#31. Hết giận

Buổi tối ở nhà, ăn uống xong xuôi Đức Duy liền kéo Duy Anh sang một góc ngồi chơi game. Và tất nhiên là chỉ có mình cậu chơi và Duy Anh chỉ được ngồi nhìn thôi.

Hoàng Đức Duy có một tật xấu, đó là bình thường cậu không hay chơi game, nhưng mà đã chơi là chơi quên trời quên đất. Quang Anh nhắc nhở cậu rất nhiều về thói xấu này nhưng cậu vẫn không bỏ được, chính vì thế nên mỗi lần cậu chơi game anh luôn luôn phải ở bên cạnh để canh không cho cậu chơi quá lâu.

Và lần nãy cũng không ngoại lệ. Hoàng Đức Duy ôm điện thoại chơi một mạch từ lúc ăn cơm xong cho đến tận 10h tối.

"Duy ơi tắt điện thoại đi em. Không chơi nữa, chơi thế đủ rồi. Chuẩn bị lên đi ngủ đi, cả Duy Anh nữa. Nhanh lên" Quang Anh nhìn đồng hồ một cái, thấy đã muộn thì liền lên tiếng nhắc nhở cậu.

"Đợi một chút. Em sắp xong rồi, nốt ván cuối" Đức Duy vẫn cặm cụi chúi đầu vào cái điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Duy Anh ra đây với ba. Lên vệ sinh đi rồi còn đi ngủ nữa" Quang Anh đứng lên đi đến trước mặt hai người, anh vời cậu nhóc Duy Anh đang ngồi trong lòng Đức Duy. Nhưng cậu nhóc không chịu, cứ ngồi lì trong lòng Đức Duy lắc đầu không đứng dậy.

"Nốt ván cuối đi ba. Ba Duy sắp xong rồi"

Quang Anh bất lực nhìn hai người trước mặt. Muốn để hai người này cạnh nhau thì tốt nhất là nên thu điện thoại của cậu lại, chứ không cứ như này thì hư hết cả ba lẫn con.

"Nhanh lên nhé, muộn rồi đấy. Anh không muốn phải quát mắng hai ba con đâu"

"Mai được nghỉ mà. Ngủ muộn một chút có sao đâu" Đức Duy bất mãn lên tiếng. Trong điện thoại phát ra âm thanh thông báo đã thắng game. Cậu bỏ điện thoại sang một bên ngước đầu lên nhìn anh, mặt hơi nhăn lại.

"Anh cho em 2 lựa chọn. Một là tắt điện thoại đi ngủ. Hai là tối nay không phải ngủ nữa, anh cho em..."

"Đi ngủ" Anh còn chưa nói xong cậu đã cắt ngang lời của anh. Đức Duy ôm điện thoại kéo theo Duy Anh nhanh chóng biến mất khỏi phòng khách, để lại một mình anh ở dưới nhà.

____________________

"Tắt điện thoại đi nhé. Anh ra mà thấy em vẫn còn cầm điện thoại là không xong với anh đâu" Quang Anh nhắc nhở cậu một câu rồi tiến vào nhà tắm.

Đức Duy đáp lại anh bằng một cái bĩu môi đầy chống cự. Cậu quay lưng lại với anh không nói gì, ngồi ngoan ngoãn xếp gối chia giường.

Rầm

Bỗng có một tiếng động lớn trong phòng tắm phát ra, giống như có một vật gì đó to lớn rơi xuống sàn vậy. Tiếng động làm cho cậu bị giật mình, còn chưa kịp nghĩ gì thì tiếng kêu đau đớn của anh vang lên từ bên trong. Đức Duy hốt hoảng chạy vào nhà tắm, vừa mở cửa vào đã thấy anh ôm đầu quằn quại nằm dưới sàn.

"Quang Anh..." Đức Duy vội vàng chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh, cánh tay thò ra sau đầu muốn chạm vào chỗ anh đang ôm.

"Sao vậy, có sao không, đau lắm hả" Đức Duy hốt hoảng đỡ anh dậy hỏi han, giọng cậu run run như sắp khóc. Cậu đưa tay ra sau muốn xoa đầu cho anh nhưng do anh cũng đang ôm đầu nên cậu chỉ toàn xoa tay anh. Đức Duy hoảng đến mức không để ý được nhiều, nên cả việc cậu đang xoa tay anh mà cậu cũng không biết.

"Không anh không sao" Quang Anh đang đau chết được, ngã một cú rõ thốn không đau sao được. Nhưng mà Đức Duy đang hoảng quá nên anh phải nói dối để cậu không phải lo quá.

"Không sao cái gì mà không sao. Anh ngã phát ra tiếng động lớn như thế mà nói không sao. Anh lừa trẻ con đấy à" Cậu vừa nói vừa rưng rưng, tay khẽ đánh lên ngực anh một cái, hơi lên giọng quát anh. Tự nhiên Đức Duy thấy hơi giận Quang Anh, anh ngã như thế chắc chắn là rất đau. Lúc anh trả lời cậu, đến mặt còn không giãn ra được mà còn nói không sao.

"Em quát anh đấy à🥺" Quang Anh thấy cậu sắp khóc thì giả vờ mếu máo làm nũng với cậu, muốn để cậu bình tĩnh hơn.

"Đi ra đây em xem nào" Đức Duy mặc kệ câu nói của anh, đỡ anh đứng dậy đi ra giường ngồi.

"Đấy, đứng còn không vững mà còn nói không sao" Cậu nhỏ giọng trách móc anh. Lúc đỡ anh đứng dậy, anh có hơi chao đảo một chút, cậu phải vịn anh lại để anh không ngã tiếp.

"Anh vừa ngã nên hơi choáng một chút thôi. Chứ anh không sao thật mà"

"Có điên mới tin anh" Cậu đỡ anh ra giường ngồi, tay sờ ra sau đầu anh kiểm tra.

"Sưng lên một cục rồi đây này. Có đau lắm không" Cậu xoa xoa chỗ đang sưng lên của anh, ngó ra đằng trước hỏi han.

"Hơi hơi thôi. Anh không sao"

"Mai anh đi khám lại đi nhé. Ngã mà để bị thương ở đầu là không ổn đâu"

"Ừ anh biết rồi. Thế em hết giận anh rồi đúng không" Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của cậu, tự nhiên anh lại thấy ngã một cú như này cũng không có gì xui lắm. Có khi sau cú ngã này hai người lại làm lành với nhau ấy chớ.

"Giận dỗi gì nữa. Có phải trẻ con đâu mà giận hoài" Đức Duy quay người né tránh ánh mắt cùng nụ cười của anh. Chẳng muốn đối diện với anh chút nào.

"Sao. Em trốn cái gì. Nói chuyện với anh thì quay qua nhìn mặt anh đi chứ, sao lại quay đi vậy" Quang Anh nhây thật sự, thấy cậu trốn rồi mà cứ sáp lại gần trêu chọc cậu.

"Không, em không muốn. Bỏ em ra. Buông ra cho em còn đi ngủ..." Đã không muốn nhìn thấy mặt anh rồi mà Quang Anh cứ sáp lại ôm lấy cậu, dụi vào người làm cho cậu bị nhột. Đức Duy đưa tay đẩy Quang Anh ra mà không được.

"A..." Đột nhiên Quang Anh kêu lên một tiếng, mặt mày nhăn lại. Đức Duy hốt hoảng quay lại nhìn anh, vừa muốn cất tiếng hỏi han thì đột nhiên anh lại mỉm cười.

"Lo cho anh hả?" Quang Anh lừa được cậu thì vui lắm, nhìn cậu cười đầy gian xảo.

"Anh dám lừa em? Anh xong với em rồi" Gương mặt Đức Duy chuyển từ lo lắng sang kì thị, kì thị trò trẻ con của anh. Cậu đẩy anh ra, vơ lấy một cái gối ở bên cạnh không ngừng đánh lên người anh.

"Thôi cho anh xin lỗi, anh xin lỗi. Lần sau không đùa em như thế nữa" Quang Anh bị đánh nhưng vẫn cười tươi lắm. Anh dơ tay bắt lấy cái gối giữ nó lại để cậu không đánh mình nữa, anh giương mắt nhìn cậu, gương mặt tràn đầy vẻ hối lỗi.

"Anh còn dám có lần sau?"

"Không, anh không dám" Quang Anh vội vàng lắc đầu. Nhận được câu trả lời vừa ý, cậu vất gối sang một bên rồi nằm xuống cạnh anh, anh nhìn cậu hành động như vậy thì chỉ biết cười bất lực.

"Đi ngủ thôi" Quang Anh buồn cười nhìn cậu, anh quay người tắt điện rồi tiến lại gần ôm lấy cậu. Lúc đầu cậu còn phản kháng lắm, nhưng rồi cũng chịu nằm im cho anh ôm.

Ôm được người đẹp trong lòng, Quang Anh mỉm cười đầy mãn nguyện, anh cúi đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Nhớ đến chiêu hôm trước mẹ bày cho anh để cho cậu hết giận, anh bỗng thấy may mắn vì mình không dùng đến chiêu đấy. Anh mới ngã có một tí mà cậu đã lo đến như này, anh mà đổ máu thật chắc cậu sẽ khóc lên khóc xuống mất. Mà anh thì chẳng muốn nhìn cậu khóc chút nào cả.

____________________

Các bác cứ cmt nhiệt tình lên, có nhiều cmt tôi không rep nhưng tôi vẫn đọc hết.
Các bác muốn gì thì cứ để lại cmt cho tôi, tôi sẽ chiều theo ý các bác nếu có thể, cmt của các bác giúp tôi có nhiều idea lắm. Thật đấy.
Mãi yêu 🫶🏻💋🌷

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top