn dẫn cậu đi dạo khắp nơi trong căn nhà này. Quang Anh luôn khiến cậu cảm thấy như mình là duy nhất. Nhưng giờ đây, Đức Duy không thể tìm thấy chút gì còn sót lại của quá khứ ấy.

Cậu ngồi xuống mép ghế, đôi tay đan chặt vào nhau. Ánh mắt cậu cúi thấp, không dám nhìn xung quanh. Không phải vì cậu sợ căn nhà này, mà vì cậu sợ chính bản thân mình - sợ rằng một phần nào đó trong cậu vẫn khao khát được nhìn thấy Quang Anh, vẫn mong chờ một sự dịu dàng mà cậu biết mình sẽ không bao giờ nhận được.

"Đến rồi?"

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía hướng cầu thang. Quang Anh từ trên cầu thang bước xuống, mái tóc còn vương chút nước, chiếc áo choàng tắm phảng phất mùi xà phòng và hơi lạnh. Anh nhìn Đức Duy, nhưng ánh mắt trống rỗng, lạnh lùng như chính không khí trong ngôi nhà này. Anh đột nhiên dừng lại ở bậc thang giữa cầu thang, ánh mắt vẫn không rời khỏi Đức Duy, quan sát cậu một cách lạnh lùng, như thể đang đánh giá một món hàng, một vật thể vô tri vô giác mà mình đã chiếm đoạt.

"Đi lên đây"

Đức Duy nghe lời anh, nhưng cơ thể cậu không thể thoát khỏi sự trì trệ, bước đi chậm rãi, từng bước chân nặng trịch như một tảng đá đè nặng trong lồng ngực. Cậu không dám nhìn vào Quang Anh, ánh mắt chỉ dám nhìn xuống đôi giày vải cũ kỹ của mình, những chỗ sứt chỉ lộ rõ, từng chi tiết nhỏ ấy như một lời nhắc nhở về sự tầm thường, về sự kém cỏi của bản thân.

Khi đến gần bậc thang mà Quang Anh đang đứng, Đức Duy dừng lại. Cậu vẫn không dám ngẩng lên, ánh mắt tiếp tục đổ dồn vào đôi giày đã bạc màu. Cảm giác tủi nhục lại dâng lên, nhưng lần này nó không chỉ là sự mặc cảm về ngoại hình, mà là sự xấu hổ trước cái cách cậu đang đứng, cái cách mà cậu đã trở thành người vâng lời không còn chút tự trọng nào.

Quang Anh không nói gì thêm, anh chỉ đứng đó, nhìn xuống cậu, như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Và khi anh thấy cậu cứ mãi cúi đầu, không dám nhìn lên, Quang Anh đưa tay nâng cằm cậu lên, ép buộc cậu nhìn mình, cuối cùng cậu cũng không thể phản kháng, chỉ có thể nhìn thẳng vào mắt anh.

Quang Anh giữ chặt cằm cậu, nhưng không nói gì, chỉ nhìn vào mắt cậu, như thể đang dò xét những gì đang giấu kín trong lòng. Cái nhìn đó khiến Đức Duy không thể né, đôi mắt cậu ngước lên vô thức, lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của Quang Anh. Nhưng khi cậu nhìn vào đôi mắt anh, mọi suy nghĩ đều mờ nhạt đi. Quang Anh không tỏ ra vui mừng hay xót xa gì, chỉ là một ánh mắt lạnh băng.

Đức Duy cố gắng quay mặt đi, tránh né anh, nhưng vì đứng ở bậc thang thấp hơn, cậu trượt chân và mất đà. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cậu cảm thấy cơ thể mình chao đảo, đôi tay vô thức quờ quạng trong không trung như tìm kiếm một điểm tựa. Nhưng trước khi kịp ngã, một lực kéo mạnh mẽ đã giữ chặt lấy cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, cơ thể Đức Duy đổ trọn vào vòng tay của Quang Anh. Hơi thở cậu khựng lại khi cảm nhận được cánh tay rắn chắc của anh siết lấy eo mình, giữ cậu đứng vững. Gương mặt cậu gần như áp sát vào bờ vai vững chãi, mùi hương xà phòng còn vương lại trên áo choàng của anh khiến cậu càng thêm bối rối.

Cảm giác ấy khiến Đức Duy cứng đờ. Trái tim cậu đập loạn xạ, không biết vì sợ hãi hay vì sự gần gũi bất ngờ.

"Đến đứng cũng không vững ?"

Giọng Quang Anh vang lên ngay bên tai, lạnh lẽo nhưng lại mang theo một chút ý cười mờ ám. Đôi tay anh không chỉ giữ cậu đứng yên mà còn kéo sát hơn, khiến cả hai không còn khoảng cách. Đức Duy cố rướn người ra, nhưng cánh tay anh giữ chặt như một sợi dây vô hình trói buộc.

"Thả tôi ra..."

"Thả ra để cậu lại té ngã à?"

Quang Anh hơi cúi xuống, ánh mắt sâu thẳm của anh khóa chặt lấy đôi mắt bối rối của Đức Duy. Nụ cười thoáng qua nơi khóe môi, mang theo sự mỉa mai xen lẫn chút gì đó mờ ám khó tả.

"Hay là cậu thích như thế này?"

Câu nói ấy khiến Đức Duy đỏ bừng mặt. Cậu cảm thấy cơ thể mình nóng lên, nhưng không phải vì gần gũi mà vì cảm giác xấu hổ đến tận cùng. Quang Anh từ từ buông tay, nhưng không hoàn toàn. Đôi tay anh chỉ nới lỏng để Đức Duy đứng vững, nhưng sự hiện diện của anh vẫn còn đó – gần, rất gần, như một bóng hình không thể xóa nhòa. Đức Duy cúi gằm mặt, hai bàn tay run rẩy siết chặt lại, không dám nhìn thẳng vào anh.

"Đi theo tôi."

Cánh cửa phòng ngủ của Quang Anh mở ra. Căn phòng to lớn, xa hoa nhưng lại mang một vẻ lạnh lẽo, như chính con người anh. Một chiếc giường rộng phủ ga trắng tinh tươm nằm ở trung tâm, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự ấm cúng. Căn phòng ngăn nắp đến mức như thể chẳng có người ở, mỗi đồ vật đều được đặt đúng vị trí, gọn gàng một cách ám ảnh.

Quang Anh đi thẳng đến chiếc giường, không ngoảnh lại. Anh ngồi xuống mép giường, hai tay chống nhẹ ra sau, dáng vẻ nhàn nhã nhưng lại toát ra sự thống trị khiến người khác không thể phớt lờ. Đôi mắt anh lướt qua Đức Duy đang đứng ở ngưỡng cửa, như một kẻ bề trên đang đánh giá con mồi của mình.

"Đi tắm đi," giọng anh vang lên, lạnh tanh và không có chút cảm xúc. "Tôi không chịu nổi mùi hôi hám."

Câu nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào lòng tự trọng của Đức Duy. Cậu siết chặt hai tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói, nhưng cậu không dám phản kháng. Ánh mắt của Quang Anh lướt qua cậu một lần nữa, như thể đang nhấn mạnh rằng cậu chẳng có quyền từ chối.

"Cậu nghĩ mình đứng đó lâu thêm chút nữa thì sẽ sạch hơn à. Hay cậu muốn tôi tắm cho?"

Đức Duy không trả lời, chỉ cúi gằm mặt rồi lặng lẽ xoay người bước về phía phòng tắm. Cánh cửa đóng lại, ngăn cách anh và thế giới bên ngoài. Cậu nặng nề cởi từng món quần áo trên người. Bộ đồ cũ kỹ, bạc màu, thậm chí có vài chỗ thủng lỗ đã được cậu vá lại bằng những đường chỉ vụng về. Từng lớp quần áo rơi xuống, để lộ dần ra làn da tái xanh và những vết bầm tím loang lổ của cuộc hoan ái đêm qua.

Ánh mắt cậu vô thức liếc qua chiếc gương, nhưng cậu nhanh chóng quay mặt đi, không muốn nhìn thấy hình ảnh của chính mình. Dưới dòng nước nóng từ vòi sen, cậu đứng bất động, cảm nhận hơi nước bao phủ cơ thể, nhưng sự lạnh lẽo trong tâm hồn thì vẫn không tan biến. Những giọt nước chảy dài trên da, hòa lẫn với cơn đau nhức khắp cơ thể, như muốn rửa trôi tất cả nhưng lại chẳng thể làm dịu được nỗi đau trong lòng.

Nhớ về 5 năm trước, mọi thứ không như thế này. Ngày ấy, khi cậu và Quang Anh mới bắt đầu hẹn hò, đã không thiếu những lời xì xầm sau lưng của bạn bè cùng trường từng khiến cậu tự ti vô cùng. Họ bàn tán rằng một đứa tầm thường như cậu, rốt cuộc có gì mà xứng đáng với Quang Anh?

Những lời nói đó như một cái gai trong lòng, nhưng lúc ấy, Quang Anh luôn bên cạnh cậu, dịu dàng an ủi. Anh nói rằng đừng bận tâm đến lời thiên hạ, rằng anh yêu con người thật của cậu, và anh sẽ bảo vệ cậu, không cho phép cậu tự hạ thấp bản thân mình chỉ vì miệng đời.

Quãng thời gian ấy là một mảnh ký ức đẹp đẽ, nhưng giờ đây, mỗi lần nghĩ đến, nó lại khiến lòng Đức Duy đau đớn đến nghẹt thở.

Tiếng cửa mở bất ngờ vang lên, phá tan sự tĩnh lặng trong phòng tắm, kéo Đức Duy khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ. Cậu giật mình quay lại, đôi mắt mở to đầy hoảng hốt khi nhận ra Quang Anh đứng ngay cửa nhìn mình. Ánh mắt của anh vừa lạnh lùng, vừa pha chút đê mê, khiến tim cậu như muốn ngừng đập. Theo phản xạ, cậu ôm lấy cơ thể mình, giọng nói run rẩy, lắp bắp

"Tôi... tôi chưa tắm xong..."

Đức Duy lùi lại, áp lưng vào tường, cố giữ khoảng cách. Nước ấm từ vòi sen vẫn xối xả chảy xuống, nhưng giờ đây, cảm giác an toàn đã hoàn toàn tan biến. Cậu như con chim nhỏ bị nhốt trong chiếc lồng chật hẹp, không có lối thoát.

Quang Anh bước vào, điềm nhiên như thể đây là điều hiển nhiên. Dưới ánh đèn vàng nhạt, mái tóc anh nửa khô nửa ướt, ánh lên một cách hoàn mỹ. Từng bước đi thong thả của anh dường như nặng nề hơn cả tiếng mưa rơi, làm bầu không khí trở nên ngột ngạt.

"Anh... anh ra ngoài đi! Tôi... sắp xong rồi."

Giọng nói của Duy nhỏ dần, nghẹn lại trong cổ họng. Cậu cố gắng lùi sát hơn vào góc tường, nhưng không gian nhỏ bé chỉ khiến sự hoảng loạn trong lòng cậu thêm dâng cao.

Quang Anh nhếch môi, nụ cười lạnh lùng thoáng qua.

"Tôi đã bảo cậu là đồ của tôi. Cậu nghĩ mình có quyền ra lệnh cho tôi"

Anh bước nhanh hơn, bóng dáng cao lớn che khuất mọi lối thoát. Chẳng mấy chốc, anh đứng ngay dưới dòng nước, cùng Duy. Bộ áo choàng tắm của Quang Anh nhanh chóng ướt sũng, dán chặt vào cơ thể anh. Quang Anh vòng tay kéo cậu vào lòng, siết chặt như thể sợ cậu trốn thoát.

"Dừng lại... đừng mà...?" cậu nghẹn ngào, bàn tay run rẩy đặt lên ngực anh, yếu ớt đẩy ra.

Quang Anh không trả lời. Anh cúi xuống, hôn mạnh lên cổ cậu, những cái cắn như tuyên bố quyền chiếm hữu. Hơi thở của anh nóng rực, trái ngược hoàn toàn với cảm giác lạnh lẽo từ bức tường đá sau lưng cậu. Làn nước ấm từ vòi sen xối xuống, hòa quyện với không khí ám muội. Cơ thể trần trụi của Đức Duy áp sát vào người Quang Anh, sự gần gũi này khiến cậu vừa xấu hổ vừa bất lực. Cậu ngoảnh mặt tránh né, nhưng đôi môi của anh vẫn không ngừng đặt dấu ấn lên làn da mịn màng.

Quang Anh ngẩng đầu, rời khỏi hõm cổ của Duy, ánh mắt anh cháy bỏng nhưng vẫn mang nét điềm tĩnh đầy áp đảo. Anh chậm rãi kéo dây áo choàng, để lớp vải mềm mại trượt xuống, phơi bày cơ thể trước mặt cậu. Đức Duy hít một hơi mạnh, ánh mắt không tự chủ mà trượt xuống. Khi nhận ra sự cương cứng rõ ràng giữa hai chân Quang Anh, cậu lập tức quay đi, đỏ bừng mặt, cảm giác sợ hãi và xấu hổ đồng loạt xâm chiếm.

Bất ngờ, bàn tay Quang Anh nắm lấy tay cậu, đặt tay cậu lên dương vật của mình. Duy giật mình, muốn rụt tay lại, nhưng lực tay của anh mạnh đến nỗi khiến mọi nỗ lực của cậu trở nên vô nghĩa, đành chịu đựng để bàn tay to lớn cầm tay cậu mà tuốt lộng dương vật to lớn.

"Không... đừng mà..."

Đức Duy càng cố gắng rút tay thì anh lại càng ghì chặt cậu, đôi môi hư hỏng di chuyển lên trên hôn môi với cậu. Quang Anh đẩy lưỡi vào trong, chuẩn xác bắt được cái lưỡi nhỏ bé đang cố trốn tránh anh. Nụ hôn của anh dồn dập, không dịu dàng nhưng cũng không tạo cảm giác áp bức chiếm đoạt, khiến cậu cũng không tự chủ được mà rơi vào đê mê, cố gắng đáp trả lại nụ hôn của anh. Nụ hôn kéo dài đến mức Duy không thể thở, khiến cậu như tan chảy dưới sự cuồng nhiệt của Quang Anh. Dòng nước từ vòi sen vẫn xối xuống không ngừng, hòa lẫn với hơi ấm từ cơ thể họ, còn trên môi cậu, nước và cả hơi thở của anh như quyện vào nhau, không thể phân biệt.

Đức Duy dứt khỏi nụ hôn trước, nghiêng đầu tránh đi, hơi thở hổn hển, đôi mắt phủ một lớp sương mơ hồ. Cảm giác ấm áp từ làn môi anh vẫn lưu luyến trên môi cậu, như muốn khắc ghi điều gì đó mãi mãi. Căn phòng ngập trong hơi nước, nhưng với cậu, trái tim cậu lúc này còn rực nóng hơn cả làn nước đang chảy tràn kia.

Quang Anh nhìn Duy, đôi mắt sâu hút như muốn nuốt trọn lấy cậu. Không một lời, anh đưa tay xuống, ngón tay chạm đến nơi nhạy cảm ẩn khuất, khẽ lần tìm rồi trượt vào. Cậu giật nảy mình, một cơn đau ập tới khiến cậu bất giác buông tay khỏi dương vật to lớn, cả hai tay đều bấu chặt lấy cánh tay Quang Anh, cả cơ thể cậu run lên, tựa đầu vào hõm vai anh, cố nén tiếng rên nghẹn ngào. Nhưng lần này, chuyển động của Quang Anh lại khác. Ngón tay anh chậm rãi, không mang theo sự thô bạo của đêm qua mà chỉ dịu dàng nới rộng, từng chút dỗ dành như thể muốn bảo vệ điều quý giá nhất. Tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng, hơi thở ấm nóng phả vào tai như một lời trấn an lặng lẽ.

Ngón tay anh tiến sâu hơn, tìm kiếm, rồi đột ngột chạm đến một điểm nhạy cảm khiến cậu giật bắn người, toàn thân run rẩy. Đức Duy cắn môi kìm lại tiếng rên, nhưng cơ thể lại vô thức phản ứng, hậu huyệt siết chặt lấy ngón tay anh. Cậu không hiểu vì sao, dù đã bao năm trôi qua, Quang Anh vẫn luôn chính xác như vậy, luôn khiến cậu đắm chìm trong khoái cảm không lối thoát.

Khi cậu đang lạc lối trong cảm giác, ngón tay đột ngột rút ra. Đức Duy mở bừng mắt, sự hụt hẫng tràn đến. Nhưng không để cậu kịp phản ứng, Quang Anh bế cậu lên, dễ dàng như thể cậu chẳng hề có trọng lượng. Bản năng khiến Đức Duy vội bám lấy cổ anh, hai chân quấn quanh hông anh như một thói quen đã khắc sâu từ những ngày trước, khi cả hai còn bên nhau.

Quang Anh ôm người bước ra khỏi phòng tắm, cơ thể cả hai vẫn ướt đẫm, từng giọt nước nhỏ xuống nền nhà lạnh lẽo. Anh đặt cậu xuống giường, tấm ga trải giường lạnh buốt vì điều hòa khiến cơ thể Đức Duy run lên vì lạnh. Cậu bất giác siết chặt tay quanh cổ anh, không muốn mất đi hơi ấm duy nhất đang bao bọc lấy mình.

Quang Anh thấy cậu ôm chặt mình, giống như muốn tìm kiếm hơi ấm, ánh nhìn của anh trở nên   vừa dịu dàng vừa phức tạp hơn. Anh nhìn cậu như muốn khắc ghi từng chi tiết, từng đường nét của người trước mặt. Rồi anh hỏi, giọng nói khàn đặc

"Vì sao cậu làm vậy?"

"Gì cơ...?"

Quang Anh nén tiếng thở dài, nhưng giọng anh hơi không còn giữ được sự bình tĩnh.

"Vì sao cậu lại lựa chọn bán thân? Nếu hôm qua không phải tôi, thì cậu cũng chấp nhận để một lão già nào đó làm vậy với mình sao?"

Lời nói của anh sắc bén, nhưng sâu trong đó lại là sự nghẹn ngào. Chính anh cũng không nhận ra giọng mình đã run rẩy đến mức nào. Quang Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên vùng ngực trắng mịn của Đức Duy – hành động bất ngờ khiến cậu giật bắn người, đôi mắt mở lớn trong hoang mang.

"Anh hỏi tôi làm gì?" Đức Duy quay mặt đi, giấu đi ánh mắt đang chực trào nước. Giọng cậu lạnh lẽo, nhưng không thể che giấu được nỗi chua xót bên trong.

"Nếu tôi không còn cách nào khác thì sao? Đây là điều anh muốn nghe à?"

Những lời nói thẳng thừng ấy như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Quang Anh, khiến anh đau đến không thể thở. Trong khoảnh khắc ấy, anh kéo chặt cậu ôm vào lòng, siết chặt như thể sợ rằng nếu buông ra, cậu sẽ tan biến mãi mãi. Hơi thở ấm áp của anh phả lên mái tóc mềm mại, giọng nói vang lên, trầm thấp nhưng mang theo một nỗi đau không cách nào che giấu.

"Anh không cố ý làm tổn thương em. Anh chỉ... không thể chịu đựng nổi khi thấy em như thế này."

Đức Duy giương đôi đôi mắt mờ nước nhìn vào gương mặt anh – một Quang Anh bây giờ hoàn toàn khác, yếu đuối và tổn thương đến mức khiến cậu bàng hoàng.

"Đừng lo cho tôi," cậu nghẹn ngào, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh.

"Anh cứ làm những gì anh muốn. Tôi chỉ là một món hàng thôi, đúng không? Một món hàng mà anh có thể mua nếu đủ tiền."

Lời nói lạnh lùng của cậu khiến Quang Anh càng thêm đau đớn. Nhưng khi Đức Duy định quay mặt đi, anh lại giữ chặt lấy cằm cậu, giọng nói khàn đặc, gần như là van nài:

"Sau này em vẫn sẽ tiếp tục như vậy sao?"

Đức Duy im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu.

"Đúng vậy."

"Nếu anh muốn mua em dài hạn thì sao?"

Quang Anh hỏi, giọng nói trầm thấp nhưng không kém phần quyết liệt.

Đức Duy hơi giật mình, đôi mắt thoáng qua sự kinh ngạc. Cậu lắc đầu, giọng nói như rơi xuống đáy vực

"Không được."

"Sao lại không được?"

"Vì tôi không muốn... không muốn anh thương hại tôi," Đức Duy gần như hét lên, nước mắt cuối cùng cũng tràn khỏi khóe mi. "Tôi không cần sự cứu rỗi của anh, Quang Anh. Đừng biến tôi thành gánh nặng của anh!"

Câu nói của cậu làm cả hai người chìm vào sự im lặng nặng nề. Quang Anh nhìn cậu, đôi mắt tràn ngập nỗi đau mà trước giờ anh chưa từng bộc lộ.

"Thật sự không được sao?" Anh thì thầm, giọng nói run lên, đôi vai anh cũng đang run rẩy. Rồi, trước sự ngỡ ngàng của cậu, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt anh.

Đức Duy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thấy anh khóc. Anh là  người luôn mạnh mẽ, luôn lạnh lùng, giờ đây lại yếu đuối đến mức khiến cậu cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ.

"Anh không thương hại em." Quang Anh nói, từng chữ như nghẹn lại nơi cổ họng. "Anh chỉ không thể đứng nhìn em hủy hoại bản thân như thế này. Em có biết không... từ lúc em rời đi, anh chưa bao giờ quên được em."

Đức Duy ngây người trước những lời của Quang Anh, đôi mắt mở to hơn, nhưng không thể thốt ra lời nào. Nước mắt cậu rơi nhiều hơn, từng giọt từng giọt như xé nát lòng cả hai. Quang Anh dịu dàng đưa tay lau nước mắt trên gương mặt cậu, kéo tấm chăn đắp lên người cả hai để che đi cái lạnh buốt của căn phòng. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên má cậu, giọng nói trầm ấm, dịu dàng hơn bao giờ hết

"Giữa chúng ta vẫn còn quá nhiều điều chưa rõ ràng ? Tại sao em lại bán thân? Tại sao em lại chia tay anh đột ngột như vậy. Anh tôn trọng quyết định chia tay của em, nhưng không có nghĩa là anh từng thực sự chấp nhận nó. Em nợ anh một lời giải thích"

Đức Duy cắn môi, đôi mắt ngập ngừng như đang vật lộn với những suy nghĩ sâu thẳm. Cậu không biết liệu có nên kể hết mọi chuyện cho Quang Anh hay không. Năm đó, tình yêu của cả hai từng nổi tiếng khắp trường, thu hút không ít lời ra tiếng vào. Một thiếu gia giàu có nhất trường như Quang Anh lại yêu một cậu học sinh lớp dưới nhà nghèo như Đức Duy, chuyện đó khiến không ít người ghen ghét, đố kỵ. Những lời xì xào, nói xấu sau lưng cậu ngày một nhiều, và rồi chuyện của hai người cuối cùng cũng đến tai gia đình Quang Anh.

Mẹ của Quang Anh đã tìm gặp Đức Duy, thẳng thắn yêu cầu cậu rời xa con trai mình ngay lập tức. Bà nhấn mạnh rằng gia đình mình, với vị thế lớn trong giới kinh doanh, bà đã sớm sắp đặt sẵn một mối hôn nhân với đối tượng phù hợp cho anh, không chỉ để đảm bảo tình cảm mà còn phục vụ lợi ích làm ăn giữa hai gia đình.

Bà khẳng định rõ ràng, một kẻ khố rách áo ôm như cậu  hoàn toàn không đủ tư cách bước vào cuộc đời Quang Anh. Những lời nói ấy, dù chẳng chứa chút ác ý cá nhân nào, lại như từng nhát dao cứa vào trái tim cậu. Cậu biết bà nói đúng. Cậu và Quang Anh thuộc về hai thế giới khác nhau, chẳng thể nào hoà hợp được.

Đức Duy vốn là một người hiền lành, luôn ôn hoà, cậu cũng không có tham vọng gì lớn lao. Đối với cậu, mọi chuyện đều có thể chịu đựng được: ăn gì cũng được, mặc gì cũng không sao, chỉ cần cậu có thể tập trung vào việc học hành để thi đậu đại học, rồi sau này kiếm một công việc ổn định để cải thiện cuộc sống gia đình. Nhưng trớ trêu thay, cậu lại vướng phải mối tình với Quang Anh – một tình yêu ngọt ngào nhưng cũng đầy đau khổ. Gia cảnh đối lập, áp lực từ dư luận và gia đình khiến cậu ngày càng cảm thấy tự ti, nhỏ bé.

Cuối cùng, cậu rời xa Quang Anh, chấm dứt mối tình của hai người bằng lý do phũ phàng nhất: "Em không còn yêu anh nữa." Cậu giấu đi tất cả đau khổ của mình, ép bản thân buông tay để Quang Anh có thể sống một cuộc đời không bị ảnh hưởng bởi cậu.

Sau khi chia tay, cậu không hẹn hò với bất kỳ ai khác. Một phần vì nỗi đau chia tay chưa nguôi, phần còn lại là vì cuộc sống của cậu nhanh chóng rơi vào vực thẳm. Ba năm sau khi rời xa Quang Anh, bi kịch ập xuống gia đình cậu.

Cha cậu vốn nghiện cờ bạc, trước đây chỉ chơi những ván nhỏ lẻ nhưng rồi ngày càng lún sâu, đặt cược tất cả vào những ván bài lớn. Cuối cùng, số nợ khổng lồ ập xuống gia đình. Mẹ cậu vì quá lo lắng mà đổ bệnh nặng, rồi qua đời không lâu sau đó. Cha cậu thì nhẫn tâm bỏ trốn, để lại một mình Đức Duy gánh toàn bộ nợ nần. Đức Duy buộc phải nghỉ học giữa chừng, từ bỏ giấc mơ đại học để đi làm thêm trả nợ. Suốt hai năm ròng rã, cậu làm đủ mọi việc nhưng số nợ vẫn chẳng giảm bớt, vì lãi suất cao cắt cổ cứ không ngừng tăng lên từng tháng. Cậu cố trốn thoát, nhưng bọn chủ nợ vẫn tìm ra, còn đánh đập cậu vì tội dám chạy trốn.

Thấy cậu không có khả năng trả nợ, chúng buộc cậu phải bước vào con đường không lối thoát. Chúng lôi cậu đến một buổi đấu giá ngầm, nơi những kẻ lắm tiền săn lùng các "món hàng sống" để thỏa mãn dục vọng bệnh hoạn.Đức Duy không còn cách nào khác. Đứng giữa ánh đèn chói chang của buổi đấu giá, cậu cảm thấy cuộc đời mình đã chạm đáy sâu nhất của tuyệt vọng – cho đến khi Quang Anh bất ngờ xuất hiện và "mua" cậu về.

CÒN TIẾP

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top