12 - Trả nợ
Warning: có từ ngữ thô tục, cân nhắc trước khi đọc, tất cả tình tiết và yếu tố trong truyện chỉ mang tính giải trí, vui lòng không áp dụng dưới mọi hình thức vào thực tế.
***
Quang Anh ngồi trên bàn nhậu, tay xoay nhẹ ly bia trong khi đối diện là Đăng Nam, một gã đàn em từng được hắn đánh giá rất cao về năng lực. Hôm nay, Đăng Nam chủ động mời Quang Anh đi nhậu, nhưng rõ ràng mục đích chính không phải là một buổi ăn uống vui vẻ. Đăng Nam, dù rất có năng lực, lại không thể kiềm chế bản thân khỏi cơn nghiện cờ bạc. Lần này, hắn đã lún quá sâu, vay tiền nặng lãi từ xã hội đen mà không có khả năng trả. Khi không còn ai dám giúp đỡ, Đăng Nam liều lĩnh biển thủ tiền công ty và giờ đây, anh ta cần Quang Anh giúp đỡ, cứu mình khỏi vũng lầy.
Quang Anh uống một hơi cạn ly bia, mắt khép hờ như thể ngẫm nghĩ. Đối diện, Đăng Nam cứ liên tục than thở, cầu xin sự giúp đỡ. Sau một hồi trầm ngâm, Quang Anh đột nhiên nhếch miệng cười, giọng điệu như trêu chọc
"Để tôi ngủ với vợ cậu rồi tôi cho cậu mượn tiền."
Lời nói vừa dứt, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên căng thẳng. Đăng Nam sững sờ, im lặng hoàn toàn. Anh ta đã biết Nguyễn Quang Anh là một kẻ chơi bời khét tiếng, nhưng không ngờ hắn lại dám nói ra điều táo tợn như vậy. Quang Anh chỉ định nói đùa để dập tắt ý định vay mượn của Đăng Nam, nhưng khi thấy người đàn em không phản ứng mà lại trầm tư suy nghĩ, hắn cũng không bận tâm thêm. Hai người tiếp tục uống, hết ly này đến ly khác cho đến khi cạn cả một két bia.
Lúc rời quán, Đăng Nam đề nghị mời Quang Anh về nhà mình nghỉ ngơi, vì ở gần và tiện lợi. Quang Anh gật đầu, không nghĩ ngợi nhiều, chỉ xem như đêm nay là một lần xã giao, giải tỏa sau một ngày làm việc căng thẳng.
Trong nhà sạch sẽ ngăn nắp, tất thảy đều là do vợ anh một tay chăm sóc nhà cửa. Đăng Nam vào phòng ngủ phụ thu dọn rồi gọi Quang Anh vào.
"Anh vào đi, phòng đã sẵn sàng."
"Gì vậy chứ? Cậu đùa tôi à?" Hắn ngạc nhiên quay sang nhìn anh.
Trên giường, là một cậu trai xinh đẹp đang nằm ngủ trong bộ đồ ngủ lụa mỏng manh. Đăng Nam lúc này mới quỳ xuống van xin.
"Em xin lỗi nhưng... anh đã nói nếu để anh ngủ với vợ em thì anh sẽ cho em mượn tiền và giữ bí mật chuyện biển thủ! Em đồng ý, chỉ cần anh giữ đúng lời hứa là được!"
"Vợ cậu có đồng ý không? Tôi không muốn bị coi là kẻ cưỡng bức đâu." Quang Anh toan bước ra khỏi phòng thì bị Đăng Nam níu lại.
"Em ấy ngủ rất say, sẽ không bao giờ tỉnh lại giữa chừng. Với lại... nếu anh bịt mắt em ấy, em ấy sẽ nghĩ đó là em thôi."
***
Đôi mắt của người đẹp nhanh chóng bị một tấm vải che lại. Quang Anh từ từ bò lên trên giường. Hơn hai mươi năm cuộc đời hắn đã chơi qua biết bao nhiêu hàng ngon, nam nữ đủ cả, nhưng đây là lần đầu được chơi đồ của người khác nên sự kích thích dường như tăng lên gấp mười lần.
Quang Anh cúi xuống nhìn người đang nằm im lặng dưới mình. Người đẹp không xa lạ với hắn, chính là Đức Duy, một gương mặt quen thuộc từ thời đại học. Đức Duy, với làn da trắng mịn, vóc dáng mảnh mai, hàng lông mi dài cong vút và đôi môi đỏ mọng, đã từng là giọng ca chính đầy triển vọng của một ban nhạc nổi tiếng trong trường. Hắn nhớ lại những ngày tháng cũ, khi từng được bạn bè rủ đi nghe Đức Duy biểu diễn. Giọng hát của cậu từng khiến cả hội trường mê đắm, và lượng fan nữ mê mẩn theo đuổi cậu không phải là ít.
Thế nhưng, cuộc đời của Đức Duy sau khi tốt nghiệp lại rẽ sang một hướng khác hẳn. Cậu không chọn tiếp tục sự nghiệp ca hát như nhiều người vẫn nghĩ, mà quyết định ở nhà chăm sóc cho Đăng Nam ,người mà giờ đây đang quỳ gối dưới sàn, đặt cược tất cả vào lòng ham muốn của Quang Anh, cả hai lặng lẽ sống một cuộc đời giản dị. Từ ngày chọn ở bên Đăng Nam, Đức Duy đã âm thầm hỗ trợ anh ta trong công việc và cuộc sống, bỏ qua bao cơ hội tỏa sáng của riêng mình.
Quang Anh sờ lên sườn mặt cậu, rồi lại niết tay đi dần xuống từng tấc da thịt mịn màng, nhìn núm vú gồ trên lớp vải, hắn nhịn không được kéo vạt áo lên giải phóng cho hai bầu vú mềm hiện ra, đầu vú xinh đẹp lại rất vừa với hai bàn tay dày rộng của hắn vô cùng. Đăng Nam ở một bên cắn răng sốt ruột, Quang Anh lại cởi chiếc quần lụa ngắn của Đức Duy vất xuống đất, vì cậu không có thói quen mặc đồ lót khi ngủ nên tất thảy đều trần trụi dưới mắt Quang Anh.
Hắn tách hai chân Đức Duy ra cẩn thận đánh giá, từ dương vật xinh đẹp, cho đến cả cái lỗ huyệt đỏ hồng bên dưới khe mông, hắn lại chạm tới chọc ngón tay vào khe mông cậu, hài lòng nghe thấy Đức Duy khẽ "ưm" một tiếng.
"Cậu nói muốn mượn tôi bao nhiêu ấy nhỉ?" Quang Anh tiếp tục vọc ngón tay vào lỗ huyệt của Đức Duy, còn chẳng thèm nhìn tới Đăng Nam đang ở bên mà lên tiếng hỏi.
"Dạ... ừm.. là 5... 500 triệu..."
"Sáng mai sẽ có tiền vào tài khoản cho cậu. Chuyện biển thủ cũng sẽ không có thêm người nào biết. Cậu chỉ cần trả tôi 400 triệu nhưng chúng ta vẫn phải ghi giấy nợ, mỗi tháng cậu trích thu nhập trả cho tôi dần, được chứ?"
Hắn vừa cúi xuống liếm láp đầu vú của cậu, vừa cạ cạ con cặc to lớn vào bên ngoài miệng huyệt, không hề quan tâm đến việc Đăng Nam vẫn đang nhìn hắn gian dâm với vợ của anh.
"Được, tôi nhất định sẽ trả đủ cho anh!"
Đăng Nam cay đắng cúi đầu cảm ơn Quang Anh. Đăng Nam nhìn thấy hắn đã kéo khoá quần, cởi quần lót định đút dương vật vào trong thì lại hoảng hốt nói.
"Khoan đã, anh đeo bao vào đi mà, dù sao thì... em ấy vẫn là vợ của tôi..."
Quang Anh dừng động tác, hắn miễn cưỡng lấy bao cao su trong túi quần đeo vào. Hắn nhổ nước bọt rồi xoa lên dương vật để tạo một chút độ trơn rồi chậm rãi đút vào trong tiểu huyệt của Đức Duy. Do chưa hề được khuếch trương, chỉ có ít nước bọt của hắn bôi trơn, Đức Duy bị xâm nhập trong cơn ngủ say khẽ nhíu mày vì đau nên mơ mơ màng màng tỉnh lại đôi chút.
"Ah... mẹ nó, chặt quá.... " Quang Anh chỉ vào được một nửa nhưng đã cảm thấy thoải mái đến điên người mà thở hắt ra. Vách thịt ấm nóng, co bóp chặt chẽ, dù chưa vào hết nhưng đã khiến hắn sướng điên người, tay hắn cũng mân mê bóp vú vợ đàn em của mình
Đức Duy dần tỉnh táo, nhưng khi mở mắt ra chỉ thấy một màn đen tối trước mắt. Ban đầu, cậu nghĩ rằng Đăng Nam muốn thử điều gì đó mới lạ, nhưng dần dần, cảm giác không đúng chút nào. Cơn đau bất thường dưới cơ thể khiến Đức Duy giật mình. Hoảng loạn, cậu vội vàng kéo tấm vải che mắt xuống và nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang đè lên mình. Cậu hoảng sợ, cố hét lên
"Cứu tôi vớ—"
Nhưng tiếng thét bị ngắt ngang khi bàn tay của người đàn ông lạ nhanh chóng bịt miệng cậu lại, trong khi tay còn lại giữ chặt hai cổ tay cậu xuống nệm, không cho cậu cử động.
"Duy, em bình tĩnh, nghe anh nói..." Đăng Nam hốt hoảng, mặt tái nhợt khi thấy Đức Duy đã tỉnh, vội vàng bước đến bên giường, giọng gấp gáp.
"Anh xin lỗi... Anh không còn cách nào khác. Thật ra anh đang nợ một khoản tiền rất lớn. Em... chỉ cần ngoan ngoãn một chút, hầu hạ anh ấy một lần thôi, chúng ta sẽ không mất căn nhà này, và vẫn có thể sống yên ổn qua ngày... làm ơn, Duy!"
Đức Duy như chết lặng, đôi mắt mở to đầy kinh hãi. Cậu không thể tin được những lời Đăng Nam vừa nói. Cảm giác đau đớn, tức giận, và nhục nhã dâng trào. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên gò má, cậu nấc nghẹn, không thốt nên lời. Quang Anh thấy cậu khóc cũng thả lỏng tay ở miệng cậu ra.
"Đăng Nam.... không... mau cứu em... em không muốn... hức..." Đức Duy nghẹn ngào cầu cứu, giọng cậu vỡ ra từng mảnh.
Quang Anh nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Đức Duy, cảm giác khó chịu thoáng hiện lên. Hắn dùng ngón tay thô bạo lau đi dòng lệ trên má cậu, rồi thở dài, giọng lạnh nhạt
"Ra ngoài đi. Để tôi tự giải quyết trong này."
Đăng Nam do dự, ánh mắt thoáng chùng xuống khi nghe tiếng van xin yếu ớt của Đức Duy. Cuối cùng, anh ta cắn răng, đứng dậy, lúng túng bước ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng anh, và âm thanh nặng nề của nó như đè nặng lên trái tim của Đức Duy. Sự tuyệt vọng tràn ngập trong ánh mắt cậu, như thể mọi hy vọng đều đã tan biến.
Khi chỉ còn lại hai người trong căn phòng, Quang Anh khẽ cúi xuống, ánh mắt đanh lại. Hắn ghé sát mặt Đức Duy, giọng thì thầm nhưng sắc lạnh
"Thôi nào, em cũng không muốn cậu ta bị xã hội đen băm thành từng mảnh hay phải ra đường ở đâu đúng không? Ngoan nào, mọi thứ sẽ lại bình thường như cũ thôi."
Thấy Đức Duy không còn phản kháng nữa, trông cậu bây giờ như một khúc cây mất đi sức sống, hắn nhoẻn miệng cười lại đẩy cặc vào lỗ huyệt, thì thầm vào tai cậu.
"Đừng lo, đêm nay anh sẽ thay chồng em, chăm sóc em chu đáo."
Hắn nhắm tới hai cái đầu ngực căng tròn bú mút ngon lành, đặt hai chân cậu lên hông mình rồi bắt đầu giã phành phạch. Đức Duy nhắm mắt cắn chặt răng kìm nén, cả người cậu đều căng cứng lại như phản đối ngầm vật đang xâm nhập cơ thể mình. Trông dáng vẻ không chịu khuất phục của mỹ nhân, Quang Anh nhắm thẳng điểm nứng mà thúc mạnh vào làm cậu bất ngờ kêu lên thành tiếng.
"Hãy chấp nhận đi. Thả lỏng nào. Em cũng nứng mà đúng không?"
Giọng trầm thấp của gã đàn ông như âm thanh của quỷ sắc dục câu lấy tai. Trên người hắn còn mang theo mùi đàn ông mạnh mẽ cứ lẩn quẩn cuốn lấy cậu. Đầu vú cậu bị hắn bú liếm ừng ực còn con cặc thô cứng của hắn lại không ngừng nắc lộng vào những chỗ yếu mềm nhất bên trong cậu, Đức Duy có muốn cũng không tài nào chối bỏ được khoái cảm của hắn mang lại.
"A...ưm... dừng... a... dừng lại đi... mà...aaa...." Đức Duy xấu hổ che mặt mình né tránh ánh mắt hắn.
Đường gân cặc mài lên từng nếp uốn của vách tràng, Quang Anh khẽ cong khóe môi càng tiến tới, lại đỉnh một phát đâm vào chỗ sâu nhất của cậu.
"Aaa....ưm....a.a.a..."
"Rên đi, đừng kềm chế nữa. Em cũng thấy sướng mà."
Lời hắn nói quá dụ hoặc, cùng những cú thúc như trời giáng vào lỗ huyệt làm cậu sướng đến thần trí tan rã. Con cặc hắn to hơn cặc chồng cậu, dài hơn của chồng cậu, lúc đụ lại biết điểm sướng của cậu ở đâu mà đụ tới, từng cú nhấp của hắn như đánh bay lý trí cậu. Đức Duy chính thức tan vỡ, lúc này trong đầu chỉ còn lại khoái cảm từ lỗ huyệt truyền tới, cậu mơ màng đối mặt cùng Quang Anh, đôi môi mọng nước hé mở, ánh mắt không giấu nổi sự cơ khát, rên rỉ kêu dâm với hắn
"Sướng quá... mau lên... ch...chiếm lấy... aa... chiếm lấy em... đụ em...aaa...."
Quang Anh đạt được mục đích, hắn điên cuồng giã vào cậu như một cái máy dập. Đức Duy ngoan ngoãn ôm lấy hắn chủ động dạng rộng háng để cặc tùy ý đụ mình. Giữa chừng Quang Anh còn cố ý ngừng lại rút cặc ra làm Đức Duy nôn nóng, hắn vội vã lột đi bao cao su vứt đi rồi lại nhét vào cái lỗ đang khát cầu được lấp đầy của cậu.
"A.....aaa...chơi trần sướng quá điii...." Đức Duy ngửa cổ rên lớn.
Quang Anh nghe cậu rên rỉ không khỏi cảm thán, đúng là ca sĩ có khác, giọng rên vô cùng êm tai nghe mà khiến hắn nứng nổ cặc.
"Cái lỗ này ướt quá.... nó đang bú cặc anh say mê này... sướng lắm sao, đĩ dâm..."
Hai người quấn lấy nhau không tách rời, hôn lưỡi, vuốt ve, cọ xát, làm thế nào cũng thấy không đủ. Chiếc giường đơn bạc theo sức mạnh của Quang Anh không ngừng va đập vào tường, trong khi Đức Duy ưỡn người trực tiếp dâng mông cao lên cho hắn đụ dập đến mềm nhũn cả người.
"Ư....haa...a.a.a..... anh đừng to quá... ah... lại dài ra... hah... dài ra nữa rồi... ưm... chết em mất..."
Đức Duy sung sướng đến trợn mắt, Quang Anh quả thật đã chạm đến nơi mà chồng cậu chưa bao giờ chạm tới được. Cách thức địt của Quang Anh cũng vô cùng tàn bạo, cậu thầm trách tại sao đến giờ mình mới được địt mà phê đến như vậy.
"Sướng lắm sao? Chảy đầy nước thế này....ha..." Quang Anh chơi lút cán, cái lỗ của mỹ nhân quá tuyệt vời khi đút cặc vào không khác gì như chốn thiên đường.
Hắn chơi qua bao nhiêu cái lỗ rồi cũng chưa thấy ai mang lại cảm giác đã như thế này. Như thể hắn đã tìm thấy cái lỗ của riêng cặc mình, hơn nữa mỹ nhân còn có đầu ngực trắng thơm vô cùng vừa tay. Cho dù trên giấy tờ thân thể này là của kẻ khác thì hắn cũng phải chiếm lấy về cho mình.
"Ha...sướng quá... em xem, vật nhỏ của em đang cương cứng lên dâm quá. Biết chơi em sướng như vậy anh đã đụ em từ lâu rồi..."
Đức Duy nghe hắn nói ra những lời lẽ thô thiển càng khiến cậu hưng phấn nhiều hơn, vật nhỏ bị hắn cầm lấy tuốt lộng, bên dưới Quang Anh liên hồi đụ vào không ngừng. Từng chỗ nhạy cảm trên người Đức Duy đều bị hắn chọc cho nứng lên, dù chỉ là lần đầu hai người làm tình nhưng hắn lại còn rành về cơ thể cậu hơn cả người chồng đã ở bên cậu ba năm nay.
"Anh... anh đụ em nhanh quá... hah... thật...thật to... ưm... chơi nát em đi anh... a.a.a.a...."
Hai người ở trong tư thế chó đụ, Đức Duy dường như đã muốn trở thành chó cái chổng mông lên cho chó đực đụ. Chó đực nào cưỡng lại được sự quyến rũ từ cái lỗ huyệt này, cường độ giã vào như muốn dập nát hai cánh mông của cậu, làm Đức Duy rên la liên tục. Cuối cùng cậu chịu không nổi, bắn ra toàn bộ tinh dịch loãng vào tay hắn.
Cự căn của Quang Anh vẫn không ngừng cày cáy bên trong, gặp Đức Duy vừa đạt cao trào thì vách huyệt liền siết chặt con cặc của hắn lại, khiến bụng hắn căng cứng cả lên, suýt nữa thì bắn ra. Hắn tăng tốc dập mạnh lút cán như muốn nhét cả hai hòn dái vào bên trong, đỉnh đầu khấc như muốn chui thẳng vào tận cùng, lỗ huyệt mút chặt quy đầu làm hắn không khỏi rùng mình, cuối cùng hắn nhắm mắt thở hắt ra, đạt đỉnh xuất tinh thẳng vào bên trong cậu, như cái máy bơm chạy max công suất. Bắn ra hết toàn bộ, hắn đổ người lên ngực Đức Duy cùng nhau thở dốc. Hắn đem chăn kéo lên che chắn hai cơ thể lại, con cặc vẫn còn ngâm trong lỗ huyệt luyến tiếc như không muốn rời. Hắn kéo cằm cậu cùng hôn môi, tay vuốt ve đùi mông láng mịn.
"Anh đụ em có sướng không? Thích con cặc này chứ?"
Đức Duy thoáng đỏ mặt, cậu xoay người, đưa lưng về phía Quang Anh, giọng nói run rẩy
"C...có... có chút... nhưng mà chúng ta..."
Lời nói của Đức Duy bị chặn lại khi Quang Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu. Những nụ hôn dịu dàng, ấm áp ấy tiếp tục rải đều từ má xuống cổ, lướt qua gáy và dừng lại nơi bờ vai gầy. Đức Duy khẽ run lên, ánh mắt mơ màng, hơi thở ngắt quãng. Quang Anh dừng lại, mỉm cười nhìn Đức Duy đầy yêu thương trước khi kéo cậu lại gần hơn, như thể không muốn buông tay.
Khi trời gần sáng, ánh bình minh nhợt nhạt bắt đầu len lỏi qua rèm cửa, Đăng Nam loạng choạng bước vào phòng sau khi đã uống hết một két bia. Hơi men nồng nặc còn đọng lại trong không khí. Quang Anh bước ra từ phòng tắm, dáng vẻ như vừa kết thúc một ngày dài mệt mỏi ở công sở, gương mặt thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Trên giường, Đức Duy nằm yên tĩnh trong giấc ngủ, gương mặt hồng hào, sạch sẽ và quần áo đã chỉnh chu. Cậu bình yên như một đứa trẻ, không một dấu vết nào cho thấy đêm qua có bất cứ điều gì khác lạ.
Quang Anh khẽ vỗ vai Đăng Nam trước khi lặng lẽ rời khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Đăng Nam ngồi xuống bên giường, đôi mắt thất thần nhìn vào khoảng không vô định. Anh ôm mặt, trầm tư suy nghĩ, cảm giác hỗn loạn và bối rối ngập tràn trong tâm trí. Anh cúi đầu, ánh mắt vô tình chạm phải một vật nhỏ dưới chân mình.
Là một cái bao cao su đã sử dụng
Và nó rỗng.
***
Một năm trôi qua, nhanh chóng và lặng lẽ. Với Đăng Nam, sự việc đêm hôm ấy như một giấc mơ kỳ quái, một kỷ niệm khó hiểu anh không dám nghĩ quá nhiều. Quang Anh và Đức Duy vẫn cư xử bình thường với anh, không một dấu vết nào của đêm đó được nhắc lại. Cuộc sống cứ tiếp diễn, như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.
Sau khi nhận được số tiền Quang Anh cho vay, Đăng Nam quyết tâm từ bỏ những thói quen xấu. Anh lao vào làm việc chăm chỉ để trả nợ. Vài tháng sau, Đức Duy báo tin mình đã được nhận vào làm lễ tân khách sạn, giúp đỡ anh phần nào trong việc trang trải cuộc sống.
Đăng Nam đứng trước tủ lạnh, tay cầm một mẩu giấy nhỏ với nét chữ thân quen: "Em đã để phần ăn khuya cho anh, lúc ăn anh nhớ hâm lại." Đọc dòng chữ ấy, anh cảm thấy trái tim như thắt lại. Đức Duy phải làm ca đêm nên hai người gần như không còn gặp nhau thường xuyên. Những buổi tối hiếm hoi mà Đức Duy được nghỉ, cậu luôn mệt mỏi, và mỗi khi Đăng Nam cố gắng gần gũi, cậu lại tìm lý do để từ chối.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của một căn hộ chung cư cao cấp, một cảnh tượng khác diễn ra.
"Aaa... anh ra nhiều quá... ưm... nóng quá... làm em phát điên mất..." Đức Duy thở dốc, cơ thể uốn cong đầy khoái cảm, đón nhận dòng tinh dịch nóng bỏng từ Quang Anh. Cảm giác mạnh mẽ đến mức khiến cậu không thể kiềm chế, thân thể run lên bần bật khi cơn cực khoái quét qua.
Quang Anh mỉm cười mãn nguyện, thở dốc trong sự thỏa mãn, đôi tay giữ chặt lấy eo cậu, nhấp thêm vài cái cho đến khi thoả mãn hoàn toàn. Rồi, như thể không muốn buông tay, hắn nhẹ nhàng kéo Đức Duy vào lòng, vuốt ve mái tóc của người yêu.
"Gần đây, em có quan hệ với hắn ta không?" Quang Anh hỏi, bàn tay lười biếng vuốt nhẹ dọc theo eo của Đức Duy, giọng điệu thoáng chút nghi ngờ.
"Không có... ừm... em chủ động dọn sang phòng riêng rồi. Anh đừng lo, được không?" Đức Duy đáp, giọng nhẹ nhàng như đang trấn an người yêu.
"Tốt. Cho dù hắn là chồng em đi nữa, anh cũng không muốn em chạm vào hắn."
Giọng Quang Anh thoáng chút ghen tuông. Mỗi lần Đức Duy từ nhà Đăng Nam trở về, lòng hắn lại dấy lên cảm giác lo lắng. Nhưng nghe những lời từ Đức Duy, hắn mới có thể yên tâm. Với tay tắt đèn, Quang Anh kéo Đức Duy sát vào lòng, ôm chặt lấy cậu, cả hai chìm vào giấc ngủ bình yên, như thể thế giới ngoài kia chẳng còn gì quan trọng hơn họ.
***
Một tuần Đức Duy chỉ ở nhà ba ngày, những ngày còn lại đều là ở trên giường của Quang Anh lăn lộn, hai người chung sống tự nhiên đến nỗi hàng xóm ai cũng nghĩ là vợ chồng.
Chiều hôm đó, Đức Duy ngồi trên sàn nhà, cẩn thận xếp quần áo cho Quang Anh vào chiếc vali lớn. Cậu đã quen với việc chuẩn bị hành lý cho anh đi công tác xa rồi.
"Anh sắp được thuyên chuyển vào Sài Gòn," Quang Anh khẽ nói, giọng trầm ấm. "Đi cùng anh đi. Trong đó, môi trường làm việc tốt hơn, khí hậu lại ôn hòa. Em sẽ không còn bị ốm mỗi khi mùa đông đến nữa."
Đức Duy dừng tay, đôi mắt hơi mở to, ngạc nhiên nhìn Quang Anh. Sự quan tâm của hắn không phải không có lý do. Mỗi khi mùa đông đến, gió lạnh tràn về Hà Nội khiến Đức Duy dễ dàng bị cảm cúm, cổ họng đau rát và đôi khi còn lên cơn sốt nhẹ. Cậu đã quá quen với những buổi sáng thức dậy với cái lạnh buốt giá, người co ro trong chăn dày, cảm giác mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể. Những cơn gió lạnh thấu xương của Hà Nội luôn làm cậu yếu đi, và dù đã cố gắng thích nghi, mỗi mùa đông vẫn là một thử thách với cậu.
"Nhưng mà..." Đức Duy thở dài, thoáng chút do dự. "Thủ tục bây giờ dù rất nhanh, nhưng em biết anh ấy sẽ không chịu ký đơn đâu."
Quang Anh ngồi xuống nắm bàn tay mềm, dịu dàng xoa đầu cậu rồi thơm nhẹ lên cái má trắng mịn
"Không sao, để anh lo"
***
Đăng Nam tỉnh dậy sau một đêm say khướt, đầu nhức buốt và cảm giác nặng nề trĩu nặng trong lòng. Tối qua, Quang Anh đã tổ chức một buổi tiệc chia tay ấm cúng với đồng nghiệp trước khi chuyển công tác. Hắn hào phóng bao cả chi phí khách sạn và taxi cho mọi người, và trước khi tàn tiệc, hắn đã kéo Đăng Nam ra một góc, khẽ nói rằng phần nợ còn lại sẽ được xóa bỏ hoàn toàn. Cảm giác nhẹ nhõm xâm chiếm Đăng Nam, như thể một gánh nặng lớn đã được gỡ bỏ khỏi vai, anh vội vàng gọi điện cho Đức Duy để báo tin vui rằng cậu sẽ không cần phải vất vả đi làm nữa. Nhưng điện thoại đổ chuông mãi mà không ai trả lời. Cảm giác lo lắng dần dần lấn át, anh rời khách sạn và trở về nhà của hai người.
Mọi thứ trong căn nhà trông vẫn nguyên vẹn, yên tĩnh và trật tự như mọi khi. Nhưng khi Đăng Nam mở ngăn kéo cạnh giường, anh chợt sững sờ. Toàn bộ giấy tờ và tư trang cá nhân của Đức Duy đã biến mất. Ngăn kéo trống rỗng như một lỗ hổng đen tối giữa sự trống trải của căn phòng. Anh đứng chết lặng, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, những câu hỏi dồn dập ùa về như một cơn sóng không thể dừng lại.
Anh ngồi xuống giường, tay ôm lấy đầu, cố gắng tìm ra câu trả lời cho sự biến mất đột ngột của Đức Duy. Ngay lúc đó, điện thoại trong túi rung lên. Đăng Nam vội rút điện thoại ra, màn hình hiển thị một thông báo mới. Mắt anh mờ đi vì căng thẳng, ngón tay run rẩy mở tin nhắn.
Dòng chữ ngắn gọn hiện lên trên màn hình
"Xác nhận ly hôn thành công."
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top