29. ba tháng, hai năm, ba năm, một năm
Trước đây Tú Duyên rất thích tóc ngắn.
Cô không phải là một cô gái có khuôn mặt đủ cá tính hay xinh đẹp để có thể tự tin cắt ngắn mái tóc của mình. Bất chấp điều đó, Tú Duyên thường cắt tóc những khi thấy buồn. Mái tóc ngắn cũn xấu xí, khuôn mặt cũng bớt xinh đi rất nhiều.
Tóc dài là một món phụ kiện của Tú Duyên. Từ khi biết mình cần chăm chút bản thân để cho phù hợp với tiêu chuẩn xã hội, Tú Duyên không để tóc ngắn nữa. Lắm khi muốn cắt phăng mái tóc dài đi nhưng cô vẫn để như thế, cho đến một ngày tự cô cũng thấy mình thật sự xinh đẹp với mái tóc dài. Một nhát kéo sắc ngọt có thể ngay lập tức biến tóc dài thành tóc ngắn, Tú Duyên lại không còn đủ can đảm cắt bỏ. Tóc ngắn rất xấu, cô nói đi nói lại với chính bản thân mình.
Tóc ngắn rất xấu.
Quang Anh và tình cảm dành cho anh giống như mái tóc dài của cô. Không thể và không nên cắt bỏ, Tú Duyên đã sống đủ lâu để biết rằng niềm yêu phải xếp ở đằng sau nếu như niềm yêu đó không đem đến cho mình điều tốt đẹp. Rồi giống như một buổi sáng thức dậy tự thấy tóc dài mới là thứ hợp với mình hơn tất thảy, Tú Duyên biết mình đã chìm sâu vào tình yêu dành cho Quang Anh mất rồi.
—-
Tú Duyên mở mắt ra khi bên ngoài trời đã sáng. Phòng bệnh sạch sẽ yên lặng, cửa sổ mở ra làm cho tấm rèm xanh dương lay động nhẹ nhàng. Mẹ cô ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, bà gục đầu lên nệm giường nhắm mắt. Ở trên chiếc ghế dài dọc tường sơn trắng toát, Quang Anh ngồi cúi đầu. Hai tay anh đan vào nhau đặt hờ trên gối, có lẽ anh cũng đã ngủ rồi.
Tú Duyên khẽ cựa mình. Bả vai không thể cử động, cổ chân cũng cứng ngắc. Cô vừa định ngồi lên thì đã lại ngã xuống, bà Trịnh thức giấc ngay khi một tiếng rên cất lên. Khuôn mặt mang vẻ âu lo mỏi mệt dãn ra khi nhìn thấy con gái đã tỉnh, bà vuốt tóc cô rồi nói khẽ khi Tú Duyên không rời mắt khỏi Quang Anh vẫn cúi đầu ở trên chiếc ghế đối diện mình.
"Cậu ấy thức cả đêm rồi, để cho cậu ấy nghỉ ngơi một chút."
Mới qua một đêm, không hiểu sao Tú Duyên thấy như Quang Anh gầy hắn đi. Dù anh cúi đầu, xương quai xanh vẫn hiện ra thật rõ. Chiếc áo sơ mi của ngày hôm qua anh vẫn chưa kịp thay, trên ngực áo có một vết bẩn như là bị gạch vữa quét qua. Tú Duyên nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ rồi khẽ thở dài. Trốn tránh thực tại chỉ được một chút, đến lúc quay lại đối mặt đã muốn bỏ chạy ngay. Bà Trịnh sửa sang lại nệm giường rồi nói rằng đi gọi bác sĩ, Tú Duyên nắm tay bà lại lắc đầu.
"Con không sao. Mẹ đến đây lâu chưa?"
"Sau khi con phẫu thuật xong. Cậu ấy là Quang Anh con vẫn kể đúng không?"
Quang Anh, niềm tự hào duy nhất của Tú Duyên. Cô trước đây vẫn thường kể với ông bà về anh. Là một người mẹ, bà Trịnh luôn thấy lạ. Thế hệ đi trước bởi vì sống trong nghèo khổ nên rất hay để ý đến điều kiện của người có khả năng làm bạn đời của con gái mình, ông bà cũng không phải là ngoại lệ. Tình yêu quan trọng, nhưng tình yêu viên mãn không bao giờ có thể xây nên từ một nền tảng kinh tế không vững bên. Từ nhỏ bà Trịnh dạy Tú Duyên công dung ngôn hạnh, nói với cô rằng vì không thể cho cô những thứ cô mong muốn nên chỉ có thể dạy Tú Duyên cách làm sao để tìm được một người có thể mang cho cô cuộc sống tốt đẹp hơn.
Quang Anh mà Tú Duyên kể đúng là kiếu người mà bà từng muốn con gái mình bằng mọi giá có được, nhưng Tú Duyên trước sự dạy dỗ của bà dường như lại trở thành một cô gái lí trí hơn bình thường. Tú Duyên kể rằng Quang Anh là người xây dựng tòa nhà lớn nhất thành phố, lớn thứ hai thành phố, là người đứng đầu nhóm kiến trúc sư của MI, là một trong năm kiến trúc sư nổi tiếng nhất khu vực.
Kể rằng anh từng là giảng viên đại học, anh là cấp trên của cô, anh nhận được giải thưởng kiến trúc thường niên của hội kiến trúc sư toàn quốc, tất cả những điều như vậy Tú Duyên đều kể hết nhưng chưa một lần cô kể rằng anh yêu cô thế nào.
Để mặc cho con lựa chọn, ông Trịnh đã nhiều lần nói với bà Trịnh như thế. Đến lúc con lựa chọn được một người đúng, vẫn chưa thấy con hạnh phúc chút nào. Tú Duyên lớn lên cùng quan niệm cuộc sống cần rất nhiều thứ hơn là tình yêu, cô nhìn gia đình mình, lắng nghe bố mẹ mình rồi một mực tin vào điều đó.
Tú Duyên không trả lời câu hỏi của mẹ. Ánh mắt cô vẫn đặt vào Quang Anh, rồi đột nhiên Tú Duyên nhớ tới Đức Duy. Không biết người đó bây giờ như thế nào, khi ham muốn độc chiếm nhạt mất và cả bóng đen bên trong mình dạt ra vì cơn đau thể xác, Tú Duyên thấy thương cảm cho Đức Duy hơn là căm giận. Nếu như vẫn còn ở trong đống đổ nát đó qua một đêm lạnh mà không có ai phát hiện, đổi lại là Tú Duyên cô cũng sẽ thấy tuyệt vọng ăn mòn từng tế bào cơ thể. Hơn nữa, trò chơi rõ ràng chưa kết thúc ở đây. Cô đã đặt mình lên lưng một con ngựa bất kham rồi.
Tú Duyên nhắm mắt hít một hơi sâu rồi ngồi bật dậy. Bà Trịnh còn chưa kịp la lên, cô đã nhào xuống khỏi giường, lê một chân về phía Quang Anh. Quang Anh ngay lập tức mở mắt vì một tiếng kêu của bà Trịnh. Anh sững vài giây rồi mới bước tới đỡ Tú Duyên lúc này đang tái mặt đau đớn trên sàn nhà.
"Quang Anh, Quang Anh, nhanh lên, Duy còn ở trong ngôi nhà đó. Anh ấy ở phía sau em, anh ấy..."
"Anh biết rồi. Em nghỉ ngơi đi."
Quang Anh chặn ngang lời Tú Duyên nói. Anh biết, đương nhiên biết. Có thể Quang Anh còn biết nhiều hơn thế, nhưng anh không nói gì mà chỉ bế Tú Duyên trở lại giường. Kim truyền trên tay cô bị lệch, Quang Anh không gọi y tá mà tự chỉnh lại cho cô. Ốm lâu năm cũng sẽ trở thành bác sĩ, mấy việc chăm sóc người bệnh như thế này trước đây Quang Anh đều tự làm không cần ai giúp đỡ.
Anh không thể hiện ra cảm xúc gì cụ thể mà chỉ nhẹ nhàng đắp chăn lại cho Tú Duyên. Nói với bà Trịnh rằng mình đi gọi bác sĩ, Quang Anh quay lưng đi đã bị Tú Duyên nắm lấy bàn tay đang buông thõng.
"Quang Anh, Đức Duy anh ấy sao rồi? Hôm qua anh ấy nói muốn tìm anh để trao trả giấy tờ gì đó, nhất định phải tìm được anh. Em đưa anh ấy đến chỗ mảnh đất, chưa kịp nói gì thì anh ấy đã..."
"Được rồi, Tú Duyên."
"...Anh ấy nhất định muốn đi quanh khu nhà tìm anh dù em đã cản lại..."
"Ừ, anh biết rồi."
Bà Trịnh đứng nhìn hai người trẻ tuổi nói chuyện với nhau. Quang Anh rõ ràng là một người dịu dàng chu đáo, từ khi mới gặp ngày hôm qua bà đã biết điều đó. Anh lễ phép nói chuyện với bà, nghiêm túc lắng nghe bác sĩ rồi chăm sóc Tú Duyên cẩn thận. Thậm chí dù nhìn có vẻ mệt mỏi xuống tinh thần thấy rõ, ngay khi trở lại phòng bệnh đã được làm thủ tục đầy đủ, Quang Anh vẫn cố gắng thuyết phục bà Trịnh sang ghế sofa nghỉ tạm để anh trông cô đến hết đêm.
Vậy nhưng cách nói chuyện lúc này của Quang Anh lại có gì đó kì lạ. Anh liên tục ngắt lời Tú Duyên, không phải bộ dạng kiên nhẫn lắng nghe bà Trịnh ca cẩm vào đêm qua. Tú Duyên nhắm mắt lại rồi mím môi, bà Trịnh vội nói:
"Quang Anh, cháu để cho Duyên nói hết đi. Cô đi tìm bác sĩ, hai đứa cứ từ từ nói chuyện."
Bà Trịnh đi khỏi, căn phòng trở nên im lặng. Trời đã bắt đầu vào thu, không khí mát mẻ hơn rất nhiều. Chiếc quạt trần không quay, tivi không bật, Quang Anh không nói gì mà chỉ nhìn Tú Duyên chăm chú. Tú Duyên không dám nhìn thẳng vào mắt Quang Anh. Cô nhìn trần nhà cũng được sơn trắng, đột nhiên có cảm giác lo sợ trần nhà cũng sẽ đổ ập xuống như ngày hôm qua, dù chuyện hôm qua hoàn toàn là do chính cô gây ra cho mình.
Quang Anh ngồi xuống chiếc ghế mẹ của Tú Duyên vừa ngồi. Anh sửa lại sợi dây truyền nước, kéo mép chăn đã phẳng lì rồi nói nhỏ:
"Anh nghe em đây."
Tú Duyên quay nhìn Quang Anh. Đôi măt anh dù hằn đỏ dấu vết mỏi mệt nhưng vẫn rất dịu dàng. Tú Duyên đưa một tay lên vuốt lại một vài sợi tóc rơi xuống gáy anh, Quang Anh không tránh.
—-
Quang Anh là một kiểu người rất lạ, có một điểm đặc biệt ở anh mà Tú Duyên không biết là tốt hay là xấu, cũng không biết là điều đó sẽ có lợi hay có hại cho cô ở thời điểm này. Từ lúc Đức Duy bỏ đi hoặc là từ những ngày trước nữa, Quang Anh trở thành một người có vấn đề rất lớn với niềm tin.
Quang Anh làm công trình luôn cẩn thận tỉ mỉ, mỗi chi tiết đều phải rà đi soát lại hàng trăm hàng chục lần, vậy mà anh ít khi xác nhận đúng sai trong vấn đề tình cảm. Nếu anh chọn tin một người nào đó, anh sẽ tin hết mọi điều người đó nói, không bao giờ tìm đến một người thứ ba để hỏi xem liệu chuyện có thật hay không. Vòng tròn quen biết của Quang Anh rất rộng nhưng kì thực lại không có mấy người, quanh đi quẩn lại chỉ có những con người anh tin tưởng. Những người trong văn phòng kiến trúc, Ái Vy, Hoàng Hùng, Tú Duyên, hai người kiến trúc sư trong hội kiến trúc sư trẻ, chỉ có chừng đó con người phá vỡ được lớp băng bên ngoài Quang Anh để tiến vào đại dương của anh.
Còn Đức Duy? Có lẽ là người vốn đã ở sẵn trong đại dương của Quang Anh, được tin tưởng nhiều đến nỗi khi mất niềm tin thì không cách gì lấy lại được.
Chính vì Quang Anh như thế nên nói dối anh cũng giống như đang chơi trò lật đồng xu. Chỉ có hai mặt, hoặc đúng hoặc sai, tùỳ thuộc vào chủ nhân của đồng xu muốn nhìn nhận mặt nào chứ không bao giờ liên quan đến sự thật rằng mặt nào rơi xuống. Vấn đề không phải là nói thật hay nói dối, vấn đề là Quang Anh tin hay không tin mình.
Đành phải đánh cược thôi, Tú Duyên nghĩ thầm. Bên cạnh Đức Duy còn có Daniel Hallow và nhiều người nữa, chắc chắn sau sự việc này những người đó sẽ ngăn cản Quang Anh đến gần Đức Duy. Tú Duyên hít một hơi sâu, cô nhìn lên bình hoa linh lan để trên tủ rồi cất giọng run rẩy:
"Hôm qua Duy không trực tiếp tìm anh mà nhất định tìm đến em dù em nói rằng anh ở công ty. Anh ấy nói rằng không liên lạc được với anh, muốn hẹn em để trả cho anh giấy tờ nhà đất gì đó..."
Tú Duyên kể lại cho Quang Anh câu chuyện theo cách của cô. Kể đến khoảnh khắc ngôi nhà sập xuống, Tú Duyên bất giác đưa tay ôm đầu. Quang Anh kéo bàn tay cô ra để giữ cho kim truyền cắm đúng vị trí, Tú Duyên nắm ngón tay cái của anh mà Quang Anh lại một lần nữa để yên cho cô giữ lấy ngón tay ấm nóng trong tay mình.
"Em sợ lắm, em tưởng em đã chết rồi. Lúc nghe được giọng anh, em chỉ muốn khóc rồi về nhà ngay. Cuối cùng anh đã đến."
Một giọt nước mắt trượt xuống gò má, Tú Duyên đưa tay gạt sơ sài. Nỗi sợ hãi sau khi tai nạn xảy ra là thật, nhưng cô không thể kể câu chuyện trước đó theo đúng bản mẫu với Quang Anh. Lại là một khoảng im lặng kéo dài, Quang Anh đột nhiên nhìn thẳng vào Tú Duyên rồi hỏi một câu không hề ăn nhập với câu chuyện chút nào:
"Tú Duyên, em nói em yêu anh?"
Tú Duyên gật đầu ngay lập tức.
"Sau này cũng vậy? Rất lâu sau này em vẫn yêu anh như bây giờ?"
"Thậm chí còn hơn bây giờ."
Một câu khẳng định chắc chắn được Tú Duyên nói ra không ngập ngừng. Quang Anh mỉm cười rất nhẹ. Anh nhìn ra cửa sổ, ô cửa trống rỗng có thể nhìn thấy một trung tâm thương mại ở đối diện. Trung tâm đó là do công ty nào xây dựng không rõ, kiến trúc tù túng không hiếu sao lại rất hợp nếu là từ bệnh viện nhìn ra.
"Nếu anh vẫn như lúc này, vẫn đối xử không tốt với em..."
"Em vẫn yêu anh thôi."
Câu chuyện ngừng lại khi bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tú Duyên chán ghét nhìn ra, cô còn tò mò không biết Quang Anh đang định nói điều gì. Tú Duyên cũng biết lời nói của cô đầy sơ hở, chỉ cần một phép kiểm tra sơ sài nhất cũng có thể nhìn ra cô đang cố ý để thật giả lẫn lộn với nhau. Một nửa sự thật không phải là sự thật, chỉ riêng câu nói yêu anh Tú Duyên chắc chắn rằng mình không nói dối.
Bác sĩ cùng bà Trịnh đi vào, Quang Anh đứng dậy dịch chuyến chiếc ghế rồi lùi ra khỏi phòng để bác sĩ cởi áo Tú Duyên kiếm tra vết thương trên bả vai. Anh đóng cửa phòng lại rồi nhìn quanh. Hành lang bệnh viện dù là ban ngày nhưng vẫn không có nhiều người, cả hành lang cũng chỉ có vài phòng bệnh. Đây là dãy phòng bệnh cao cấp cho bệnh nhân yêu cầu dịch vụ, Đức Duy cũng được chuyển tới đây sau cuộc phẫu thuật kéo dài ba tiếng đồng hồ.
Phòng bệnh của Đức Duy nằm ở cuối dãy, của Tú Duyên ở đầu.
Không biết ở cửa số nhìn ra em sẽ thấy gì, hi vọng không phải là một tòa nhà mà là một nhánh cây vàng lá.
—-
"Cút."
Daniel chỉ tay về hành lang ngược hướng phòng phẫu thuật. Quang Anh không rời đi, anh khẩn khoản hỏi Daniel:
"Tay của Duy..."
"Duy chết rồi."
Đức Duy từng kể với Daniel, cũng kể với Quang Anh rằng từ khi còn là một đứa trẻ, cảm quan màu sắc là thứ duy nhất đến với cậu một cách tự nhiên. Đức Duy từng vẽ không đẹp, Quang Anh không ít lần đưa hai bàn tay của mình ra chạm mười đầu ngón tay vào mười đầu ngón tay của Đức Duy rồi cả hai cùng cười vì sự kì diệu của định mệnh. Đức Duy không hề có bất cứ hoa tay nào, còn Quang Anh vừa vặn có tròn mười cái.
Đức Duy nói với Quang Anh rằng tất cả những thứ cậu có trong tay đều là nhờ nỗ lực từng ngày, cậu vốn không phải là thiên tài nên dùng lòng kiên trì thay thế. Chỉ biết rằng mình rất thích vẽ nên cố gắng vẽ, cuối cùng lòng kiên trì cũng được đền đáp. Lại là một sự trùng hợp đau lòng, Daniel cũng rất thích ngắm mười đầu ngón tay của Đức Duy.
Anh không tin vào hoa tay nhưng mười đầu ngón tay chai cứng đó rất đẹp vì biết câm bút vẽ, cũng biết pha cà phê, biết lái motor, biết làm tất cả mọi công việc có thể kiếm ra tiền chỉ để được tiếp tục vẽ. Đức Duy suýt nữa đã bị chôn vùi ở dưới tòa nhà nếu không phải điện thoại cậu reo lên đúng lúc mấy người lính cứu hỏa thu dọn túi nén khí để ra về. Để mảnh tường gỗ không đổ sập xuống, không chỉ lưng mà hai cánh tay Đức Duy cũng chống xuống nền nhà rồi bị gạch vữa đè lên.
Trừ bỏ hai ngón cái chỉ bị trầy xước không đáng kể, tám ngón còn lại đều bị đè nát, da thịt không phân biệt được rõ ràng. Máu đổ ra hòa cùng với bụi đất, khi Daniel chạy đến nơi anh thậm chí không dám nhìn vào hai bàn tay đó.
Giống như Quang Anh chỉ có những tòa nhà đ làm thành tựu cuộc đời, tài sản lớn nhất của Đức Duy là mười ngón tay của cậu. Hai người là họa sĩ, một người là kiến trúc sư, ai cũng biết công cụ giao tiếp với thế giới của bọn họ rõ ràng không phải là miệng mà là đôi tay. Không có đôi bàn tay đó, coi như Đức Duy không còn lại gì. Họa sĩ Hoàng Đức Duy không thể điều khiển được mười ngón tay của mình chẳng khác gì họa sĩ đã chết.
Quang Anh đưa hai tay ôm mặt, anh không muốn khuỵu xuống trước mặt Daniel nhưng thật sự chỉ muốn buông xuôi rất cả.
Daniel nhìn Quang Anh rất lâu rồi cất tiếng nói. Giọng nói anh nặng nề khinh miệt, nếu biết trước sẽ có ngày này chắc chắn Daniel không ngần ngại ép Đức Duy rời hẳn khỏi thành phố cậu cố chấp quay về. Quang Anh chẳng phải là một con người bạc nhược yếu đuối, Daniel biết điều đó qua những công trình Quang Anh đã xây nên.
Chuyện ngày hôm nay xảy ra chắc chắn Đức Duy cũng phải chịu một phần trách nhiệm, nhưng Quang Anh đã để cô gái kia đã đi quá giới hạn rồi.
"Tôi sẽ mang Duy đi."
Quang Anh cúi đầu. Đức Duy lại đi sao? Đức Duy đã từng về đây bên cạnh anh chưa? Đức Duy còn chưa về, sao lại có thể lại đi? Không thể phản đối Daniel, Đức Duy đi đâu làm gì đã không còn là điều Quang Anh có quyền quyết định.
"Vốn là định ngày mai chúng tôi sẽ cùng đi. Tôi rất thích đất nước này, từng nghĩ chỉ cần cùng Duy đến nơi nào không có cậu và cô ta là được. Còn bây giờ, tôi sẽ mang Duy đi xa nhất có thể và giữ cậu ấy lại cả đời."
Phải rồi, giữ Đức Duy lại cả đời thì cậu sẽ không còn đau đớn nữa mà có thể ở bên Daniel sống tiếp những ngày tháng đẹp trời. Quang Anh ngẩng đầu nhìn Daniel, anh khẽ nói:
"Duy..."
Vứt bỏ hết vẻ thanh lịch lãng tử, Daniel năm bàn tay lại đấm mạnh vào bụng Quang Anh. Dạ dày quặn lên đau đớn, anh loạng choạng lùi vài bước nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình đứng vững.
"Miệng của cậu không có tư cách nói ra cái tên đó. Duy khi được đặt lên cáng vẫn gọi tên cậu, mà cậu đã làm gì? Chắc chắn lại âu yếm ngọt ngào với cô ta ngay khi Duy đang nằm trong đống xà bần gạch vụn cách cậu vài bước chân với mười đầu ngón tay nát bấy. Quản chặt cô bạn gái thiên thần của cậu đi, đừng để cô ta đi quanh hại người. Tốt nhất là cậu dứt khoát ở cạnh cô ta suốt đời suốt kiếp, cô ta hay người nào khác cũng sẽ giày vò Duy của tôi thôi."
Daniel nói ra câu "Duy của tôi" không do dự. Bàn tay vẫn nắm chặt thành nắm đấm, anh thong thả đứng nhìn như chưa từng đánh người kia. Quang Anh yêu Đức Duy, Daniel nhìn ra được điều đó. Nhưng yêu thì sao, không yêu thì sao? Chẳng phải Đức Duy đang sống rất tốt cùng anh, còn cô gái kia lại quanh quẩn như một bóng ma ám lên hạnh phúc của bọn họ?
Thậm chí nếu sau này không phải Tú Duyên mà là một cô gái khác tới với Quang Anh, cũng không loại trừ khả năng cô ta lại ghen tị với quá khứ của hai người. Quá khứ của Quang Anh và Đức Duy có đau khổ cách mấy vẫn là quá khứ đẹp vô cùng, Daniel từng tưởng tượng rằng chứng kiến quá khứ đó giống như đang đứng trên boong tàu nhìn ra mặt biển trong dông tố. Quá khứ đó đẹp đẽ và đáng sợ như con sóng chực nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đường đi của nó, nên người ta sẽ bất lực ngán sợ và nhanh chóng muốn xua cơn bão rời đi.
"Duy..."
Một cú đấm nữa lại nhanh gọn rơi vào bụng Quang Anh. Daniel lắc lắc cổ tay, lạnh lùng gẵn từng tiếng:
"Đừng gọi tên người của tôi."
Bệnh viện lúc đó giống như một căn nhà bỏ hoang không người qua lại, Quang Anh cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn phải quỳ một chân xuống sàn nhà. Anh hít một hơi sâu nén hết tất cả những hối lỗi cùng đau đớn trong lòng lại thành một khối nặng chắn ngang tim mình. Không gọi tên cũng được, có những việc nhất định Daniel cần phải biết.
"... không ăn cháo quá mềm, không được ăn cháo hải sản, không ăn thịt mỡ, không có hành củ nhưng phải có hành lá được nấu chín, nếu là thịt gia cầm thì phải lọc hết da ra. Phải cho ớt vào nhưng là ớt xanh và không được cho nhiều quá nửa trái. Nhất định khi bị đau sẽ đòi ăn rất nhiều thứ không tốt cho sức khỏe, phải kiểm tra thật kĩ nếu không sẽ lén đi ăn. Và còn, Duy..." Quang Anh lùi lại khi nắm tay của Daniel lại đưa lên lần nữa. "... bị ốm sẽ rất trẻ con, nhất định sẽ không chịu ăn cháo mua ở cửa hàng. Vì không thích ăn cháo nên cần phải chịu khó dỗ dành, kiên trì một chút. Còn nữa..."
Quang Anh thở hắt ra. Thật sự muốn nhào vào trong phòng phẫu thuật dựng Đức Duy dậy để thêm một lần nữa hỏi cho rõ ràng.
Hoàng Đức Duy, vì cái gì mà em lại ra đi, để đến bây giờ tôi phải dặn dò người khác những điều đáng ra chỉ riêng chúng ta được biết?
"...Ban đêm trong bệnh viện nhất định phải có người ở bên ôm lấy, nếu không sẽ không ngủ được."
Daniel cúi nhìn con người đang quỳ một chân trước mặt mình. Rõ ràng không phải quỳ để cầu xin điều gì, lưng của Quang Anh thẳng băng, dáng vẻ không chật vật khổ sở mà chỉ như một gốc cây bị đốn gãy còn đứng trên mặt đất. Anh nén một tiếng thở dài, quen biết Đức Duy đã bốn năm trời, biết rằng Đức Duy cười rất đẹp, vẽ rất đẹp, có thế làm tất cả mọi công việc tay chân vì tiền nhưng đến khi có nhiều tiền thì lại chỉ tiêu bằng với một người thu nhập trung bình mà không bao giờ hoang phí.
Anh cũng biết Đức Duy rất có năng khiếu dạy trẻ con, Đức Duy nấu ăn rất ngon pha cà phê rất giỏi. Biết cả cơ thể của Đức Duy, biết thói quen cắn môi và uống rất nhiều nước ấm sau khi hôn, nhưng chưa bao giờ biết đến một điều đơn giản rằng phải lọc thịt gia câm khi phục vụ đồ ăn cho cậu.
Cũng là bốn năm nhưng bốn năm của Quang Anh là trọn vẹn yêu thương, còn bốn năm của Daniel chỉ giống như anh đang quan sát một bức tranh đẹp trong phòng triển lãm. Dầu biết là như thế nhưng ở cùng Quang Anh lúc này còn có một cô gái bất chấp tất cả mọi thứ.
Cuộc đời có thể chỉ cho Đức Duy một lần tuổi trẻ, Đức Duy có thể một lần dùng hết tuổi trẻ để gặp gỡ người như Quang Anh. Nhưng Đức Duy chỉ có một sinh mạng mà thôi.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như ngày hôm qua điện thoại của Đức Duy không vô tình kêu lên và mấy người công nhân cứ thế giẫm lên bức tường gỗ để tiếp tục làm công việc san lấp mặt bằng, Daniel biết và Quang Anh cũng rõ hơn ai hết.
Đã cảnh cáo Tú Duyên một lần rằng đừng đem Đức Duy vào cuộc đuổi hình bắt bóng đó, cuối cùng kết quả là gì? Là một họa sĩ Hoàng Đức Duy với mười ngón tay không lành lặn đang được ghép da trong phòng phẫu thuật chưa biết thất bại hay thành công.
"Quang Anh, cậu ở bên cạnh Duy bốn năm và tôi cũng vậy. Không cần nhắc tôi những điều đó, cậu tưởng tôi không biết Duy như thế nào sao? Bốn năm của cậu, à không, chính xác chỉ là hai năm, đã cách hiện tại thêm một lần bốn năm nữa rồi. Đến tình yêu cũng thay đối, sao cậu có thể chắc chắn rằng thói quen của Duy sẽ không thay đổi? Tôi tự biết cách chăm sóc Duy, còn với cậu chỉ có một từ thôi. Cút. Duy không cần cậu nữa, Duy có tôi và có mọi người. Nếu được thì chỉ xin cậu một điều, mang cả Tú Duyên đi với cậu."
May là Quang Anh không nói một câu bênh vực nào cho Tú Duyên, nếu không có lẽ Daniel sẽ trực tiếp làm cho Quang Anh phải vào phòng cấp cứu. Quang Anh gượng đứng dậy rồi châm chậm quay đầu. Đèn ở trên bảng cấp cứu vẫn đang còn sáng, hai ô kính bằng bàn tay trên cánh cửa nặng nề nhòe nhoẹt không thấy rõ bên trong. Muốn nhắc thêm cho Daniel biết rằng phải chú ý đóng chặt cửa sổ phòng bệnh nếu không Đức Duy sẽ suy nghĩ lung tung đến mấy chuyện ma quỷ, nhưng có lẽ nhắc cũng đã thừa. Anh đi một mình trên hành lang vắng, xuyên qua những căn phòng đầy máy móc rồi đến một phòng xét nghiệm, phòng chụp X-quang, phòng siêu âm, không có một ai ở đó.
Tưởng là kết thúc đã được định từ một đêm mưa bốn năm về trước nhưng không, ngày hôm nay mới thực sự là dấu chấm hết ở phía Đức Duy. Quang Anh không còn gì cả, đến việc hận cậu vì từ chối lời cầu hôn rồi rời đi khi anh nghèo khó và tốn thương đầy mình cũng đã không còn. Nếu như còn hận, có lẽ trong lòng Quang Anh sẽ bớt trống rỗng hơn bây giờ một chút.
—-
Quang Anh thức suốt một đêm dài. Anh cúi đầu vờ nhắm mắt để tránh phải nói chuyện với mẹ của Tú Duyên nhưng hoàn toàn không chợp mắt. Bụng đau âm ỉ mà tim cũng như đang bị cào xé, Quang Anh vòng tay ôm lấy cánh tay mình. Chừng năm giờ sáng, có một tiếng hét thất thanh vang lên ở căn phòng cuối dãy, cả tiếng đồ đạc đập phá ầm ĩ. Bác sĩ cùng vài người bảo vệ chạy râm rập trên hành lang, Quang Anh thấy chân mình đông cứng.
Đức Duy đã tỉnh rồi, chắc chắn đã nhận ra tay mình bị quấn băng kín mít. Sau khi ở phòng phẫu thuật về mà không nhận được một lời chính xác nào về tình trạng của Đức Duy, Quang Anh cùng quẫn suy nghĩ rồi cuối cùng gọi điện cho Hoài Trí. Hoài Trí đang đi công tác xa, anh bảo rằng sẽ tìm hiểu thông tin rồi gọi lại.
Ba mươi phút nặng nề hơn cả thế kỉ cuối cùng cũng kết thúc, Hời Trí nói rằng Đức Duy chắc chắn sẽ phẫu thuật thành công.
"Bức tường đỡ đi phần nhiều trọng lượng của mảnh gỗ, lưng của Duy sau khi chống đã chuyển thành bị đè lên. Hai bàn tay thì chỉ bị chấn thương phần mềm, hỏng móng tay và phải ghép da nhưng không ảnh hưởng đến xương."
Trả lời câu hỏi của Quang Anh rằng Đức Duy có vẽ được hay không, Aun khẳng định nếu như không có biến chứng gì thì chỉ cần vài tháng nghỉ ngơi là cậu sẽ trở lại bình thường như trước. Làm sao có thể bình thường được, Quang Anh biết. Mở mắt dậy và thấy hai tay mình quấn băng trắng toát, Đức Duy hẳn sẽ sốc đến mức quên đi tất cả mọi thứ xung quanh.
Xin lỗi em, lại làm em tổn thương rồi.
Bà Trịnh nghe tiếng ồn thì tò mò đứng dậy mở cửa ra. Âm thanh không còn bị hãm lại, xộc vào tai anh rõ ràng không sót bất cứ điều gì. Đức Duy không nói ra điểu gì cụ thể, âm thanh khàn khàn cứ lên đến cao trào là nghẽn lại. Daniel gào trả Đức Duy cố gắng làm cậu bình tĩnh, chắc hẳn điều đó có hiệu quả bởi vì vài phút sau im lặng đã được trả lại nguyên vẹn như chưa có gì xảy ra. Im lặng làm Quang Anh càng bức bối hơn, muốn chạy đến bên nhưng lại không thế đến, chuyến tàu chở Đức Duy anh đã trễ mất rồi.
—-
Trở ra từ phòng bệnh của Tú Duyên, Quang Anh gọi xe về nhà. Anh trở về căn nhà ở con đường phía Tây thành phố, rẻ quạt vẫn đang còn màu xanh dù trời đã vào thu một nửa. Cả hai căn nhà phủ đầy bụi cũ, Quang Anh bước vào văn phòng rồi đi lên căn gác của mình.
Quang Anh không mở rèm ra, cũng không bật đèn. Anh tắm rất lâu, thay vào một chiếc áo mỏng rồi đi lên sân thượng. Xương rồng rất lâu không có người chăm sóc vẫn kiên cường sống sót, thậm chí có cây đã phát triển đến mức làm nứt cả chậu chứa cây. Quang Anh tưới cho vài cây xương rồng dù biết điều đó là không cân thiết, sau đó trở lại trên chiếc giường sắt. Thay cho chiếu nệm là một chiếc phản gỗ, Quang Anh nằm ngửa trên đó còn có thể nghe được mùi gỗ ẩm sau mưa.
Mùa mưa không biết từ khi nào lại tràn tới mà Quang Anh chưa kịp nhận ra. Bác sĩ đi rồi, Tú Duyên khẩn khoản hỏi Quang Anh rằng liệu có phải anh không tin cô nên mới lặng im dịu dàng như thế. Quang Anh vẫn kiên trì nói rằng cô nên nghỉ ngơi thật tốt rồi mới rời đi.
Quang Anh không tin, không tin một chút nào.
Không phải anh nghĩ rằng Tú Duyên ghen với Đức Duy rồi trong lúc mất bình tĩnh đã làm ra điều dại dột ảnh hưởng đến cả bản thân cô. Trong trí nhớ của Quang Anh, Tú Duyên là một cô gái nhẫn nại hiền lương, anh không ngại khẳng định với bố điều đó khi ông trả lời anh rằng Tú Duyên "có vẻ là người tốt".
Có thể Tú Duyên nghĩ rằng cô đã bước tới đường cùng nên mới liều mình mở ra một con đường mới dù là bằng cách tiêu cực, nhưng chỉ trước khi vụ nổ xảy ra. Khi người ta đứng trên ranh giới sống chết, tất cả mọi việc còn lại nằm ở bản năng muốn sống, pháp luật còn có thể tha thứ cho những người phạm tội khi mất năng lực kiểm soát hành vi.
Quang Anh tin vào bản chất lương thiện tạm thời bị che lấp bởi lòng ích kỉ sinh ra từ tình yêu của Tú Duyên, anh tin cô từ trong sâu thằm không phải là người xấu.
Nhưng Quang Anh không tin lời Tú Duyên nói vì khi bắt đầu câu chuyện, Tú Duyên kể rằng Đức Duy không muốn tìm Quang Anh mà tìm đến cô để trả giấy tờ nhà đất. Tú Duyên bắt đầu nói dối ngay từ đó. Bốn năm hay lâu hơn nữa, có thể là từ ngày đầu tiên chạm môi vào, Quang Anh chưa bao giờ quên đi một mùi vị vô cùng thân thuộc. Anh chắc chắn hơn cả chắc chắn, cốc cà phê còn ấm đặt trên bàn làm việc lúc đó là do Đức Duy pha cho mình.
Con người ta không thể chỉ sống bằng tình yêu nhưng lại có thế chết vì tình yêu. Có thế hạnh phúc vì nó, đau đớn vì nó. Có thể bất an lo lắng, có thế nhân danh tình yêu mà làm những chuyện điên rồ. Quang Anh đáng ra phải tức giận Tú Duyên , vậy mà đến cuối cùng anh thấy mình không được quyền tức giận. Cả thế giới có thể trách Tú Duyên nông nổi, nhưng Quang Anh thì không.
Anh nợ cô một lời xin lỗi. Tú Duyên chọn cách tiêu cực vì cô muốn có anh. Lỗi lầm lớn nhất không nằm ở Tú Duyên mà nằm ở chính anh, Quang Anh mới là kẻ ích kỉ khi không dứt khoát giữa hai bên, anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Lại nhớ đến Daniel, người đàn ông tự tin kiêu hãnh giống Quang Anh của nhiều năm về trước. Anh ở bên Đức Duy không do dự, không có bất kì gánh nặng nào, cũng có thể cho cậu một đôi cánh tự do. Có thế con đường tốt nhất dành cho cả bốn người là như Daniel nói, Daniel mang Đức Duy đi khỏi mọi khổ đau anh gây ra, anh lại giữ Tú Duyên bên mình để bù đắp cho những tổn thương cô phải chịu. Còn hạnh phúc của Quang Anh?
Cây thanh long ngày xưa đã chết, căn nhà đối diện không còn sáng đèn, hạnh phúc của anh đã biến mất từ lâu. Quang Anh biết nơi cất giữ nhưng hết lần này đến lần khác không đủ dũng cảm để tìm lại, đành phải thả trôi để cánh chim đó về với mây trời.
Hết phần 29.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top