1

Nguyễn Quang Anh, 23 tuổi, là chàng trai thành đạt, nhưng cuộc sống của anh không phải lúc nào cũng dễ dàng. Sau nhiều năm làm công việc năng lực trong công ty tư vấn tài chính của gia đình, Quang Anh đã sở hữu một công ty riêng cho bản thân, nhưng đời sống cá nhân lại là một mảng tối, đầy những cuộc hẹn hò vội vã và những mối tình quan hệ ngắn . Anh vẫn chưa thể tìm thấy ai để gắn bó dài, dù trái tim anh không ngừng khao khát một tình yêu đích thực

Một tối nọ, sau một cuộc họp căng thẳng, Quang Anh vô tình lướt qua mạng xã hội và nhìn thấy bức ảnh một chàng trai đang cười rạng rỡ bên cánh đồng hoa tulip. Anh khựng lại khi nhận ra đó là Hoàng Đức Duy, cậu bạn thân thời trung học của anh. Đức Duy từng là người bạn đồng hành không thể thiếu trong những năm tháng bồng bột của anh. Nhưng từ ngày cậu chuyển lên  Đà Lạt học đại học, họ dần mất liên lạc.

Ba ngày sau, Quang Anh đứng trước một quán cà phê nhỏ nằm giữa trung tâm thành phố Đà Lạt . Trời se lạnh, gió khẽ lay những khóm hoa cúc vàng trước hiên quán. Anh cảm thấy một chút hồi hộp không rõ nguyên do.

Cánh cửa mở ra, và Đức Duy bước vào. cậu vẫn như trong ký ức của anh, với nụ cười tươi sáng,  đôi mắt tràn đầy sự tự tin. Nhưng có điều gì đó sâu sắc hơn trong ánh nhìn của cậu, như thể thời gian đã tô điểm thêm sự trưởng thành và điềm đạm.

"Quang Anh!"cậu reo lên, giọng nói vẫn ngọt ngào như ngày nào. "Không ngờ anh thật sự đến!"

"Anh đã hứa rồi mà," anh cười, cố giấu đi chút ngại ngùng. "Không thể thất hứa với bạn thân được."

Họ dành cả buổi tối để trò chuyện, ôn lại kỷ niệm cũ, từ những ngày lén lút chép bài trong lớp đến lần cùng nhau trốn học để đi chơi net. Quang Anh nhận ra rằng, dù đã nhiều năm trôi qua, Đức Duy vẫn là người có thể khiến anh cười thoải mái và quên đi những áp lực công việc.

Những ngày sau đó, Đức Duy trở thành người dẫn đường cho Quang Anh khám phá Đà Lạt. cậu dẫn anh đến những vườn hoa oải hương, những quán cà phê nhỏ xinh nằm ẩn mình trong rừng thông, và cả những ngọn đồi nơi hoàng hôn buông xuống rực rỡ. Mỗi nơi họ đi qua, mỗi câu chuyện họ chia sẻ, Quang Anh càng nhận ra rằng Đức Duy không chỉ là người bạn cũ mà anh từng quý mến, mà cậu còn là người anh luôn tìm kiếm – người khiến trái tim anh thực sự rung động.

Một chiều muộn, khi họ cùng nhau ngồi trên bậc thềm của một ngôi nhà gỗ cũ, Quang Anh lấy hết dũng khí để nói ra điều anh đã ấp ủ bấy lâu.

"Duy, anh không biết từ bao giờ, nhưng hình như anh đã yêu em," anh nói, giọng trầm và chân thành. "Anh từng nghĩ mình không thể tìm được người khiến anh muốn dừng lại, nhưng giờ anh biết mình sai."

Đức Duy im lặng một lúc, đôi mắt cậu nhìn anh, như muốn xác nhận xem lời anh nói có thật lòng không. Một lúc sau, cậu cười khẽ, ánh mắt dịu dàng.

"Quang Anh, anh có biết em đã chờ câu nói này bao lâu rồi không?" cậu bẽn lẽn nói, giọng nhẹ như gió.

Trái tim Quang Anh như vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Đó là khoảnh khắc mà anh biết rằng, sau tất cả những bộn bề và lạc lõng, cuối cùng anh cũng tìm thấy một nửa của mình.

Kể từ ngày đó, Quang Anh và Đức Duy không chỉ là những người bạn đồng hành mà còn là đôi tình nhân cùng nhau xây dựng những giấc mơ mới. Dưới bầu trời Đà Lạt, giữa những cánh đồng hoa, họ bắt đầu viết tiếp câu chuyện của mình – một câu chuyện tràn đầy yêu thương và hy vọng.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top