chap 7

Bữa tối đã kết thúc trong không gian ấm cúng, chỉ còn lại dư âm của những tiếng cười và hương vị bữa ăn chưa kịp tan. Duy đang dọn bát đĩa vào bồn rửa, vừa huýt sáo khe khẽ một điệu nhạc nhẹ nhàng. Quang Anh đứng dựa vào bàn ăn, quan sát cậu với nụ cười nhẹ trên môi, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng lạ thường.

"Em vui lắm phải không?" Quang Anh lên tiếng, giọng anh trầm ấm, nhưng có chút đùa cợt.

Duy quay lại, ánh mắt lấp lánh. "Đương nhiên rồi. Hiếm khi nào được ăn bữa ngon như vậy mà."

Quang Anh bật cười, bước tới gần và bắt đầu giúp cậu rửa bát. "Để anh làm nốt cho, em cứ nghỉ đi."

Duy lắc đầu, vẫn quyết định làm tiếp. "Không cần đâu, anh đã nấu rồi, để em phụ trách phần này."

Quang Anh không nói gì, chỉ đứng gần đó, hai người cùng nhau làm công việc ấy trong im lặng, tiếng nước chảy và âm thanh của bát đĩa va vào nhau tạo thành một bản nhạc dịu dàng.

Khi Duy đặt chiếc bát cuối cùng lên giá, Quang Anh bất ngờ vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau, siết chặt đến mức khiến Duy phải giật mình.

"Quang Anh, làm gì vậy? Vừa rửa tay xong mà!" Duy cười nhưng cũng cảm nhận được sự bối rối trong lòng.

"Anh chỉ muốn cảm ơn em."

"Cảm ơn vì cái gì?" Duy ngơ ngác hỏi.

"Cảm ơn vì em vẫn ở lại bên anh." Quang Anh thì thầm bên tai Duy, giọng anh như một cơn gió nhẹ nhàng và ấm áp. "Cảm ơn vì em không rời xa anh nữa."

Duy cảm thấy tim mình lỡ một nhịp, quay đầu lại nhìn Quang Anh với ánh mắt vừa ngượng ngùng, vừa ấm áp. "Anh lúc nào cũng nói những lời ngọt ngào như thế, ai chịu nổi?"

"Em chịu nổi không?" Quang Anh tiếp tục hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.

Duy không trả lời ngay mà khẽ tựa đầu vào ngực Quang Anh, cảm nhận hơi ấm từ anh lan tỏa khắp cơ thể.

"Thật ra, em cảm thấy may mắn vì vẫn có anh ở đây." Duy thì thầm, giọng cậu nhỏ nhẹ.

Quang Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc cậu. "Anh sẽ luôn ở bên em. Mãi mãi như vậy."

Không ai nói thêm gì, chỉ còn lại không gian im lặng và sự ấm áp lan tỏa trong vòng tay họ. Giữa căn bếp nhỏ, họ tìm thấy sự bình yên, dù thế giới bên ngoài có vội vã thế nào.

Một lúc sau, Quang Anh kéo Duy về phía sofa. Cậu không phản kháng, chỉ để anh dẫn đi, mặc dù trong lòng đang thắc mắc không biết anh định làm gì.

"Ngồi xuống đây một chút." Quang Anh nói, khẽ ấn Duy vào ghế sofa, ánh mắt anh như chứa đựng cả một thế giới bình yên.

Duy không nói gì, chỉ nhìn anh với vẻ tò mò. "Anh định làm gì thế?"

Quang Anh mỉm cười bí ẩn, đứng dậy và đi về phía góc phòng. Anh quay lại với một chiếc hộp nhỏ trong tay, đặt nó xuống trước mặt Duy.

"Đây là gì?" Duy hỏi, ngẩn ngơ nhìn chiếc hộp ấy.

"Em mở ra đi." Quang Anh nói, ánh mắt kiên nhẫn nhưng đầy ý chờ đợi.

Duy từ từ mở nắp hộp, bên trong là một khung ảnh nhỏ, trong đó là bức ảnh của họ chụp chung từ ngày trước. Trong bức ảnh, Duy đang cười tươi, còn Quang Anh đứng bên cạnh, tay đặt lên vai cậu, ánh mắt đầy trìu mến mà Duy chưa từng để ý.

"Anh vẫn giữ cái này à?" Duy bất ngờ thốt lên, mắt cậu không giấu nổi sự ngạc nhiên.

"Đương nhiên." Quang Anh trả lời, giọng anh nhẹ nhàng. "Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không bao giờ vứt nó đi. Đây là kỷ niệm của chúng ta."

Duy lặng lẽ nhìn khung ảnh, cảm xúc trong lòng dâng lên mãnh liệt, vừa ấm áp, vừa có chút tiếc nuối.

"Em không nghĩ anh lại để tâm đến những điều nhỏ nhặt như vậy." Duy cười nhẹ, giọng cậu có chút nghẹn ngào.

"Với anh, không có gì liên quan đến em là nhỏ nhặt cả." Quang Anh nói, ánh mắt anh không rời khỏi Duy, như thể muốn nói lên tất cả những điều sâu kín trong lòng.

Duy mỉm cười, lặng lẽ đặt khung ảnh xuống, rồi quay sang nhìn Quang Anh. "Anh có thể là một người rất ngọt ngào đấy."

Quang Anh kéo Duy lại gần, ôm cậu trong vòng tay, không nói gì thêm, chỉ cảm nhận sự ấm áp của nhau.

"Cảm ơn anh, vì vẫn luôn chờ em." Duy thì thầm, giọng cậu mềm mại.

"Không cần cảm ơn. Vì anh cũng cần em, như cách em cần anh." Quang Anh nhẹ nhàng đáp, giọng anh ấm áp và kiên định.

Giữa đêm yên tĩnh, họ nằm cạnh nhau trên sofa, không cần nói gì thêm, chỉ để trái tim hiểu nhau trong im lặng. Trong vòng tay của Quang Anh, Duy cảm thấy một cảm giác bình yên đến lạ, như thể mọi thứ ngoài kia không còn quan trọng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top