end

lMặt trời đã lặn, nhuộm vàng ánh sáng dịu dàng lên khắp mọi ngóc ngách trong căn nhà của gia đình Quang Anh. Không khí bữa tối hôm nay khác lạ hơn mọi khi, có chút căng thẳng nhưng cũng tràn đầy sự chờ đợi. Duy đứng bên cạnh Quang Anh, nhìn vào khuôn mặt của anh, cảm nhận rõ ràng sự ấm áp từ bàn tay anh nắm chặt tay mình. Cảm giác hồi hộp bắt đầu lan tỏa trong người Duy.

"Em ổn không?" Quang Anh quay sang, ánh mắt dịu dàng đầy lo lắng.

"Ừ, em ổn," Duy mỉm cười đáp, cố gắng xua tan những lo lắng trong lòng. "Chỉ là... không biết mọi người sẽ nghĩ sao về chúng ta."

"Đừng lo," Quang Anh vỗ nhẹ lên tay Duy, mắt anh kiên định. "Mẹ anh đã biết em rồi, còn ba anh, ông ấy rất cởi mở, em sẽ không có vấn đề gì đâu."

Duy gật đầu, dù vẫn còn cảm giác lo lắng nhưng ánh mắt của Quang Anh khiến cậu vơi đi phần nào. Cả hai tiến vào phòng ăn, nơi gia đình Quang Anh đã ngồi chờ.

Mẹ của Quang Anh là người đầu tiên lên tiếng, bà cười tươi, ánh mắt ấm áp khi nhìn thấy Duy. "Chào con, Duy. Quang Anh đã kể rất nhiều về con."

Duy cúi đầu chào, cảm nhận sự thân thiện và cởi mở từ mẹ Quang Anh. "Dạ, con chào bác."

Ba của Quang Anh nhìn cậu một lúc rồi cũng mỉm cười. "Chào con. Quang Anh có vẻ rất vui khi có con ở đây."

Cả hai cùng ngồi xuống bàn ăn, không khí lúc này trở nên thoải mái hơn, không còn sự căng thẳng như trước nữa. Những món ăn ngon lành được bày ra, tất cả cùng trò chuyện vui vẻ, và Duy cảm thấy mình dần dần hòa nhập vào không gian ấm áp ấy.

Trong suốt bữa ăn, Duy lặng lẽ quan sát Quang Anh, thấy anh vui vẻ trò chuyện với gia đình mình, ánh mắt anh thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cậu, như muốn chắc chắn rằng Duy đang cảm thấy thoải mái. Đôi khi, Quang Anh không quên trao cho Duy một nụ cười động viên nhẹ nhàng, khiến lòng cậu ấm áp hơn.

Khi bữa tối kết thúc, Quang Anh đứng dậy, kéo Duy theo. Mọi người trong gia đình Quang Anh đều cười và nhìn hai người một cách dịu dàng.

"Chúng ta ra ngoài ngồi một lát nhé?" Quang Anh nhẹ nhàng nói với Duy.

Duy gật đầu, rồi cùng anh đi ra vườn. Quang Anh đặt tay lên vai Duy, nhìn cậu với ánh mắt đầy yêu thương.

"Em thấy sao rồi?" anh hỏi, giọng anh trầm ấm, thân mật.

"Em cảm thấy rất... ấm áp," Duy nói, mỉm cười. "Cảm ơn anh, vì đã đưa em đến đây."

Quang Anh mỉm cười, tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc Duy. "Anh rất vui vì em đã ở đây. Gia đình anh rất quý em, em biết không?"

Duy quay sang nhìn anh, ánh mắt cậu ngập tràn cảm xúc. "Em cũng vậy, rất vui khi được gặp họ."

Quang Anh ôm Duy nhẹ nhàng, cảm giác ấm áp lan tỏa giữa họ. Một chút ngại ngùng, một chút ngọt ngào, nhưng cũng là tất cả tình yêu họ dành cho nhau.

Bữa tối ấy không chỉ là một bữa ăn đơn thuần, mà là bước đầu của một cuộc sống mới, nơi hai trái tim cùng hòa nhịp, cùng xây dựng một tương lai hạnh phúc.

Sau khi chia tay gia đình, Duy và Quang Anh cùng nhau quay về căn hộ của họ. Cả hai ngồi cạnh nhau, không nói gì, chỉ lặng lẽ tận hưởng không gian riêng của mình. Duy dựa vào vai Quang Anh, đôi mắt nhắm lại, cảm nhận sự an yên và ấm áp.

"Anh yêu em," Quang Anh thì thầm, giọng anh đầy chân thành.

Duy mỉm cười, khẽ gật đầu. "Em cũng yêu anh, Quang Anh."

Chỉ cần như thế, cả hai đã có tất cả. Tình yêu, gia đình, và một tương lai hạnh phúc phía trước.

End

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top