#8. Dỗ anh
Về đến nhà, Duy Anh được mua bánh cho thì thích lắm, lanh chanh ôm hộp bánh chạy vào nhà trước. Còn cậu đi theo sau anh phụ anh xách đồ.
Đặt hết đồ lên bàn, việc đầu tiên mà Duy làm là xếp hết đồ ăn vặt của mình vào tủ, sau đó thì giúp Quang Anh sắp xếp lại đồ ở trên bàn. Đức Duy lấy ra quả dưa mà hồi nãy Duy Anh đòi mua. Cậu tính bổ ra bỏ vào tủ lạnh cho mát để tí nữa ăn cơm xong là có cái ăn luôn. Nói chứ, Đức Duy chỉ không biết nấu ăn thôi, còn bổ hoa quả á, cậu tự tin mình nắm trùm cái nhà này 😌.
Xong xuôi đâu đó, Đức Duy dọn lại cái bàn rồi chạy ra ngoài phòng khách với Duy Anh.
"Duy Anh ơiiii" Đức Duy nhảy lên từ đằng sau ghế rồi ôm cậu nhóc vào người mình.
"Gì dậy ba..." Duy Anh nhìn ba nhỏ của mình bằng ánh mắt khó hiểu.
"Cho người ta ôm một tí đi, cả ngày nay chưa được ôm rồi" Đức Duy cúi người xuống hôn liên tục lên mặt Duy Anh.
"Aaaaa, ba Duy sàm sỡ con, ba Quang Anh cứu connn" Duy Anh quay người lại gọi với vào trong bếp.
"Giờ này thì ba Quang Anh cũng không cứu nổi con đâu nhá. Hôm nay ai chọc ghẹo ba, hả, lại còn dám tạo phản nữa ha"
"Aaa haha, ba đừng cù con nữa, con nhột, aaaa, ba Quang Anh ơi cứu con, huhu.... haaa" Đức Duy biết Duy Anh là người có máu buồn nên liên tục chọc lét cậu nhóc. Duy Anh bị cù cho nói năng lộn xộn luôn rồi. Cậu nhóc đang cố ra tín hiệu cầu cứu tới ba Quang Anh nhưng mà có vẻ hôm nay tín hiệu cầu cứu bị vô hiệu hoá rồi.
Ba Quang Anh đang giận ba Duy, mà mỗi lần như này là ba Quang Anh sẽ không nói chuyện với ba Duy, cho nên, lúc cậu nhóc đùa nghịch với Đức Duy, Quang Anh cũng sẽ không quản đến, tại không muốn nói chuyện với Đức Duy ấy.
"Aaaa, con chịu thua, con thua, ba đừng cù nữa, hahaha... aaaa, cứu con, ba mà còn cù cho con hét nữa là ba Quang Anh cáu đấy, đừng...." Cáu chứ sao không, tại ồn quá mà.
Đến lúc này Đức Duy mới chịu tha cho Duy Anh. Duy Anh ngay lập tức chạy sang ghế bên cạnh để chạy trốn. Cậu nhóc sợ nhất là cái chiêu chọc lét này của ba Duy, ba Quang Anh cứu thì không sao, chứ mà cứ như hôm nay chắc cậu nhóc sẽ bị chọc đến cười hết hơi mất.
"Sang đây đi, ba không cù nữa đâu, hứa đấy" Đức Duy vời vời Duy Anh, nhưng cậu nhóc không chịu. Sau đó thì một khung cảnh buồn cười hiện ra, Duy Anh xem tivi trong trạng thái cảnh giác, chỉ cần Đức Duy nhúc nhích một cái thôi là Duy Anh sẽ ở trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy. Đức Duy cứ cảm thấy bị buồn cười với thằng nhóc nhà mình. Hề hước thật đấy.
____________________
"Duy Anh ơi gọi ba vào ăn cơm" Quang Anh ở trong bếp đặt đĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn rồi liếc ra ngoài gọi Duy Anh.
Đấy, thấy chưa, giận rồi đấy. Duy Anh liếc Đức Duy với ánh mắt kiểu "con hiểu mà" rồi gật gù với cậu. Đức Duy buồn cười với thằng con nhà mình, tí cái tuổi ranh mà cứ như ông cụ non vậy.
Hai ba con dắt díu nhau vào bàn ăn, Đức Duy để cậu nhóc ngồi đối diện Quang Anh còn mình thì ngồi kế cậu nhóc. Lúc ngồi xuống hai người vẫn còn chí choé nhau cho được.
"Đã trật tự ăn cơm được chưa" Quang Anh nghiêm mặt nhìn Duy Anh.
Tại sao chứ, ba Duy mới là người mất trật tự mà, tại sao hai người giận nhau nhưng người bị tổn thương lại là con. Duy Anh đang không thấy vui trong lòng 😤.
Cậu nhóc liếc Đức Duy một cái đầy oán hận rồi bắt đầu ăn cơm. Đức Duy cũng cười cười đầy thích thú nhìn cậu nhóc. Trêu thằng nhỏ này vui thật đấy.
____________________
Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, một nhà ba người ngồi ngoài sofa ăn hoa quả xem tivi, nhìn thì có vẻ hạnh phúc đấy, mà thật ra thì chẳng hạnh phúc tí nào. Người không hạnh phúc nhất ở đây chính là Duy Anh, ngồi giữa hai con người giận nhau, à không đúng, là ba Quang Anh giận ba Duy, Duy Anh sắp bị trêu đến khóc luôn rồi.
"Duy Anh ơi ba bảo, con cầm miếng dưa kia lên đi" Đức Duy chỉ vào miếng dưa trên bàn.
"Sao nữa ba" Duy Anh cũng nghe lời cầm lên. Vừa mới quay sang nhìn ba Duy, ba Duy đã kéo tay cậu lại cắn một miếng hết cả miếng dưa.
"Baaaa" Duy Anh dỗi rồi đấy.
"Cho ba xin một miếng, ba vừa rửa tay rồi, không muốn bẩn tay nữa" Đức Duy xin một miếng thật mà, có cắn đến miếng thứ hai đâu.
"Ba ơi, ba Duy bắt nạt con" Duy Anh mắt long lanh quay sang mách ba Quang Anh, mà ba Quang Anh chỉ liếc cậu nhóc một cái, quăng cho cậu nhóc một câu "Con tự giải quyết đi" rồi tiếp tục xem tivi.
Duy Anh chắc chắn luôn, hai người này hợp tác bắt nạt cậu nhóc, để rồi xem, con dỗi cho hai người vừa lòng. Đức Duy thấy cậu nhóc mách phụ huynh không thành thì cười khoái trí lắm. Sau đó Duy Anh cứ cầm miếng dưa nào lên là bị Đức Duy ăn mất miếng đấy. Cậu nhóc bất lực đến nỗi tự giác cầm dưa cho ba Duy ăn luôn. Chứ sao giờ, ba Duy cũng có cho cậu ăn đâu, đợi Đức Duy ăn chán rồi, Duy Anh mới ăn được miếng đầu tiên.
"Yêu Duy Anh của ba quãi" Đức Duy hôn lên má cậu nhóc một cái.
"Vì thái độ của con rất tốt nên ba quyết định cuối tuần này sẽ cho con đi dã ngoại, thế nào, thích không" Đức Duy nhếch mày với cậu nhóc. Cậu nhóc lập tức sung sướng nhảy lên ôm lấy ba Duy của mình mà hôn tới tấp. Quang Anh ngồi bên cạnh cũng chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục xem tivi. Đúng là trẻ con.
____________________
Đức Duy vệ sinh cá nhân xong ra ngoài thấy Quang Anh vẫn còn ngồi trên giường ôm laptop xử lí công việc. Cậu bò lên giường sốc chăn lên rồi tiến lại gần Quang Anh.
"Anh ơi, anh giận em thật đấy à? Hửm?"
//Lại bắt đầu nhõng nhẽo// Quang Anh nghĩ thầm trong bụng nhưng vẫn không nói gì. Anh chỉ liếc cậu một cái rồi quay lại tiếp tục làm việc.
"Anh... Anh không thương em nữa à" Đức Duy ôm lấy eo Quang Anh dụi đầu vào người anh.
"Anh đang làm việc" Ý là đừng làm phiền anh nữa.
"Anh Dương chỉ là đàn anh trong câu lạc bộ của em thôi mà, lâu ngày không gặp nên em có nói chuyện một chút, chỉ một chút xíu như này thôi" Đức Duy giơ tay ra làm kí hiệu một chút 🤏🏻.
"Ừ" Ý là anh vẫn còn đang giận lắm đấy nhé.
"Chỉ nói chuyện có một chút xíu thôi, tại lâu ngày không gặp ấy, với lại lúc anh đến anh có phát ra tiếng động đâu, nên em đâu có biết" Nhìn cái điệu phụng phịu kìa, chỉ muốn cắn cho một phát.
"Rồi sao nữa" Dỗ anh tiếp đi, anh sắp hết giận rồi
"Thì ý là, anh đừng giận em nữa nha, em biết lỗi rồi" Thành khẩn như này mà còn không hết giận là tôi giận ngược lại cho anh xem.
"Anh ta hẹn em đến nhà?" Quang Anh liếc nhìn cậu.
"Xã giao, xã giao thôi"
"Em đồng ý?" Anh nhếch mày một cái.
"Chứ chẳng nhẽ lại từ chối, dù gì cũng là người quen mà" Cậu cúi đầu nghịch nghịch chăn.
"Anh như thế cả buổi tối em cũng không chịu dỗ anh?"
"Thì tại anh có thèm nhìn mặt em đâu mà còn nói em" Cậu bị oan mà.
"Anh không biết, em chịu trách nhiệm đi" Quang Anh tháo kính, gập laptop bỏ sang một bên rồi đè cậu xuống hôn.
"Aaaa, Quang Anh đáng ghét, thả em ra..." Đức Duy cũng có dãy dụa đấy, mà không đáng kể, ít nhất là đối với Quang Anh.
"Lần sau thì chừa nha bé" Quang Anh nhếch mép cười đầy gian xảo. Xong rồi, tắt điện luôn rồi, Duy bị ăn thịt luôn rồi 🫥.
____________________
Quang Anh: "Cut. Kết thúc một ngày tại đây thôi. Bây giờ tôi phải làm chuyện đại sự rồi. Hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai."
Đức Duy cũng có dỗ đấy, mà không đáng kể, chưa kịp dỗ thì anh chồng đã hết giận rồi còn đâu 😌.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top