1.💤
• noti: có chứa từ ngữ thô tục
- fic sẽ có ngược nhẹ nhàng đáng iu
mong mng đọc fic vui vẻ ạa'
Thứ hai lại đến sao? Hoàng Đức Duy lại phải lê thân xác nặng nhọc này dậy để cống hiến cho tư bản.
Nói em cống hiến thì cũng chẳng đúng, em bị tư bản bào mòn đến đáng thương. Gia cảnh nhà em cũng khốn đốn lắm. Năm nay em mới 19 tuổi thôi, cái tuổi mà đáng ra con người ta được sống viên mãn bên gia đình và được ăn học đàng hoàng thì em lại phải nghỉ học để lao ra ngoài bươn chải rồi.
Lí do nghe khốn nạn lắm! Cái ngày em sinh ra cũng chỉ là một "sự cố" nhất thời của mẹ em thôi nên bà ấy chẳng hay chẳng màng tới em sống chết như nào đâu. Giờ bà ấy cũng đã rước thêm một ông dượng cờ bạc và một đứa con riêng của ông ấy về sống cùng rồi.
____8:00 am____
-“um… Sao, đã 8 giờ sáng rồi hả?!”
Chỉ mới kịp thoáng nhìn qua chiếc điện thoại, em còn tưởng em bị hoa mắt nhưng không!
Bây giờ đã là 8 giờ sáng và thời gian làm việc của em đã trôi qua đc nửa tiếng rồi...
-"Bỏ cha rồi, kiểu gì cũng bị ăn mắng cho xem." Em vừa cáu bực xen lẫn hoảng loạn vội vàng mặc quần áo rồi bắt chuyến xe đi tới chỗ làm.
Đến lúc em đến nơi đã là gần 9 giờ, vừa tới là đã va ngay vào ánh mắt sắc lẹm như muốn cào rách gương mặt bé nhỏ của Đức Duy rồi. Chưa kịp hé môi câu nào em đã ăn ngay một cú tát đau điếng từ ông ta.
-"Một là mày làm, hai là mày cút. cái loại đã nghèo kiết xác như mày mà còn tham vọng luời làm thì đéo bao giờ ngóc lên nổi đâu, tao nhắc cho mà nhớ!"
Mấy lời nói suông này Duy chỉ cho là muỗi kêu bên tai thôi, nhưng trong lòng em đâu có đơn giản như vậy.
Em nghe chủ em nói về em chắc cũng cả trăm cả vạn lần, nhưng chẳng lần nào ông ta nhẹ nhàng được với em một chữ nào cả, mỗi câu mỗi từ ông ta thốt ra luôn kéo đến một mớ hỗn độn bên trong em, thật sự khó chịu chết đi được! Dù cho em có cố gắng bao nhiêu nhưng thu vào tầm mắt của ông chủ em chỉ là một tên vô dụng, nghèo hèn mà thôi.
Nhân viên nơi này cũng chẳng mấy thân thiện, chúng sẵn sàng buông lời cay độc nhất dành cho em mà chẳng thèm suy nghĩ. nhưng em cũng quen rồi! Một Đức Duy luôn tự dặn bản thân là mình đến đây chỉ để kiếm tiền, không được màng những lời nói thoáng qua kia nhưng chúng đều phản tác dụng với lí trí của em.
Hàng ngàn dòng chảy suy nghĩ cuốn trôi lấy em. Đúng! thứ mà Đức Duy cần nhất bây giờ là tiền, gia đình em từ ngày rước thêm hai cha con trời đánh kia thì đã đổ nợ rồi, nhưng ngặt nỗi em còn quá trẻ, còn mẹ em thì chỉ biết ăn nằm hưởng thụ cùng với hai cha con nhà kia thôi.
Từ sau ngày đó, Hoàng Đức Duy chẳng còn biết danh phận và giá trị của mình trong căn nhà của em là gì nữa rồi.
Giữ lấy dòng suy nghĩ và làm việc, chẳng mấy chốc trời cũng tối mịt mù rồi. Duy chờ mọi người rời đi hết rồi em mới dám ra về, đơn giản là vì em không muốn phải nghe thêm bất cứ một câu nói nào từ miệng chúng nó ra thôi. Bẩn màng nhĩ!
___9:30 pm___
Gần mười giờ đêm rồi Đức Duy mới kịp lê thân về nhà, vừa mở cửa ra thì thứ chào đón em đầu tiên chính là một cú tát đau điếng từ chính mẹ em. Ánh mắt và lời nói của bà như thể đang trút hận lên người em vậy
-"Cả tháng trời rồi mày đếch mang về cho cái nhà này một đồng một cắc nào, mày có biết chủ nợ đã đến đây bao lần đòi lấy mạng hai cái thân già này không? Mày có còn coi đây là bố mẹ mày không hả Hoàng Đức Duy?!"
- "Tiền con làm ra ăn còn chẳng đủ, nếu mẹ cần trả nợ cho mẹ và cho chồng mẹ thì mẹ bảo con trai yêu quý của ông ta nhúng tay kiếm tiền đi, con có bổn phận gì mà phải trả nợ cho mẹ và chồng con của mẹ vậy?"
*Chát
Cha dượng nghe thấy ai động vào con trai quý tử thì lại sửng cồ hết cả thảy, ông thẳng tay giáng một cú tát vào mặt Duy. chỉ nghe tiếng thôi cũng đủ biết ông ta hèn hạ cỡ nào rồi.
- "Địt mẹ, không ai dạy được mày thì để tao dạy mày. Mày đéo coi ai ra gì nữa rồi phải không?!"
- "Đúng! cái nhà này đéo đáng để tôi coi trọng! Cái loại chỉ biết ăn nằm hưởng thụ ngửa tay ra xin tiền một đứa 19 tuổi như hai cha con nhà ông thì ông nghĩ xem, đáng kính hay đáng khinh?"
- "M-mày..."
- "Khi nào ông kiếm ra tiền, ông kiếm ra tiền nhiều hơn thằng nhóc 19 tuổi này rồi ông hãy chửi, nó chẳng phô ra được cái gì ngoài bản tính hèn hạ rẻ rách của ông đâu"
Ba con người, ba cặp tai nghe chính Hoàng Đức Duy mắng vốn chỉ hận không thể cấu nát mặt em. Tại vì mọi điều em nói chẳng lệch một xăng nào, gia đình ba người họ chẳng kiếm được ra tiền mà trước giờ toàn sống dựa vào em, nếu em không trả nợ dần thì chắc xác ba người họ trôi sông Hồng từ thưở nào rồi.
Mọi khi yếu đuối là thế, nhưng nay thật sự chạm đến giới hạn của Đức Duy rồi. Em biết mệt, em biết kiệt sức, em biết buồn, em biết tủi thân mà. sao cuộc đời trớ trêu với em như vậy chứ? Sau cuộc cãi cọ em chẳng thiết tha điều gì kể cả gương mặt em đang phồng đỏ lên bởi hai cú tát ban nãy.
Chẳng đau, chẳng còn thấy gì, chỉ thấy trong tim bỗng hẫng đi một nhịp. Cảm giác ấy thật trống trải!
___10:10 pm___
Đứng trước chân giường, thân em chẳng giữ vững nổi mà ngã phịch xuống. chiếc đệm dù cứng lại mềm mại bất thuờng, có lẽ do em đã không còn sức đòi hỏi thêm bất cứ điều gì nữa rồi. Vớ lấy chiếc balo bên cạnh định lấy chiếc điện thoại nghe nhạc giải toả chút, bỗng dưng Đức Duy lại vớ được một tờ giấy trông có vẻ khá nhăn nhúm mà chẳng biết nó đã trong cặp từ bao giờ
- “Tờ giấy gì đây? Shifting hả?”
: Shifting là một phương pháp có thể giúp bạn dịch chuyển tâm trí đến một thực tại hoàn toàn mới theo suy nghĩ của bạn trong giấc mơ. Bạn có thể gặp được người mình thích, người thân đã mất hay thậm trí là một người bạn lí tưởng bạn tự tưởng tượng ra và điều đặc biệt bạn sẽ được trải nghiệm cảm giác ấy một cách hoàn toàn chân thực. Bạn chỉ cần đếm ngược từ 100 đến hết. Nhắm mắt và thả lỏng, nghĩ đến một nơi ở tuyệt vời và người bạn muốn gặp. Tôi dám cá 90% bạn có thể thành công. Chúc may mắn!
-"Nhảm nhí vãi, làm gì có chuyện síp ting gì đấy mà mà có cuộc đời đẹp thế, toàn bọn đa cấp phát giấy tùm lum, mệt thật."
Nhắm nghiền con mắt định sẽ đi ngủ, nhưng sự tò mò về Shifting cứ thôi thúc trong lòng em chẳng nguôi ngăn cản em tiến vào giấc ngủ.
- “Hay mình thử chút nhỉ, chắc chẳng có vấn đề gì đâu he"
Đức Duy đọc lượt lại lần nữa rồi bắt đầu làm theo chỉ dẫn của tờ quảng cáo. Sau khi đếm về con số 1 em cũng dần chìm sâu vào giấc ngủ rồi. Dù gì thì em cũng đã trải qua cả ngày trời mệt nhọc rồi nên việc vào giấc ngủ cũng không phải là khó.
- "Ưm… đây là đâu vậy? Vẫn là phòng mình mà? Tưởng thế nào, thất bại ngay từ vòng gửi xe vậy?"
- "Hoàng Đức Duy à? Lần đầu gặp, rất vui được gặp em!"
_end c1_
Đây là e fic đầu của mình và mới được chỉnh sửa lại, sẽ còn sửa tiếp những chap sau. Ai hữu duyên tìm dc e fic này thì ghé chơi, tớ sẵn sàng nghe góp ý từ mng ạ. Love u guys.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top