1.
Duy mệt mỏi gục đầu xuống chiếc bàn đầy tài liệu ôn thi, bây giờ đã là 12h đêm. Ánh đèn mờ ảo trong phòng chỉ đủ để chiếu sáng những trang sách, nhưng không đủ để xua tan đi cái không khí nặng nề đang bao trùm tâm hồn em.
Xung quanh là những tờ giấy động viên, những tờ giấy khen, và huy chương học tập mà em từng rất tự hào. Nhưng giờ đây, tất cả những thành tích ấy chỉ như những ký ức xa vời, không còn sức mạnh để an ủi em trong những khoảnh khắc tuyệt vọng này.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên khuôn mặt kiều diễm, hòa cùng những nỗi đau không thể diễn tả bằng lời. Từng lọn tóc mái rơi xuống, che xuống đôi mắt thâm quầng vì phải học tập nhiều đêm. Giọng em thều thào, nghẹn ngào: "Mẹ ơi, mẹ về với con đi, con mệt lắm rồi." Những lời nói ấy thoát ra từ tận đáy lòng, như một tiếng kêu cứu trong đêm tối.
Em còn nhớ những tháng ngày hạnh phúc khi gia đình mình còn bên nhau. Những bữa cơm ấm cúng, tiếng cười giòn giã, và những câu chuyện trước khi đi ngủ. Giờ đây, tất cả chỉ còn là những ký ức đau thương. Em cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không có lối thoát. Mỗi ngày trôi qua, em phải đối mặt với những ánh mắt lạnh lùng, vô cảm của ba, những câu nói châm chọc từ ả, và cả nỗi cô đơn tràn ngập trong căn nhà vốn dĩ từng là tổ ấm, từng là nơi chào đón em trở về.
"Giờ con phải học thì mới thoát được cái nhà này nhưng con mệt quá," em thốt lên trong sự tuyệt vọng. Áp lực từ việc học hành, từ những kỳ vọng mà em tự đặt ra cho bản thân, tất cả như một ngọn núi đè nặng lên vai em. Em không biết phải làm gì để thoát khỏi tình cảnh này.
Duy chỉ muốn được mẹ ôm vào lòng, nghe mẹ nói rằng mọi thứ sẽ ổn. Nhưng giờ đây, em chỉ có thể ngồi đây, tự gánh chịu những nỗi đau và sự mệt mỏi. Em ước gì thời gian có thể quay trở lại, để em có thể sống lại những ngày tháng bình yên bên ba mẹ.
"Mẹ ơi, con cần mẹ," giọng em thì thầm trong đêm khuya tĩnh mịch, mặc cho những giọt nước mắt vẫn rơi, ướt cả trang giấy. Cứ thế, em gọi tên mẹ trong giấc ngủ bên bàn học, mệt mỏi vì không ngủ nhiều đêm. Những nỗi đau và áp lực đè nặng lên tâm hồn em, khiến giấc ngủ trở thành một cuộc chiến không hồi kết.
Bất chợt, em giật mình tỉnh giấc sau một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, em thấy mình bị đuổi khỏi nhà vì ả, lạc lõng và buồn bã, không còn chỗ để về, em chết cóng trên đường. Cảm giác lạnh lẽo trong giấc mơ vẫn còn ám ảnh em khi em mở mắt. Nhìn đồng hồ, mới 5h sáng, em quyết định tiếp tục học bài. Nhưng từng chữ trên trang sách như nhảy múa, không thể nào vào đầu. Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng, như thể sắp có chuyện gì không hay xảy ra.
Để xua tan đi cảm giác mệt mỏi, em đi tắm. Từng đợt nước lạnh xối xuống cơ thể, làm em sảng khoái hơn, giúp em bình tĩnh lại. Em cố động viên bản thân: "Sẽ ổn thôi, không sao đâu, cố lên." Những lời tự nhủ như một liều thuốc an thần, nhưng vẫn không thể xóa tan đi nỗi lo lắng đang âm thầm gặm nhấm tâm trí em.
Khi em bước ra khỏi phòng tắm, cảm giác tươi mới từ làn nước lạnh vẫn còn vương vấn. Em cố gắng lấy lại tinh thần, nhưng những suy nghĩ tiêu cực vẫn không ngừng quẩn quanh. Trong lòng em, nỗi lo lắng về tương lai, về những kỳ thi sắp tới, và sự lạnh lùng của ba, tất cả như một cơn bão đang cuộn trào.
Duy bước vào căn bếp, không khí ngột ngạt như bức tường vô hình bao quanh anh. Người phụ nữ đó, với vẻ mặt lạnh lùng như tượng băng, đang ngồi đó. Ánh mắt của bà ta như những mũi tên nhọn, đâm thẳng vào tim anh. Cảm giác sợ hãi len lỏi khắp cơ thể, Duy nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh." Duy cất giọng: "Chào dì buổi sáng." Giọng nói của anh vang lên trong căn phòng yên tĩnh, như một viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ. Cùng lúc đó, tiếng bước chân nặng nề vang lên trên cầu thang. Ba anh xuất hiện, khuôn mặt nghiêm nghị. Cả hai cùng nhìn về phía Duy, ánh mắt họ giao nhau, tạo thành một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở."
Duy ngồi xuống, lòng thắt lại. Ả, với vẻ mặt giả tạo đến mức khiến người ta sởn gai ốc, lên tiếng: 'Chuyện là, con trai à, con cũng đến tuổi lập gia đình rồi. Chúng ta đã sắp xếp cho con một cuộc hôn nhân thật xứng đáng với bà Elizabeth, chắc con sẽ thích lắm đây.' Giọng nói của bà ta ngọt lịm, nhưng lại khiến Duy cảm thấy ghê tởm."
Duy cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm trong một vũng bùn lầy. Ả, với vẻ mặt đắc thắng, tiếp tục: 'Con đừng có mà cãi lại. Lấy vợ rồi thì con sẽ có người chăm sóc, không phải lo nghĩ gì nữa.' Mỗi lời bà ta nói như một nhát dao đâm vào trái tim Duy. Anh cảm thấy mình như một con rối, bị điều khiển bởi những người xung quanh."
"Duy đứng bật dậy, giận dữ chỉ thẳng vào mặt ả: 'Tại sao? Tại sao tôi lại phải chịu đựng điều này? Tiền học tôi tự kiếm, vậy mà bà lại muốn tôi lấy một người đàn bà già gấp đôi tuổi tôi? Tôi biết rồi, tất cả chỉ vì tiền, đúng không? Hèn gì gần đây đồ đạc trong nhà cứ biến mất dần.
Lời nói của Duy như một ngòi nổ, khiến người cha vốn đã tức giận càng thêm bực bội. Ông ta gằn giọng, đôi mắt nảy lửa: 'Thôi đủ rồi! Tao nuôi mày ăn học bao nhiêu năm trời, mà mày dám cãi lại tao như vậy sao?' Giọng nói của ông ta chứa đầy sự giận dữ và quyền uy, khiến Duy cảm thấy nghẹt thở.
Em uất ức nói lại: "Được rồi, đã bao giờ ông xem tôi là con trai ông kể từ ngày mẹ mất chưa, đã bao giờ chưa?, Tôi đã cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người con trong gia đình này, vậy mà ông đối xử với tôi như thế này sao?" Em hét lên. Bất thình lình, một cái tát đau đớn lên má phải của em. Cái tát ấy không chỉ đau đớn về thể xác mà còn là một cú sốc tinh thần. Anh đưa tay lên ôm má, đôi mắt tràn đầy nước mắt. 'Ông đánh tôi! Ông đánh tôi!' Duy hét lên, giọng nghẹn ngào. Anh cảm thấy như trái tim mình đang bị bóp nghẹt. 'Ông có còn là cha tôi nữa không?'"
Sau cái tát của ba, em cảm thấy như mình sắp bị tước đoạt quyền tự do. Cái nhà này không còn là nơi em gọi là "nhà" nữa, mà chỉ là một nơi em bị giam hãm, bị áp bức. Em biết rằng mình cần phải ra đi, tìm một cuộc sống mới, xa khỏi những áp lực này. Nhưng em không biết phải làm thế nào, em chỉ muốn được ôm lấy mẹ và tìm được sự an ủi, động viên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top